Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 149: Ba ngày đi vắng




Đừng nói là chuyện này nhằm vào mình nhé? Klein sửng sốt, lập tức tỉnh cả người.

Là một kẻ vốn trải qua đủ thứ tương tự, hắn đã sớm mắc bệnh hoang tưởng bị hại mức độ nhẹ.

Khả thi lắm… Mình vừa đặt chân lên Đảo Olavi, Mẫu Thụ Dục Vọng đã giáng gợi ý cho Follet Ken thông qua giấc mơ. Lần đầu tiên mình gặp mặt Bildt Brando, Giáo phái Thiên Thể đã phái người cử hành nghi thức, khiến tên thế thân lang thang kia chết vì bội thực…

Nếu nhằm vào Đô đốc Emilius, kế hoạch nhất định phải đảm bảo rằng sau khi mất đi thế thân, ông ta không thể tìm được trợ thủ nào khác, hoặc là đã hết cách giấu giếm. Nhưng rất hiển nhiên, điều này không chắc chắn được. Việc mình xen vào chính là minh chứng…

Nếu mục tiêu là mình, vậy toàn bộ vấn đều đã được giải thích. Klein dùng năng lực “Tên Hề” khống chế vẻ mặt, im lặng nhìn Follet Ken chằm chằm.

Theo đà giả thuyết này, lại thêm nhiều nghi vấn khác nảy lên trong đầu hắn:

Nhưng sao chúng chắc chắn rằng Bildt Brando sẽ tìm mình?

Tin Gehrman Sparrow có thể biến hình thành bất cứ ai bị truyền ra từ ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy. Đây là yếu tố mà Mẫu Thụ Dục Vọng không thể kiểm soát mà…

Đương nhiên, nếu nhìn từ một góc độ khác, có thể chính vì tin tức này phát tán ra, rồi mình lại mới đến Đảo Olavi, nên mới khiến Mẫu Thụ Dục Vọng giáng gợi ý và kích động sự việc này.

Nhưng vấn đề là, tại sao Thần lại muốn ô nhiễm mình? Thù hận giữa mình với Học phái Hoa Hồng đâu có khủng khiếp đến nỗi thu hút cả sự quan tâm của một vị mang trình độ Tà Thần chứ. Cùng lắm thì mình cũng chỉ bắt tay với nhóm tiểu thư Sharon để giết chết một Danh sách 5 “Oan Hồn”, một Danh sách 6 “Xác Sống”, một Danh sách 7 “Người Sói”, cướp đi Thâm Hồng Nguyệt Miện với Bình Độc Tố Sinh Học thôi mà… Cuộc đi săn với con mồi là ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ còn chưa bắt đầu thì đã bị gián đoạn. Mình mới chỉ xử lý mỗi ‘Sắt Thép’ Mavity thôi…

Nếu đến trả thù vì tất cả những chuyện kể trên, thì đáng ra không thể vượt quá cấp độ Thánh Giả!

Chẳng lẽ kể từ khi đặt chân lên hòn đảo này, đã có đặc thù gì đó trên người mình “cộng hưởng” với vài vật phẩm được hình thành từ không khí của Mẫu Thụ Dục Vọng chăng?

Nhưng hồi còn ở Backlund và thành phố Tingen, mình đã bao giờ gặp phản ứng bất thường từ những Thánh Vật mà các vị thần linh để lại đâu.

Vả lại, trước đấy mình còn lên phía trên sương xám để bói toán qua rồi, nhận được gợi ý là cái chết của tên lang thang kia chỉ là trùng hợp, không liên quan gì tới sinh vật thần thoại hay Vật Phong Ấn cấp 0. Kết quả lại khác hoàn toàn…

Đ-Đây là lần đầu tiên bói toán phía trên sương xám thực sự bị quấy nhiễu? Mình thậm chí còn không nhận ra nó đã bị quấy nhiễu?

Suy nghĩ của Klein đông cứng, hắn phát hiện ra đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.

Kể cả thời điểm trước kia còn bị dính vào 0-08, hắn chỉ không thu được gợi ý khả quan nào, chứ không hề bị quấy nhiễu!

Cho nên, đây là một sức mạnh còn vượt qua cả cấp độ của Vật Phong Ấn cấp 0 sao? Mẫu Thụ Dục Vọng tự mình quấy nhiễu, hơn nữa còn là một vị thần linh chân chính? Nhưng bảy thần đều rất khó ảnh hưởng trực tiếp tới thế giới hiện thực cơ mà, nhất định phải có nghi thức tương ứng thì mới được… Ừm, mình cũng đã lên phía trên sương xám để xem bói độ nguy hiểm khi đóng vai Emilius rồi, còn lấy được gợi ý là vẫn trong mức chấp nhận. Kết quả đúng là ăn khớp với tình hình, thế nên điều này thì lại không bị quấy nhiễu à? Càng nghĩ, Klein càng cảm thấy toàn bộ sự kiện rối tinh rối mù.

Thứ khiến hắn khó hiểu nhất chính là, nếu mục tiêu ô nhiễm là bản thân hắn, thì tại sao hắn có vẻ không phải chịu đựng quá nhiều tiến trình khó khăn mà vẫn giải quyết được vấn đề một cách khá đơn giản như thế?

Nó khiến cho sự sắp đặt của Mẫu Thụ Dục Vọng cứ như một trò đùa! Dưới cái cảm giác trầm ngâm sắp nghiền nát Follet Ken đến nơi, Klein lại hỏi để xác nhận suy đoán trong lòng.

Làm hắn ngạc nhiên thay, suốt một tuần qua, Giáo phái Thiên Thể chưa từng cử hành bất cứ nghi thức nào để khẩn cầu Mẫu Thụ Dục Vọng quấy nhiễu hành động xem bói. Đám người này cũng không sắp xếp gì trong trường hợp mưu đồ thất bại.

Kỳ quái thật… Klein móc một xu vàng ra, tung lên xác thực lần cuối.

Kể cả không bói toán, hắn cũng gần như chắc rằng Follet Ken không nói dối. Một là vì đối phương đã trên bờ vực sụp đổ tinh thần, mất đi khả năng giải thích hợp lý. Hai là câu trả lời của Follet Ken phù hợp logic, cũng hoàn toàn trùng khớp với những chi tiết Klein vừa nghĩ trong đầu.

Bộp! Xu vàng rơi vào giữa lòng bàn tay hắn, mặt chân dung Quốc vương hướng lên, biểu thị khẳng định.

Kết hợp với câu bói, cuối cùng Klein đã xác thực rằng Follet Ken không nói dối.

Tạm thời đè nén các nghi hoặc trong lòng xuống, Klein lại nhìn gã đàn ông đối diện, không cười mà hỏi:

“Ngươi đã từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật Vương quốc và trái đạo đức xã hội?”

Follet Ken ngẩn ra, trạng thái tinh thần như thể đã chuyển biến tốt đẹp hơn.

Dưới con mắt gã, mưu đồ nhắm tới Đô đốc Emilius là tội ác nghiêm trọng nhất, là thứ dễ chọc giận một vị nhân vật quan trọng nhất. Còn những việc khác đều chỉ là vấn đề nhỏ, không đáng để một vị Bán Thần phải tiêu tốn thời gian sức lực mà quan tâm.

Thế nên, đã tua qua phần trọng yếu nhất và chuyển tới chủ đề thông thường, sẽ đồng nghĩa với việc gã có thể được ban cho một kết thúc tốt đẹp.

Follet Ken không khỏi lộ ra một nụ cười kín đáo, vội vàng kiểm kê lại:

“Vì để chiếm đoạt tài sản của một nhà, tôi đã hành hạ cả gia đình họ suốt một đêm, vứt xác cả đám trong rừng. Sau đó tôi ngụy tạo văn kiện, thuận lợi lấy được cả một gia tài khổng lồ.

Tôi cố tình dẫn dắt vô số tín đồ phóng túng dục vọng, chứng kiến sự trống rỗng và hối hận của chúng khi dần dần biến thành chất dinh dưỡng cho Mẫu Thụ Dục Vọng.

Tôi đã dụ dỗ rất nhiều quý cô, giúp họ giải phóng bản tính vốn có, lấy cớ cứu rỗi linh hồn để chiếm đoạt cơ thể họ.

Tôi tra tấn các tín đồ muốn từ bỏ tín ngưỡng tới chết, chặt từng phần trên cơ thể chúng ra…”

Gã kể lại hoàn chỉnh mọi tội ác của mình, như thể không hề muốn giấu giếm gì.

Klein nghe mà không dám tin vào tai mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ lại có kẻ bất nhân tính đến trình độ này.

Đúng lúc Follet Ken càng nói càng cảm thấy hưng phấn, gã bỗng trông thấy Đô đốc Emilius vô cảm đứng dậy, đi vòng qua bàn sách đến trước mặt gã, giơ bàn tay trái lên.

Giữa lòng bàn tay trái, một cái miệng đáng sợ hé ra, để lộ hai hàm răng mờ ảo trắng ởn, lạnh như băng.

“Không… Không!”

Tiếng thét thảm thiết và thê lương vang vọng khắp thư phòng suốt một thời gian dài.

Sau một hồi, Klein mới khom lưng nhặt một đốm sáng xám trắng trông giống bộ não co lại lên.

Đây là đặc tính phi phàm của “Tên Điên”!

Xui thay, trước khi bị giải tới đây, Follet Ken đã bị lục soát khắp người, không còn giữ tiền hay đồ vật gì.

Klein búng tay đốt cháy toàn bộ chỗ quần áo còn lại.

Đưa mắt nhìn vết thương bên vai trái đã bắt đầu khép lại, hắn ngồi sau bàn sách, duy trì vẻ yên lặng giữa những tàn lửa đỏ rực đang nhảy múa.

Đợi đến khi toàn bộ dấu vết đã biến mất, hắn mới kéo sợi dây thừng tương ứng, khiến chuông ngoài cửa kêu đinh đang.

Thư ký Luan tóc vàng giải trừ “Cấm đoán”, mở cửa bước vào, dò xét mọi ngóc ngách theo bản năng.

“Sắp xếp cận vệ và người của căn cứ, phối hợp với hệ thống cảnh sát Olavi để dọn dẹp sạch sẽ đám Giáo phái Thiên Thể. Tốt nhất là bắt được manh mối và phần đông thành viên Học phái Hoa Hồng.” Klein trầm giọng ra lệnh.

“Vâng, thưa ngài Đô đốc.” Luan cung kính đáp.

Anh ta không hỏi Follet Ken ở đâu, như thể gã thủ lĩnh của Giáo phái Thiên Thể này chưa từng tồn tại.

Klein không quá chú tâm vào hành động truy bắt diễn ra trên Đảo Olavi. Hắn lấy lý do bản thân bị thương nhẹ, từ chối tất cả lịch trình của hai ngày kế tiếp.

Điều này nghĩa là, sau khi đã kích hoạt Bùa chú Luật Thứ Chín, hắn chẳng còn phải lo bị bại lộ trước Người Phi Phàm Danh sách cao thuộc đường tắt ‘Trọng Tài’ nữa.

Gần giữa trưa, Luan gõ cửa đi vào báo cáo:

“Thưa ngài Đô đốc, ngài Alston vẫn chưa ngồi tàu rời đi, tân Thống đốc đương nhiệm Ben Conrad đã gửi lời mời tham dự yến tiệc mà ngài ấy cử hành đêm nay cho ngài ạ.”

Ben Conrad… Người thay Alston tiếp nhận chức vụ Thống đốc… Dựa trên hiểu biết của mình, gia đình Tử tước Conrad là những công dân trung thành với vương thất. Hẳn là Taslim đã quen biết hoàng tử Edessak thông qua việc dạy cưỡi ngựa cho con trai nhỏ nhất của Tử tước Conrad… Klein khẽ gật đầu, nhập tâm vào một Emilius Levitt đang mang tâm tình phức tạp.

Hắn im lặng vài giây mới đáp:

“Nói với Thống đốc Conrad, ta bị Giáo phái Thiên Thể tập kích, bị thương nên không tiện tham dự dạ tiệc.

Thay ta tạ lỗi ông ta.”

“Vâng, thưa ngài Đô đốc.” Luan không thuyết phục, chỉ bình tĩnh rời khỏi phòng.

Cứ là Bán Thần thì muốn tùy hứng thế nào cũng được!

Chỉ cần không tham gia vào mấy mưu tính bí mật hay phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào, thì dù có làm gì hắn cũng sẽ không bị trách móc nặng nề. Vì bất kỳ thế lực ở đâu cũng muốn đón nhận một vị Bán Thần cả!

Đưa mắt nhìn bóng lưng Luan biến mất sau cánh cửa, Klein khẽ lắc đầu, ngồi vào sau bàn sách.

Một ngày tĩnh lặng nhanh chóng trôi qua. Đến gần rạng sáng, Klein đang nằm trong phòng ngủ đột ngột bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy.

Linh cảm hắn mách bảo, có người đã bước vào căn nhà này!

Klein tập trung tầm nhìn về phía cửa sổ, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc trang phục đuôi én chính thức. Ông sở hữu mái tóc đen và đôi mắt xanh biển, khóe miệng hơi rủ xuống. Đây chính là Đô đốc Emilius!

Phù, cuối cùng ông ta cũng về rồi… Klein từ từ đứng dậy, cẩn thận hỏi:

“Vật phẩm lúc trước ngươi đưa cho ta là gì?”

Đây là vì hắn lo Đô đốc Emilius trước mặt cũng là do “Người Không Mặt” giả trang thành.

Đô đốc Emilius đứng yên tại chỗ, đáp với vẻ mặt nghiêm nghị:

“Bùa chú Luật Thứ Chín.”

Không đợi Gehrman Sparrow mở miệng, ông đã tiến lên hai bước, thản nhiên hỏi:

“Mấy ngày vừa qua có chuyện gì xảy ra không?”

…Klein kiểm soát cơ mặt mình, cất tiếng:

“Thư ký ông phạm sai lầm, bị thương chút ít.”

“Ừm, còn gì nữa không?” Đô đốc Emilius sâu sắc và kín đáo mà gật đầu.

Klein gắng không dời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn cố nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói liền một mạch:

“Em trai ông bị bãi chức Thống đốc, tân Thống đốc đã tới nhậm chức rồi.

Tiểu thư Cynthia của ông bị biến dị thành quái vật, đã bị tôi tịnh hóa.

Phần lớn thành viên đội cận vệ và người hầu của ông bị lây nhiễm ở một mức nhất định, đang phải trị liệu…”

“…” Biểu cảm Emilius dần trở nên sững sờ mà không sao khống chế được.

Tròng mắt ông hơi nhay nháy, như thể ông đang nghi ngờ mình có về nhầm chỗ rồi không.

Mới chỉ có ba ngày thôi mà!