Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 142: Cảnh báo




Bên trong buồng vệ sinh ẩm ướt, hơi nước tràn ngập bồn tắm.

Trừ phần đầu, cả người Klein đều chìm trong nước nóng. Hắn nằm đó, thoải mái đến nỗi không muốn động đậy một ngón chân.

Quả là một đêm tuyệt đẹp biết bao… Giá mà bên ngoài không có Cynthia thì tốt rồi, chốc còn phải đối phó cô ta nữa… Klein thở dài, suy tính xem lát nên dùng cớ gì để tránh thân mật với cô ta.

Dựa trên nét đặc trưng của Đô đốc Emilius Levitt, hắn quyết định sẽ lấy cớ phải làm việc trước. Sau đó thì gần đây người bị khó chịu, mới bị thương nên mất năng lực ở phương diện kia, cần thời gian tiêu hóa phần thuốc mới uống, rồi thì đột ngột thức tỉnh xu hướng tính dục chân chính, chỉ có vẻ đẹp của khỉ đầu chó lông quăn mới va được vào ánh mắt của hắn.

Còn chuyện này có làm tổn hại hình tượng của Đô đốc hay không, Klein chẳng hề cảm thấy áp lực. Chỉ cần ngăn được Cynthia nghi ngờ hắn là Emilius Levitt giả thì đã tính là hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc rồi.

Lời giải thích tiếp đó về mấy cái cớ trên và làm thế nào để nói lý do đã khôi phục bình thường trở lại, sẽ đều là vấn đề của Đô đốc Emilius, chứ liên quan gì tới mình, Gehrman Sparrow? Mà hình tượng Gehrman Sparrow bị tổn hại thì liên quan gì tới mình, Sherlock Moriarty? Klein thỏa mãn đứng lên trong trạng thái ướt sũng, lấy khăn tắm lau khô người.

Sau khi mặc áo choàng tắm, Klein lặng lẽ hít một hơi thật sâu, mở khóa như đang giáp mặt bốn bề là địch, vặn cửa buồng vệ sinh ra.

Thấy hành lang trống không, chỉ có ánh đèn từ hai bên tường chiếu sáng lối đi tối om, Klein mới thả lỏng đôi chút, thần kinh không còn căng như dây đàn nữa.

Cảm giác này có kém gì khiêu chiến một tướng quân hải tặc đâu cơ chứ… Vừa nhủ thầm, hắn chợt phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Hắn không biết phòng ngủ chính của mình ở đâu, hay thư phòng trông như thế nào.

Bất kể ra sao, mình cũng phải lên tiếng gọi Cynthia, không thì sẽ khiến Đô đốc Emilius có vẻ kỳ quái mất… Klein nhớ lại bố cục những căn nhà tương tự để tìm tới đúng phòng ngủ chính.

Đúng lúc ấy, cửa phòng chếch phía đối diện cọt kẹt mở ra, Cynthia với bộ áo ngủ bằng lụa bước tới.

Mái tóc vàng hơi lòa xòa của cô ta rủ xuống, thậm chí vài lọn còn đung đưa trước đôi con ngươi xanh thẳm và bờ môi đỏ rực, khiến ánh mắt ấy nửa kín nửa hở, cánh môi như khép lại. Dưới khung cảnh lờ mờ này, cô ta trông quyến rũ lạ thường.

Cổ áo lụa rất rộng, cả vùng tuyết trắng và khe rãnh đều phản chiếu trong con mắt Klein.

…Klein suýt ngẩng đầu lên nhìn trần nhà hòng trốn tránh sự kích thích mãnh liệt này.

Bình tĩnh, tỉnh táo lại, ngươi là Emilius Levitt… Hơn nữa ngươi cũng từng bị ma nữ dụ dỗ rồi còn gì… So với ‘Thiếu Nữ Bệnh Tật’, sức hấp dẫn của vị tiểu thư này còn kém xa… Khoan đã, sao mình lại nghĩ tới ma nữ? Ai mà biết được trước kia đám người đó là nam hay nữ… Klein duy trì tầm mắt, thậm chí còn “thẩm định” từ trên xuống dưới, đánh giá từ dưới lên trên.

Giờ này, khắc này, hắn có thể cảm nhận được loại dục vọng nguyên thủy kia. Song, thân dưới lại im lìm không một động tĩnh…

Đây là hiệu quả của khế ước tạm thời kia à? Thật ra Đô đốc Emilius đâu cần phải rắc rối vậy. Dù mình có cảm giác đi nữa thì vẫn khống chế được bản thân mà… Còn cảnh gì mình chưa thấy nữa đâu?

Ừm… Cynthia lại có vẻ hơi khác so với trong tư liệu nhỉ. Chẳng phải trên đó ghi là cô ta mới trở thành tình nhân của Đô đốc có một hai năm, hơn nữa hầu hết thời điểm đều không thể gặp mặt ông ta, nên ở phương diện này khá bảo thủ, lần nào Đô đốc cũng phải dỗ dành cô ta hay sao? Tự dưng hôm nay lại chủ động quyến rũ là thế nào?

Do cảm thấy chỗ đứng của mình chưa đủ vững chắc, hay cô ta cũng bị thay thế rồi? Từ sau khi trở thành “Người Không Mặt”, nhìn ai Klein cũng cảm thấy giả giả.

Cynthia hạ tầm mắt xuống. Dưới ánh nhìn dò xét của Emilius, can đảm đang dâng lên biến mất từng chút một. Khuôn mặt cô ta đỏ ửng lên như vang, trong lòng thì vừa ngượng ngùng, vừa hơi tự hào.

Sau đó, cô ta nghe thấy giọng nói ra lệnh bình tĩnh của ngài Đô đốc:

“Chuẩn bị cà phê giúp ta, để ở thư phòng.

Đêm nay ta có rất nhiều việc cần phải giải quyết, em đừng chờ ta.”

“…” Cynthia ngây ngốc ngẩng đầu lên, mặt vẫn đỏ bừng như cũ.

Cô ta nhất thời không hiểu Đô đốc Emilius vừa nói gì.

Klein thầm hít một hơi sâu, tiến tới ôm đối phương, khẽ hôn lên trán cô ta:

“Mấy ngày nữa ta sẽ dành thật nhiều thời gian cho em.”

Phản ứng này tương ứng như trong tư liệu, hắn chỉ đổi cách dùng từ một xíu.

Thẳng thắn mà nói, nếu trước đó chưa biết gì, Klein còn quả quyết rằng dù là lúc ở cùng với tình nhân hay khi vận động trên giường, Đô đốc Emilius cũng sẽ giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị kia. Từ lời nói cho đến hành động, ông luôn rất mực nghiêm túc. Song, khi nói chuyện, vị Bán Thần này vẫn có mặt dịu dàng, vẫn biểu lộ cảm xúc. Ông chỉ không giỏi cất lên những lời tình tứ có cánh mà thôi.

Điều này lại khiến Klein hiểu ra một chuyện, rất nhiều người nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì chẳng tài nào tưởng tượng ra con người họ lúc riêng tư. Nếu “Người Không Mặt” muốn giả trang một người thật, nhất định phải điều tra tỉ mỉ và có hiểu biết trọn vẹn, tựa như “Ảo Thuật Gia” sẽ không bao giờ biểu diễn nếu chưa chuẩn bị.

Cynthia thất vọng thấy rõ, nhưng nhanh chóng nén những cảm xúc ấy xuống, gượng cười:

“Vâng ạ.

Đô đốc, đồ ngủ của ngài ở trong phòng. Mặc áo choàng tắm không thích hợp để xử lý công việc đâu ạ.”

Điểm này đồng nhất với trong tư liệu, tương đối săn sóc, biết thấu hiểu và thông cảm… Klein nhìn Cynthia quay người trở vào phòng kéo chuông. Còn mình thì nhân cơ hội cởi áo choàng tắm ra, thay sang chiếc áo ngủ màu đỏ sậm và quần ngủ cùng màu.

Cynthia ân cần mở cửa thư phòng, dọn qua chiếc bàn hơi bừa bộn một chút rồi chờ hầu gái đã pha cà phê bưng lên, cô ta nhận rồi tự tay đưa vào phòng.

Trong quá trình này, Klein lật xem chỗ văn kiện và tư liệu kia, giả bộ như mình là một kẻ vô cùng chuyên nghiệp. Nhưng trên thực tế, mấy thứ số liệu và thiết kế về khái niệm tàu chiến bọc thép, tàu chiến chạy buồm gì đó, hắn đọc mà chẳng hiểu lấy một li, gần như không khác gì mù chữ.

Trong lĩnh vực này, hắn chỉ biết tới mấy khái niệm như tàu sân bay, quyền làm chủ trên không, đại bác chủ lực và tháp pháo.

Từ khóe mắt trông thấy Cynthia lặng lẽ rời đi, cũng tiện tay đóng cửa phòng lại, Klein mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết cuối cùng mình cũng bưng bít qua đêm nay rồi.

Trong phòng ngủ chính, Cynthia mím môi lại, lấy sợi dây chuyền từ dưới gối ra, nắm chặt mặt dây giống chiếc sừng tê giác đen chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay.

Cô ta đứng đó, nhỏ giọng cầu nguyện:

“Hỡi Mẫu Thụ Dục Vọng vĩ đại, xin hãy làm cho con càng trở nên quyến rũ hơn, khiến Đô đốc Emilius càng say đắm con hơn, khiến ngài ấy có thể cảm nhận được niềm hoan du tột độ từ con, rồi cho con một đứa bé…”

Bên trong thư phòng tĩnh lặng, Klein lật chỗ văn kiện chất thành đống trước mặt soàn soạt. Dựa trên phương thức xử lý mà tư liệu đề cập, hắn lựa mấy mục đơn giản ra, ký tên Emilius Levitt vào dưới——Nguyên nhân hắn có thể bắt chước được nét chữ là vì “Người Không Mặt” có thể ghi nhớ đặc điểm của mục tiêu, còn “Tên Hề” thì cung cấp năng lực khống chế chuẩn xác.

Mục nào phức tạp, đọc không hiểu thì Klein phê chỉ thị tương tự xuống:

[Tiếp tục nghiên cứu.]

“Bận rộn” đến rạng sáng, Klein vươn tay che miệng, ngáp một cái.

Không ổn rồi, phải ngủ một lúc mới được. Ngày mai còn rất nhiều thử thách, phải bảo trì sức lực và năng lượng… Klein suy nghĩ, từ bỏ ý định trở về phòng ngủ chính.

Hắn giơ tay phải đè lên hai con mắt khép hờ, kéo chúng xuống hai bên sống mũi.

Rồi, tại vị trí nguyên bản của hai con mắt Klein tách ra hai cái khe, hắn dùng máu thịt ngụy trang thành một đôi mắt giả.

Sau khi trở thành “Người Không Mặt”, đúng là càng ngày mình càng giống quái vật… Nếu hồi đi học mà có kỹ thuật thần thánh này thì tốt rồi… Klein lặng lẽ thở dài, hơi cúi người. Mắt thật khép chặt, mắt giả mở ra “đọc” văn kiện, hắn chìm vào giấc ngủ.

Đặc thù của “Tên Hề” giúp hắn duy trì được sự cân bằng theo bản năng, không hề nhúc nhích, hệt như một pho tượng cẩm thạch.

Không biết qua bao lâu sau, Klein đột ngột bừng tỉnh trong cơn mơ, nhận ra có một sức mạnh nào đó đang cưỡng ép kéo mình vào ngủ say để rồi xâm nhập vào!

Là ai? Dạo gần đây mình đâu có làm gì, sao lại có người muốn tiến vào giấc mơ của mình? Không phải, hiện giờ mình là Đô đốc Emilius Levitt… Trái tim Klein khẽ hẫng một nhịp, hắn lập tức thay đổi ngoại hình. Dù ở trong mơ, hắn vẫn biến thành vị Bán Thần kia.

Cùng lúc, hắn cảm thấy ý thức của mình bị thít chặt lại như thể đang cố né tránh thứ gì.

Thế này rất khác so với nhập mộng bình thường. Rõ ràng mình đã khôi phục được sự tỉnh táo, cũng có thể trốn thoát và tỉnh dậy, nhưng không hiểu sao vẫn chẳng thể rời khỏi cảnh mơ này… Klein thử nghiệm một chút, phát hiện ra rất nhiều điểm kỳ quái.

Hắn biết rõ bản thân đang ngủ, và có thể cảm ứng cũng như điều khiển được cơ thể bên ngoài giấc mơ, nhưng có làm kiểu gì thì mãi vẫn không tỉnh dậy được!

Ngay sau đó, trước mắt hắn hiện lên một làn khí trắng mơ hồ, ngưng tự thành một bóng người không rõ ràng.

Klein nhắm mắt vào, xuyên thấu qua cảnh mơ bằng tinh thần, khiến cơ thể thật lặng lẽ cử động, đưa bàn tay vào túi áo chạm vào Bùa chú Luật Thứ Chín.

Ngay khi ấy, bóng dáng mơ hồ kia bình thản cất tiếng:

“Đừng can dự vào chuyện của đám Alston.

Đây là một lời cảnh báo.”

…Khá ấn tượng đấy, lại đi cảnh báo một vị Bán Thần cơ… Rốt cuộc đám người Alston tính làm gì vậy? Klein suy tư, lan tràn linh tính, khiến Bùa chú Luật Thứ Chín tỏa ra một sự uy nghiêm thâm trầm. Rồi, hắn bắt chước nó, tạo ra cảm giác tương tự ngay trong mơ, trầm giọng hỏi:

“Ngươi là ai?

Ngươi đại diện cho ai?”

Bóng người mơ hồ kia sửng sốt một hồi, chợt thở dài, cười nói:

“Quả không hổ “Kẻ Dệt Luật” Emilius, lại có thể duy trì sự tỉnh táo trong tình huống này.”

Không không không, dù danh hiệu của Emilius có là “Kẻ Dệt Luật” thì ông ta cũng chẳng có chuyên môn trong chuyện tương tự thế này đâu. Ngươi phải nói là, quả không hổ Đấng “Kẻ Khờ”… Klein oán thầm hai câu, nghiêm nghị nói:

“Trả lời câu hỏi của ta.”

Bóng người mờ nhòe kia khẽ cười:

“Ngươi không cần biết ta là ai.

Là một Bán Thần, ngươi hẳn rất rõ rằng mọi chuyện mọi vật có số mệnh của nó, mà mỗi thời đại cũng thế.

Đừng chống lại vận mệnh của một thời đại cũng như trào lưu của nó. Điều ấy sẽ chỉ biến ngươi thành một vật hy sinh của lịch sử mà thôi.”

Vận mệnh của thời đại, trào lưu của thời đại, vật hy sinh của lịch sử… Nghe đến đây, Klein bỗng nghĩ ngay ra một cụm danh từ:

Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn!

Song, Klein không mở miệng hay nói ra cái tên riêng kia, bởi mấy ngày tới Đô đốc Emilius vẫn là hắn.

Thấy “Kẻ Dệt Luật” Emilius im lặng, bóng dáng mơ hồ kia cũng không nói thêm gì, một lần nữa hóa thành làn khí trắng, biến mất ngay trong giấc mơ.