Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 141: Đêm đầu tiên




Chạm tay vào Bùa chú Luật Thứ Chín trong túi áo, Klein điều chỉnh chiều cao và chi tiết bề ngoài, khiến hắn không khác gì Đô đốc Emilius Levitt.

Hắn rời khỏi phòng trữ đồ bằng một cánh cửa khác, đi dọc hành lang yên tĩnh, trở về Dinh Thống đốc.

Dọc đường, thỉnh thoảng có bồi bàn và hầu gái đi ngang qua nhưng đều không dám nhìn thẳng vào Klein. Vừa thấy bóng người trong bộ quân phục Đô đốc Hải quân kia, họ đều lùi sang hai lên, cúi đầu làm một lễ.

Bất kỳ ai sở hữu chiều cao xêm xêm mặc bộ đồ này cũng có thể trà trộn vào đại sảnh dạ tiệc được… Phải nói rằng, đôi khi đóng vai một nhân vật quan trọng dễ hơn đóng vai một người bình thường nhiều… Klein không chớp mắt, duy trì tư thái nghiêm túc khi thong thả bước trên hành lang trải gạch đá đen.

Giai điệu du dương tuyệt diệu thấp thoáng vọng tới, hai ngọn đèn khí gas trang nhã rực cháy, chiếu rạng khung cảnh tối tăm.

Khi vừa tới gần một phòng nghỉ, Klein nhìn thấy cửa phòng mở rộng. Một người đàn ông trung niên đang chờ sẵn trong ấy bước ra.

Người đàn ông sở hữu mái tóc đen và đôi mắt xanh, trông khá giống với Emilius. Có điều trán ông ta cao hơn, bọng mắt hơi sưng, khóe miệng chưa rủ xuống.

Ông ta chính là em trai nhỏ nhất của Emilius Levitt, Alston Levitt.

Quý ông này cũng từng phục vụ trong Hải quân, lập công trong công cuộc thực dân lục địa Nam, thăng lên hẳn hàm Thượng tá. Sau đó, vì chán ghét nghiệp quân sự, cộng thêm cân bằng với chính trị, ông ta chuyển sự nghiệp, nhận ủy nhiệm lên làm Thống đốc.

Suốt năm, sáu năm ở Olavi, bắt nguồn từ sự coi trọng vị trí và tài nguyên của hòn đảo này, ông ta đã thúc đẩy gia tộc Levitt thu mua số lượng lớn điền sản, ruộng đất và trang viên ở đây, khiến bản thân nắm giữ cơ số bất động sản.

Điều đó cũng không hoàn toàn đạt được nhờ vào quyền lực. Alston và gia tộc Levitt đã phải bỏ ra số tiền khủng khiếp, thậm chí vay thêm ngân hàng. Giá trị của chỗ bất động sản ấy không hề giống bờ biển phía đông Balam nơi đất đai thuộc quyền sở hữu của người Feysac, giá rẻ như cho.

Đương nhiên, nếu Alston không phải Thống đốc Olavi, và anh trai ông ta không phải Tư lệnh Hải quân tối cao tại vùng trung tâm Biển Sonia, thì gia tộc Levitt đã chẳng dễ dàng thuyết phục được chủ nhân của các cánh đồng và trang viên chất lượng kia bán chúng đi.

Kiểm tra tới rồi đây… Klein bình thản đi tới, đứng trước mặt Alston Levitt.

Alston nhìn trái liếc phải, hạ giọng xuống:

“Anh đã quyết định chuyện kia nên làm thế nào chưa?”

Chuyện gì cơ… Klein thoạt ngơ ngác, chợt nhớ lại một đoạn giới thiệu trong mớ tư liệu mình được nhận—— [Nếu Alston thỉnh cầu trò chuyện riêng hoặc hỏi thẳng về một vấn đề nào đó, cứ bảo nó, chờ đến lúc rời Olavi sẽ cho nó câu trả lời.]

Quả nhiên Emilius đã dự liệu được tình huống này. Mình chỉ cần chú tâm vào thái độ và tông giọng, ừm, còn cả cách dùng từ và cách phát âm đặc trưng của quý tộc Loen nữa… Klein khẽ gật đầu, nghiêm túc đáp:

“Đợi thêm mấy ngày nữa.

Lúc rời Olavi, anh sẽ nói cho chú.”

Alston chẳng hề nghi ngờ gì, bật cười:

“Hình như anh đang chờ thứ gì đó sẽ cho anh sức mạnh quyết định thì phải.”

Chuyện mà Đô đốc Emilius nhất định phải tự mình làm kia ấy hả? Tâm tình Klein khuấy động, hắn vẫn dùng tông giọng của người quen ở địa vị cao, cất tiếng:

“Thu lại phỏng đoán của chú đi.”

Nói rồi, hắn cất bước đi tới đại sảnh dạ tiệc.

Alston Levitt nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh trai, vẻ mặt dần trở nên lạnh lẽo, lắc đầu rất khẽ.

Sau khi bước vào đại sảnh dạ tiệc, Klein nhìn quanh một vòng, tiến tới bàn dài đặt đồ ăn, thỉnh thoảng dừng lại tán gẫu đôi ba câu với người đến gần.

Trong quá trình này, hắn nhận ra mình vốn chẳng cần phải hiểu về chủ đề mà người bắt đầu hội thoại gợi ra. Tất cả những gì hắn phải làm chỉ là thi thoảng gật đầu, khiến cuộc trò chuyện tiếp diễn trong bầu không khí hài hòa và vui vẻ cho tới khi nó kết thúc.

Quả nhiên, thân phận một nhân vật quan trọng khiến vài khía cạnh đóng vai trở nên đơn giản hơn, nhưng tương tự, cũng có mặt khó khăn nhất định… Klein băng qua vô vàn “chướng ngại”, cuối cùng cũng đến được bên chiếc bàn dài.

Hắn tùy ý cầm một chiếc đĩa lên, tự nhủ với bản thân rằng Đô đốc Emilius thích cá, thịt bò, tôm hùm và ghét gà, ngỗng. Vì thế, hắn tránh lấy mấy món ăn như gà nướng, vịt quay kiểu Backlund, chỉ lấy bít tết bò, cá Xương Rồng chiên và tôm hùm Olavi hấp với bơ và phô mai.

Vì dụng cụ kim loại đựng thức ăn có trải a-mi-ăng bên dưới, đặt đá nung đỏ hoặc bình nước sôi, nên các món ăn vẫn duy trì được nhiệt độ. Lúc Klein vừa cắn vào miếng đầu tiên, hắn xúc động đến nỗi suýt phá hỏng nhân cách được thiết lập.

Hắn phải chật vật lắm với giữ được hình tượng Đô đốc Emilius, cầm đĩa ăn trò chuyện với các nghị viên của thành phố cảng, thương lái trao đổi với Hải quân và đủ loại người khác. Hắn lắng nghe lời họ nói với vẻ hết sức chú tâm, thỉnh thoảng lại ăn một chút đồ ăn.

Hắn cũng nhận ra một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục đuôi én chính thức luôn đi theo mình ở một khoảng cách vừa phải.

Đối phương có một mái tóc vàng được chải ngược chỉnh tề, mép tóc hơi cao, đôi mắt xanh da trời, dung mạo điển trai và lịch thiệp.

Y hệt ảnh chụp, thư ký của Emilius, Luan… Klein khống chế bản thân, không dò xét đối phương. Hắn chỉ muốn lấp thật đầy bụng trước khi dạ tiệc kết thúc.

Rời khỏi Dinh Thống đốc, Klein leo lên xe ngựa được bảo hộ bởi đội cận vệ, ngồi bên cạnh tủ rượu.

Thư ký Luan tóc vàng cũng theo vào, giẫm đôi ủng da lên tấm thảm êm dày, lặng lẽ ngồi đối diện với Klein.

Anh ta ngồi đó, nhưng chỉ chiếm một phần ba vị trí ghế.

Khi xe ngựa bắt đầu chạy, Luan lấy một xấp văn kiện từ trong chiếc túi công văn đen luôn xách theo ra:

“Thưa ngài Đô đốc, đây là sổ cái năm 1349 của căn cứ Hải quân Olavi ạ.”

Klein đưa tay nhận lấy, tùy tiện lật qua xem một chút.

Gì đây? Một cuộn giấy vệ sinh tốn những 1 bảng á? Chỉ trong một năm thôi mà nhà tắm Hải quân được tu sửa những hai mươi lần cơ à? Klein tính toán sơ qua, phát hiện ra danh sách những thứ này thật lố bịch làm sao.

Kế toán thế này có phải quá đơn giản và rõ ràng rồi không? Mình có thể mở một lớp chuyên dạy họ cách báo thanh toán đấy… Klein nghiêm túc cân nhắc xem nên biểu hiện thái độ thế nào.

——Từ góc nhìn của hắn, giả trang làm Emilius khó nhất ở điểm làm sao để qua mặt được Luan.

Điều này không đồng nghĩa với việc Thống đốc Alston và tiểu thư Cynthia không đủ quen thuộc với Đô đốc Emilius như ngài thư ký của ông. Mà là vì Alston là em trai, nếu phát hiện ra vấn đề gì, sau khi nhận được ám thị sẽ che giấu giúp anh trai. Tương tự, thân là tình nhân, Cynthia cũng phụ thuộc vào Đô đốc nên sẽ có khuynh hướng giúp giữ bí mật.

Đương nhiên, không thể loại trừ phương án Cynthia là gián điệp hoặc bị gián điệp lợi dụng. Nhưng dù vậy vẫn không nguy hiểm bằng bản thân giám sát viên Luan.

Không thể để lộ một vấn đề nào hết… Thái độ của Đô đốc Emilius khi đối mặt với chỗ báo cáo này sẽ là gì nhỉ? Giận tím mặt, hay giả vờ giận tím mặt? Không, căn cứ Hải quân Olavi sẽ chẳng dám đưa thẳng một bản báo cáo rõ ràng có vấn đề như vậy tới, xem Đô đốc Emilius như mù. Hai bên hẳn có sự nắm chắc và thấu hiểu ngầm nhất định rồi… Nếu trên tư liệu không có trường hợp tương tự thì Klein đành phải đưa ra phán đoán dựa vào kinh nghiệm của mình.

Hơn nữa, hắn có thể xác nhận được rằng, báo cáo của Hải quân Olavi nằm ngoài dự đoán của Đô đốc Emilius hoặc bị ông cho rằng chẳng phải thứ quan trọng, cũng chỉ là một lịch trình hằng ngày đơn thuần. Nên hắn có thể tùy tiện đối phó.

Dù là bất cứ khả năng nào, mình cũng phải xử lý bằng tư thái của một người ở địa vị cao, chính là không tỏ thái độ gì… Klein khép văn kiện lại, đưa trả thư ký Luan tóc vàng, nói bằng vẻ mặt không cảm xúc:

“Để trên bàn của ta.”

Hàm ý của câu này là “Ta sẽ xem kỹ sau”. Còn đối với người khác, những người có lập trường riêng sẽ có ý hiểu riêng:

Nếu căn cứ Hải quân Olavi đã làm mà chưa báo trước, thì sẽ hiểu là Đô đốc cảm thấy hơi bất mãn, đang chờ một lời giải thích.

Nếu đây là chuyện mà đôi bên đã ăn ý ngầm định nhau rồi, thì sẽ hiểu là Đô đốc Emilius hy vọng có thể nhận thêm nhiều lợi ích lớn hơn nữa. Về phần có vì chuyện này mà đắc tội với ai không, Klein hoàn toàn chẳng quan tâm, dù gì hắn cũng không phải Emilius Levitt. Hắn tin chắc vị Bán Thần chân chính kia có thể áp chế được cơn giận của cấp dưới.

Mặt khác, hắn còn hết sức biết ơn rằng Emilius không phải Bán Thần của Giáo hội Bão Táp. Nếu không, hẳn lúc này hắn đã phải cân nhắc xem có nên gật đầu phê duyệt báo cáo này ngay không, hay là nổi khí xung thiên ném luôn mớ văn kiện này đi, thuận tay ném luôn cả đám người đang đi trên biển cho cá ăn.

“Vâng, thưa ngài Đô đốc.” Thư ký Luan tóc vàng không đổi sắc mặt, nhét chỗ văn kiện trở lại cặp công văn như đã dự đoán được phản ứng ấy.

Trên đường trở về, Klein căn cứ vào thói quen của Emilius Levitt, dựa người vào vách xe, khép hờ mắt như đang suy nghĩ tới vài vấn đề. Nhưng thực tế thì hắn chẳng nghĩ cái gì hết.

Luan cũng duy trì vẻ im lặng, không nói nửa câu.

Từng chiếc đèn khí gas màu sắt đen cao ngang người nhanh chóng lướt về sau. Xe ngựa chạy tới gần căn cứ Hải quân, quẹo vào một tòa nhà có khu vườn và thảm cỏ.

Ngay khi Klein vừa bước lên bậc, đã có một quản gia đi ra mở cửa, các đầy tớ thì cung kính đứng hầu ở hai bên.

Phòng khách của tòa nhà được trang trí rất nhã nhặn. Có treo tranh phong cảnh bằng sơn dầu, trưng bày tượng thạch cao, các loại bình hoa trang nhã và đủ thứ khác. Căn phòng mang một mùi hương thoang thoảng nhưng lại kéo dài, vấn vít mãi rồi ngấm vào tận trong tâm can.

Klein vốn nên được thả lỏng bỗng chốc căng thẳng, hắn trông thấy một vị tiểu thư đẹp tuyệt trần bước tới với bộ váy áo trong nhà.

Trông cô ta khoảng hai mươi tuổi. Mái tóc vàng óng xõa dài. Thời điểm đôi mắt xanh của cô ta nhìn tới, trông như thể chúng ẩn chứa một vầng sáng vậy. Dù ngập tràn nét nữ tính dịu dàng, cô ta vẫn mang lại cảm giác trẻ trung, thanh xuân. Đây chính là tình nhân của Đô đốc Emilius, Cynthia.

Klein kìm nén sự mất tự nhiên trong lòng, khiến vẻ mặt cứng nhắc của “Emilius” lộ một nụ cười, đồng thời dang hai tay ra.

Cynthia sà vào lồng ngực hắn, kiễng chân áp má mình lên má hắn, thủ thỉ cười nói:

“Đô đốc à, em đã đun nước nóng để trong bồn tắm cho ngài rồi.”

Thế này nghĩa là cô ta phái người tới chú ý thời điểm kết thúc buổi dạ tiệc hả… Làm tình nhân cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì nhỉ… Đúng là Emilius thích ngâm nước nóng để thả lỏng suy nghĩ… Vì để lờ đi khoảng cách kề cận giữa hai khuôn mặt, Klein khiến bản thân suy nghĩ lung tung.

Là một người đàn ông có xu hướng tính dục dị tính, lẽ ra hắn vốn cảm thấy xấu hổ trong khi vẫn hưởng thụ cảm giác vui mừng khi có một mỹ nhân khác phái lại gần. Song khế ước tạm thời đã triệt tiêu hoàn toàn cảm xúc của hắn. Vì thế, toàn bộ những gì còn lại chỉ là sự lúng túng.

“Tốt lắm.” Klein khen một câu, hai tay đang không biết đặt ở đâu nhẹ nhàng đẩy Cynthia ra.

Biết ngài Đô đốc không thích thân mật trước mặt đám người hầu, Cynthia đành thuận thế lùi lại, dẫn Klein tới tầng hai vào buồng vệ sinh, cũng đã chuẩn bị sẵn áo choàng tắm cho hắn.

Xong xuôi đâu đấy, Cynthia mới phân phó đám người hầu không được lên tầng hai trừ phi nghe thấy tiếng chuông gọi. Rồi, cô ta trở về phòng ngủ, cởi hết váy áo ra, thay bằng một bộ đồ ngủ bằng lụa.

Cổ áo của đồ ngủ rất rộng, lộ ra bờ ngực hấp dẫn trắng nõn như tuyết. Ở giữa khe núi là một mặt dây chuyền kỳ lạ. Nó giống như một cái sừng tê giác màu đen cỡ nhỏ chỉ dài bằng đốt ngón tay.

Cynthia cởi dây chuyền ra nhét xuống dưới gối, rồi ngượng ngùng do dự rời phòng ngủ đi đến trước cửa buồng vệ sinh. Lấy hết can đảm, cô ta vặn tay nắm cửa.

Cạch. Bàn tay Cynthia dừng lại. Cô ta nhận ra không biết tự khi nào, cửa buồng vệ sinh đã bị khóa trái.

Với vẻ mặt ngây ngốc, Cynthia cố vặn nó thêm một lần nữa theo bản năng.

Cạch. Cạch. Cửa buồng vệ sinh không hề nhúc nhích dù chỉ một li.