Quỹ Tài trợ Nhà An dưỡng cuối đời Olavi.
Quý cô phụ trách việc đăng ký cho tình nguyện viên vội vàng khom người tìm bút máy vừa rơi xuống đất trong bối rối. Lúc này, Klein cũng chú ý tới tờ Báo Tin tức của vài ngày trước mà cô ta vừa đọc, thấy bức chân dung và chiến tích mới đăng tải kia.
Khu vực này cũng đặt mua báo từ Quần đảo Rorsted sao? Xét trên thời gian đi tàu giữa hai địa điểm, đúng là chỉ đọc được tin cũ từ ba, bốn ngày trước… Sớm biết thì mình đã thay ngoại hình, nghĩ sẵn một cái tên giả từ trước rồi… Klein đứng trước quầy tiếp tân, bất đắc dĩ nghĩ.
Quý cô chừng ba mươi tuổi kia cuối cùng cũng nhặt bút xong, ngước mắt lên run rẩy hỏi:
“Ng-Ngài muốn làm tình nguyện viên ạ?”
“Phải.” Klein đáp chắc nịch.
“Nh-Nhưng ngài là một nhà thám hiểm mà.” Quý cô kia bị dọa đến mức lắp bắp trong khi viện cớ.
Theo bản năng, cô ta không hề muốn một tên nguy hiểm tột độ như vậy làm công việc tình nguyện.
Nổi tiếng cũng chẳng phải chuyện gì tốt lắm nhỉ… Được rồi, lát mình sẽ biến đổi ngoại hình và quần áo, thay tên đổi họ rồi lại đến… Klein thầm từ bỏ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không cảm xúc mà hỏi:
“Ai quy định nhà thám hiểm thì không thể làm tình nguyện viên?”
Quý cô phụ trách công tác đăng ký thảng thốt với một vẻ mặt sắp phát khóc:
“Không phải tôi!”
Phòng đăng ký làm tình nguyện lập tức trở nên yên ắng dị thường. Klein thoạt sững sờ, chợt buồn cười. Hắn chật vật mãi mới duy trì được hình tượng Gehrman Sparrow.
Quý cô kia hơi bình tĩnh lại, nhận ra câu trả lời của mình có vấn đề thấy rõ, thế là gượng cười:
“Không, ý tôi là không có ai đặt quy định ấy cả.
Chỉ là trong ấn tượng của tôi, nhà thám hiểm luôn bận rộn. Họ cần ra biển, có rất ít thời gian làm công việc tình nguyện.”
“Đó là họ.” Klein đáp ngắn gọn.
Quý cô nọ đưa tay che miệng, lại lộ ra một nụ cười:
“Được rồi, vậy tôi đăng ký cho ngài ngay đây.”
Vừa nói, cô ta vừa rút một tờ đơn mẫu ra rồi đưa tới:
“Ngài điền vào đây, chúng tôi sẽ cung cấp khóa huấn luyện và công việc tình nguyện tương ứng dựa trên yêu cầu của ngài.
Chúng tôi sẽ chủ động liên hệ với ngài, ngài cũng có thể tự đến đây tìm hiểu.”
Cô ta đã hạ quyết tâm trong lòng, sẽ không cất đơn của Gehrman Sparrow vào chỗ hồ sơ mà trực tiếp nộp lên cho người phụ trách quỹ tài trợ, nộp luôn cho Sở Cảnh sát.
Nữ Thần ơi, tại sao kẻ nguy hiểm này lại chạy tới đây làm tình nguyện viên cơ chứ? Cô ta bí mật vẽ một mặt trăng đỏ tươi trước lồng ngực.
Klein lặng lẽ gật đầu, nhận mẫu đơn rồi ngồi xuống, cầm bút điền thông tin cơ bản vào.
Trong quá trình này, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước tới, cất tiếng:
“Joanna, có tình nguyện viên mới à? Chúng ta sắp bắt đầu khóa huấn luyện buổi sáng rồi.”
Joanna, người phụ trách đăng ký đang định lắc đầu, nhưng ngồi đối diện với cô lại là Gehrman Sparrow. Dù không nói chuyện hay động tay, hắn vẫn mang lại cảm giác bí bách cùng cực cho cô ta, khiến cô ta không dám nói dối.
“Vâng.” Cô ta đáp lại người đàn ông mặc áo blouse trắng rồi mới nhìn Klein, “Ngài Sparrow, ngài muốn nhận khóa huấn luyện tình nguyện viên cơ bản ngay bây giờ, hay muốn chờ tới ngày mai ạ?”
Klein suy nghĩ một hồi, đáp:
“Bây giờ.”
Hắn tính làm quen đôi chút để chứng tỏ rõ tính chuyên nghiệp của thân phận tình nguyện viên sau đó. Bằng cách ấy, hắn mới có thể nhanh chóng được vào bệnh viện hỗ trợ.
Joanna hít một hơi sâu thật sâu, nói:
“Vậy điền đơn mẫu xong, ngài hãy đi theo anh Graia.”
“Được.” Klein thản nhiên đáp.
Nửa giờ sau, nhà thám hiểm tỉnh táo và lịch thiệp nhưng ẩn chứa sự điên cuồng – Gehrman Sparrow đang đứng trước một cái bồn cầu vô cùng bẩn thỉu. Hắn nín thở, hỏi:
“Chà nó à?”
“Đúng rồi, vừa nãy các anh đã được học khóa huấn luyện khiêng bệnh nhân cơ bản. Nhưng đây không phải việc chúng ta thường làm nhất trong bệnh viện. Công việc chúng ta phụ trách chủ yếu là dọn bãi nôn của bệnh nhân hoặc thay và giặt đồ trên giường, cũng như đảm bảo phòng vệ sinh luôn được sạch sẽ đầy đủ. Haha, mấy việc như băng bó vết thương phải để cho chuyên gia, chúng ta chỉ cần biết mấy thứ cơ bản thôi.” Graia bóp mũi, chỉ vào cái bồn cầu dính đầy vết bẩn đen đen vàng vàng, “Vừa nãy có một tình nguyện viên làm mẫu rồi, các anh bắt đầu đi.”
Thế này chẳng giống như trong tưởng tượng của mình tí tẹo nào hết… Khác một trời một vực… Phản ứng đầu tiên của Klein là quay đầu đi. Song cuối cùng, hắn vẫn cầm dụng cụ tẩy rửa lên với vẻ mặt không cảm xúc, nhịn nỗi ghê tởm đang trào lên mà lại gần ngồi xổm xuống.
Thế rồi, cơ thể hắn hơi ngửa ra sau, còn tay phải thì duỗi ra.
Giữa trưa, Klein cởi áo blouse trắng, rời khỏi Quỹ Tài trợ Nhà An dưỡng cuối đời Olavi với biểu cảm lạnh tanh.
Hắn đã bắt đầu xuất hiện dao động mãnh liệt khi cân nhắc tới chuyện còn muốn tìm cơ hội đóng vai chân thực trong lúc làm tình nguyện viên nữa hay không.
Mãi cho tới khi ngồi xe ngựa đến quán bar Sweet Lemon, hắn mới quyết định sẽ thử tiếp.
Mình nhất định phải trở thành “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, tiêu hóa hết ma dược này và tìm kiếm manh mối Danh sách cao hơn trong năm 1350. Klein nhấn mạnh mục tiêu trong lòng một lần nữa.
Hắn thu hồi tâm tình, bước vào quán bar Sweet Lemon, tiêu 8 penny cho một phần sườn rán ướp nước cốt táo và một phần bánh mì bơ.
Cộng thêm cốc bia mạch đen trị giá 1.5 penny, đã đủ cho bữa trưa của Klein.
Hắn khoan thai hoàn thành bữa ăn rồi dùng khăn lau miệng, xong hỏi nhân viên pha chế:
“Ông chủ các người đâu? Tôi có chuyện muốn tìm ông ta.”
Nếu đã đồng ý gia nhập Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm trên danh nghĩa, đương nhiên Klein không định buông tha cơ hội lợi dụng liên minh tự do này. Hắn định nhờ Bildt Brando hỗ trợ liên lạc với một vị “Thợ Thủ Công” tự do hoặc một vị chính quy nhưng sẵn sàng làm việc tư để chế tác vật phẩm cùng loại với còi đồng Azik, thứ sẽ giúp hắn không cần bố trí nghi thức và tụng niệm mỗi khi cần triệu hồi người đưa tin. Vì việc đó vừa phức tạp, vừa rắc rối, lại còn tốn thời gian.
Đương nhiên, nếu Bildt Brando không biết “Thợ Thủ Công” nào, Klein cũng sẽ không ép buộc gì. Dù sao hắn cũng chẳng phải chi trả gì khi gia nhập Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm.
Nhân viên pha chế chỉ vào cầu thang, nói:
“Ông ấy đang trên tầng hai.
Nếu ngài đã nhận lời gia nhập liên minh của ông ấy, cũng đã gặp những vệ sĩ kia, họ sẽ cho ngài qua thôi.”
Klein khẽ gật đầu, thong thả đứng dậy đi tới cầu thang.
Quả nhiên, không có bảo vệ nào chặn hắn lại. Lên lầu hai mới có một vệ sĩ qua hỏi đôi câu.
Nhờ tiếng tăm của Gehrman Sparrow, Klein tái gặp mặt với Bildt Brando một cách vô cùng thuận lợi. Hắn cũng phát hiện ra bên cạnh đối phương có thêm một người đàn ông xa lạ.
“Bạn của tôi, Sothoth Young, một thành viên trọng yếu của Hiệp hội Hỗ trợ.” Bildt chỉ vào anh chàng quấn khăn trùm đầu đỏ sậm.
Cùng lúc, Bildt trao đổi ánh mắt với anh ta, trông thấy đôi bên đều mang vẻ nghiêm trọng và ngờ vực.
Chào hỏi đơn giản xong, Klein ngồi xuống một cái ghế tựa, nói thẳng:
“Tôi hy vọng nhận được trợ giúp từ một “Thợ Thủ Công”, không biết Hiệp hội Hỗ trợ có thể cung cấp manh mối nào không.”
“ “Thợ Thủ Công” à?” Bildt rít một hơi xì gà, ngừng vài giây mới cân nhắc, nói, “Quả thực tôi quen biết một vị “Thợ Thủ Công”, nhưng ông ta không muốn gặp người lạ, vì điều đó sẽ khiến ông ta gặp nguy hiểm rất lớn. Nếu cậu có nhu cầu gì, tôi sẽ trung chuyển giúp cậu. Tôi nghĩ hẳn là tôi có danh dự làm thế.”
Đối với các đại Giáo hội, thỉnh thoảng họ có thể bỏ qua Người Phi Phàm Danh sách trung hoặc thấp không có ác ý. Tuy nhiên, “Thợ Thủ Công” thì nhất định phải xử lý theo kiểu khác, nếu không sẽ khiến vật phẩm thần kỳ đầy rẫy mọi nơi, mang tới sự bất ổn định tột bậc cho xã hội nhân loại.
Xem ra Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm mà Bildt tổ chức cũng không phải chỉ vung tiền qua cửa sổ. Ít nhất cũng đã tụ tập được kha khá tài nguyên và kênh thông tin… Klein đưa bong bóng cá Người đã chuẩn bị từ trước ra, nói:
“Tôi muốn chế tác nó thành một chiếc nhẫn, chủ yếu cung cấp năng lực hoạt động dưới nước.”
Tạm thời hắn không nhắc tới người đưa tin, định thử khả năng của “Thợ Thủ Công” và danh dự của Bildt trước xem thế nào——Nếu câu niệm chú triệu hồi người đưa tin được lưu truyền rộng rãi, nó sẽ tạo ra nhiều rắc rối không đáng có.
Đặc tính phi phàm của Danh sách 9 cũng không quá đắt đỏ. Nếu Bildt nổi lòng tham giấu đi vật phẩm thần kỳ đã được chế tác ra thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù thế nào mình vẫn còn cả đống bùa chú lĩnh vực “Hải Thần” cơ mà… Hơn nữa, cũng đâu phải mình không thể tới tận cửa đòi nợ được. Ngược lại còn hóa hay, ông ta có thể thành lập Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm, chắc chắn sở hữu cả đống tài sản và vật liệu rồi… Klein nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi đánh giá Bildt vài lần.
Trong nháy mắt ấy, Bildt vô thức rùng mình, toàn bộ lông tơ dựng đứng lên.
Ông ta cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Gehrman Sparrow hệt như đang nhìn vào một kho báu!
Mà làm kho báu chẳng phải trải nghiệm tốt lành gì.
Bildt nhìn Sothoth bên cạnh, cười miễn cưỡng:
“Đây là bong bóng cá Người nhỉ?
Chế tác vật phẩm thần kỳ từ vật liệu ở cấp độ này, căn bản sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào.
Phí chế tác của “Thợ Thủ Công” là 150 bảng, cậu có thể trả cho tôi sau khi vật phẩm hoàn thành.”
Giá cả rất phải chăng… Klein lẳng lặng gật đầu, ném bong bóng cá Người trong tay ra.
Đến khi Bildt bắt được, hắn mới bổ sung thêm:
“Giúp tôi hỏi thăm xem liệu vị “Thợ Thủ Công” kia có khả năng cố định hóa nghi thức triệu hồi sinh vật Linh giới thành một món vật phẩm không. Yêu cầu là hạn sử dụng ít nhất một năm.”
“Không thành vấn đề.” Bildt khẽ thở phào, dùng mắt ra hiệu cho Sothoth.
Sothoth xoa xoa hốc mắt, tiến lên một bước, hỏi:
“Ngài Sparrow, gần đây anh có hứng ra biển không?
Chúng tôi đã tập hợp được vài con tàu khá ổn, đang định triệu tập nhân lực để đến phía đông săn hải tặc.”
Thú vị đấy… Nhưng giờ mình cần tập trung vào tiêu hóa ma dược đã… Klein thản nhiên lắc đầu.
Nụ cười trên gương mặt Sothoth cứng ngắc rồi biến mất không còn tăm hơi.
Anh ta không nói thêm gì nữa, bởi đây là lời từ chối của một nhà thám hiểm cấp tướng quân hải tặc——Anh ta đã cùng Bildt thu thập báo chí tương ứng, xác thực rằng đây đúng là Gehrman Sparrow hàng thật giá thật.
Klein ung dung đứng lên, ấn mũ phớt trước ngực, hơi cúi người:
“Cảm ơn sự giúp đỡ của các người.”
Cơ mặt Bildt méo xẹo như thể ông ta đang cố níu kéo điều gì, muốn cất tiếng nhưng lại không nói nên lời.
Cuối cùng, ông ta chỉ từ từ hít một hơi sâu thật sâu, lộ ra một nụ cười:
“Phải nói là hợp tác vui vẻ chứ.”
Klein nhận ra vẻ khác thường của Bildt và Sothoth, nhưng vẫn nén được nỗi nghi hoặc của bản thân, không hỏi gì.
Mình không thể hỏi được, hỏi ra sẽ gặp rắc rối, sẽ có chuyện ngay… Giờ mình phải tập trung vào tiêu hóa cho hết ma dược đã… Klein xoay người đi tới vặn tay nắm cửa.
“Cậu Gehrman.” Bildt đột nhiên bật thốt.
Khóe miệng Klein giật giật, hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại.
“Không có gì đâu? Haha, ý tôi là, làm thành viên của Hiệp hội Hỗ trợ rồi, đến uống rượu chỗ tôi sẽ rẻ hơn chút đấy.” Bildt gượng cười.
Ông tưởng tôi sẽ truy vấn rốt cuộc đã có chuyện gì hả? Chậc… Klein khẽ gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
Đưa mắt trông bóng lưng hắn biến mất, Bildt ngẩn ra hai giây, buông một tiếng thở dài thườn thượt.