Update: South Wales -> Southville.
______
Klein ngồi trước quầy bar, đập nắm tay xuống mặt bàn:
“Một ly bia Southville.”
Đằng sau hắn, mấy tên bảo kê cứ do dự không biết có nên đến cảnh cáo hắn một tiếng không, hay là làm như chưa từng có ai bị thương.
Nhân viên pha chế đối diện ra hiệu với đám bảo kê bằng mắt, cầm ly pha lê lên, cười cợt:
“Sao lại không làm một ly Sweet Lemon nhỉ?
Ông chủ chúng tôi từng học pha chế đồ uống ở Trier, nắm giữ rất nhiều công thức cocktail do Rossell Đại Đế để lại, cũng đã tự sáng tạo ra Sweet Lemon được hoan nghênh nhất trên Olavi này đấy.”
Klein chẳng hề dao động, bình thản đáp:
“Tôi gọi bia.”
“Được rồi.” Nhân viên pha chế không vội lấy bia Southville, cười hỏi, “Quý ngài đây là một nhà thám hiểm phải không?”
Klein gật đầu, không nói gì.
Nhân viên pha chế không chần chừ gì mà cười nói:
“Hẳn anh nên gặp ông chủ chúng tôi một lát, ông ấy rất thân thiện với các nhà thám hiểm, luôn sẵn lòng mời rượu họ. Hơn nữa nó cũng sẽ trợ giúp gì đó cho anh đấy.”
Vốn định tới đây để mua vật liệu phụ trợ cho ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, Klein không từ chối. Hắn móc một xu đồng penny ra, búng lên rồi vững vàng bắt lấy.
Hắn phóng xu 1 penny này trên quầy bar, xem như tiền boa cho lời nhắc của nhân viên pha chế, còn mình thì thong thả đứng lên, theo bảo vệ đi cầu thang lên tầng hai, tiến vào căn phòng cuối đầu kia hành lang.
Trong phòng được trải thảm mềm dày màu nâu nhạt. Mùi hương nhàn nhạt của than đá chất lượng cao đang đốt hòa lẫn với hương thơm của xì gà.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng được chải ngược về sau một cách gọn gàng đang tựa vào ghế bành, hút xì gà và đọc báo. Xung quanh ông ta là mấy người bảo vệ.
Vì không phải Người Phi Phàm lĩnh vực ‘Khán Giả’, Klein không thể phán đoán ra đặc thù và thực lực của những người bảo vệ kia. Hắn cũng không thuộc đường tắt ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ hay ‘Quái Vật’ để có thể nhìn ra được chút bí mật nhất định, phát hiện những đồ vật mà người khác khó nhận biết. Song trực giác linh tính lại khiến hắn tin tưởng, chắc chắn trong số người bảo vệ kia có Người Phi Phàm, Người Phi Phàm có thể tạo nên uy hiếp nhất định cho hắn.
Người đàn ông trung niên bỏ báo xuống, kéo kéo cổ áo sơ mi đen, thong dong đứng lên, đưa tay phải ra:
“Chào mừng đến Olavi, anh bạn nhà thám hiểm của tôi.”
Đôi mắt xanh thẳm của ông ta ánh lên ý cười, trông khá chân thành.
Klein cũng đưa tay phải ra cụng nhẹ với đối phương, không nói gì, chờ người kia mở miệng.
Người đàn ông trung niên chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện với ghế bành, khẽ cười:
“Tôi là ông chủ của nơi này, Bildt Brando.
Tôi cũng từng là một nhà thám hiểm với thực lực đáng kể, ít nhất cũng đã sống được đến giờ và kiếm lời kha khá.”
Rất tự tin vào thực lực bản thân, nên mới dám thẳng thắn biểu đạt như thế… Klein không khách sáo mà ngồi xuống, hơi đổ người về trước, lắng nghe Bildt kể với vẻ mặt không cảm xúc.
Thấy nhà thám hiểm đối diện chẳng đáp lời, Bildt lại ngồi xuống, hút xì gà, thản nhiên nói tiếp:
“Nói thật, đúng là tôi luôn có động cơ trong mỗi lần gặp mặt một nhà thám hiểm.”
Ông ta chỉ vào tấm hải đồ bày trên bàn sách, nói bằng giọng lôi cuốn:
“Từ Quần đảo Rorsted đến phía đông, biển rộng ngày càng hỗn loạn, sức mạnh của quân đội và Giáo hội càng lúc càng nhỏ dần, thậm chí chỉ có thể bảo hộ được các bến cảng của họ.
Vùng biển này chính là sân chơi của đám hải tặc, cực kỳ bất lợi với nhà thám hiểm chúng ta. Vì vậy, tôi hy vọng có thể tổ chức mọi người thành lập một liên minh tự do để liên hiệp lại khi đối mặt với nguy hiểm.
Liên minh này không có điều khoản nào mang tính ràng buộc quá mạnh. Cậu có thể chọn nhắm mắt làm ngơ khi nhà thám hiểm khác gặp phải nguy hiểm, sẽ chẳng ai xử phạt gì cậu. Có điều, nếu cậu đụng độ tình huống tương tự thì cũng đừng mong chờ nhận được trợ giúp.
Mặt khác, tôi có thể cam kết một điều, các nhà thám hiểm trong liên minh sẽ nhận được ưu đãi giá gốc khi mua vật phẩm ở chỗ tôi, mà lúc bán chiến lợi phẩm, ít nhất cũng sẽ bán được với giá thị trường.”
Giới thiệu xong, Bildt mỉm cười nhìn nhà thám hiểm đối diện. Ông ta lại bật cười, hỏi:
“Thế nào? Cậu có hứng thú gia nhập liên minh tự do này không? Yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu phải chi thêm khoản bổ sung nào đâu. Tôn chỉ của chúng tôi chỉ là khi gặp phải hải tặc thì giúp đỡ lẫn nhau thôi.”
Klein gật đầu:
“Nghe khá ổn.”
“Haha, tôi cũng thấy thế đấy. Tôi từng nghĩ đến chuyện đặt tên liên minh này là Hiệp hội Anh em Thám hiểm. Nhưng rồi cảm thấy từ “anh em” này miễn cưỡng quá, nên đổi thành Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm.” Bildt cười tự giễu.
Nói đến đây, ông ta hạ tay cầm điếu xì gà xuống, chép miệng, lắc đầu cười:
“Xin lỗi, tôi quên chưa hỏi tên cậu.”
Klein vẫn duy trì tư thế cũ, trầm giọng đáp:
“Gehrman Sparrow.”
“Gehrman Sparrow…” Mí mắt Bildt giật một cái, nụ cười lập tức cứng ngắc. Mấy vị bảo vệ xung quanh ông ta bỗng căng thẳng như thể bốn bề là địch.
Bildt nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, không chứng thực đây có phải Gehrman Sparrow thật hay một tên giả mạo nào lừa đảo không, chỉ bật cười:
“Cậu có muốn mua gì không? Ở đây tôi có kha khá đồ tốt.”
“Nước Suối Vàng Sonia.” Klein tỏ vẻ thản nhiên bên ngoài, trong lòng lại cẩn trọng.
Hắn không nhắc tới vỏ cây Long Văn, dù gì vật liệu này vẫn có khả năng cao mua được trong tiệm thảo dược.
Bildt Brando vô thức thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:
“Đơn giản thôi.
100 ml 30 bảng.
Tin tôi đi, dù cậu có đi khắp Đảo Sonia thì cũng chỉ kiếm được giá rẻ hơn thế này vài bảng thôi. Những tên Feysac dã man kia đã phong tỏa từng con suối rồi, người khác khó mà lấy được.”
“Thành giao.” Klein có hiểu biết đại khái về giá nước Suối Vàng, biết cái giá 30 bảng 100 ml đúng là khá phải chăng.
Hoàn thành giao dịch này xong, Bildt đang định cân nhắc mở miệng, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Sau khi nhận được sự cho phép, một bảo vệ lại gần ghé vào tai ông ta, thì thầm gì đó.
Biểu cảm của Bildt lập tức sa sầm, cả người trở nên lạnh lẽo dị thường, tỏa ra thứ sát khí khó nói thành lời.
Quả nhiên, thực lực khá ấn tượng đấy. Nếu trước kia không phải nhà thám hiểm nổi danh thì ông ta cũng là một hải tặc nổi tiếng… Hẳn là Danh sách trung rồi… Klein nhìn đối phương, bình tĩnh phán đoán.
Bildt quay đầu, miễn cưỡng nói với Klein:
“Cậu Sparrow, tôi có chút chuyện cần làm.
Sau này có cơ hội, chúng ta hãy cùng uống rượu.”
“Được.” Klein bình thản đứng dậy, chẳng hề tỏ vẻ muốn nhúng tay vào vấn đề của Bildt dù chỉ một chút.
Đương nhiên, đây không phải do hắn không tò mò. Chẳng qua sự tò mò này không đủ để hắn thay đổi phong cách hành sự.
Sau khi rời khỏi quán bar Sweet Lemon, Klein thuận lợi quay về quán trọ.
…
Thành Bạch Ngân, “ban ngày” lúc tia chớp xuất hiện thường xuyên.
Sau khi luyện tập xong đủ loại năng lực phi phàm của “Thần Quan Mặt Trời”, Derrick Berg đi dọc rìa sân huấn luyện, tiến tới phía tháp đôi.
Đã trải qua nhiều tụ hội Tarot, cậu đã dần nắm rõ được quy luật, biết đại khái tần suất tia chớp xuất hiện luân phiên là bao nhiêu trước khi bị ngài ‘Kẻ Khờ’ kéo lên phía trên sương xám.
Mà giờ, đã tới “ngày” cuối cùng.
Chính vì vậy, cậu muốn đến thư viện đọc một chút tư liệu lịch sử liên quan tới Cổ Thần để có thể dâng hiến cho ngài ‘Kẻ Khờ’.
Băng qua khu vực ngăn cách của sân huấn luyện, Derrick vô thức nhìn vào trong. Ở đó đang có các đội viên tiểu đội thăm dò nghỉ ngơi, chính là đội viên của tiểu đội thăm dò được dẫn đầu bởi trưởng lão của Đoàn nghị sự Sáu người, ‘Thủ lĩnh’ Colin Iliad!
Họ vừa kết thúc chuyến khám phá dựa trên thông tin mà đứa nhóc Jack mô tả không lâu, trở về Thành Bạch Ngân, đang trong giai đoạn cách ly.
Derrick nặng nề thu hồi tầm mắt, đi thẳng tới tháp nhọn, lên tầng ba bước vào thư viện.
Cậu đang định đi qua chỗ giá chứa tư liệu về thần loại và sách cổ đại, bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ khóe mắt.
Đó là một quý cô trắng trẻo tuyệt sắc khoảng ba mươi tuổi. Cô ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen thêu họa tiết tím thần bí, mái tóc xám bạc hơi xoăn xõa dài.
Cô ta chính là vị trưởng lão của Đoàn nghị sự Sáu người vừa bị giam một thời gian dài, Lovia Tiffany!
Con ngươi màu xám nhạt của Lovia vừa quét qua, Derrick lập tức cảm giác như thể linh hồn bị xuyên thủng, người không khỏi cứng ngắc mất một hồi.
“Xin chào, trưởng lão Lovia.” Cậu vội vã cúi đầu thật thấp, ấn tay lên ngực.
Lovia bước tới, khẽ gật đầu:
“Ta vừa được giải trừ lệnh cách ly.”
Điềm tĩnh nói xong, cô ta quay người rời đi, giống như thể vừa thông báo điều gì.
Derrick đứng chôn chân tại chỗ, lưng vô thức đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Sao ngài ấy lại được giải phóng rồi? Đoàn nghị sự Sáu người đã xác nhận rằng ngài ấy không có vấn đề à? Derrick vô cùng căng thẳng, nghĩ.
…
Chiều thứ hai, phía trên sương xám.
Klein chống khuỷu tay lên tay vịn, đan hai bàn tay vào nhau khi ngắm nhìn những quầng sáng đỏ thẫm bừng lên, hóa thành từng bóng người mơ hồ.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng hỏi thăm nhẹ nhàng của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’:
“Buổi chiều an lành, ngài ‘Kẻ Khờ’~”