Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 13: Truyền thuyết về kho báu




Trên boong, vỉ nướng được phủ thêm một lớp A-mi-ăng bên ngoài để ngừa mấy đốm lửa than bị gió thổi, bắt lửa vào mặt tàu.

Người đầu bếp mập đeo tạp dề và đội chiếc mũ cao màu trắng do Rossel phát minh, dùng một cái cọ lông cẩn thận phết thứ gia vị được làm từ nhiều loại như húng quế, thì là, muối, hồ tiêu và nước cốt chanh lên mấy miếng thịt cá trắng nõn, thỉnh thoảng lại đảo mặt để đảm bảo độ nóng cho cả hai bên mặt thịt.

Phần thịt bụng của cá Người có rất nhiều dầu mỡ, từng giọt mỡ rơi xuống, khiến than đá bên dưới vỉ sắt vang lên âm thanh xì xèo, bắn ra mấy đốm lửa nhỏ.

Mùi thơm hấp dẫn tràn ngập trong không khí, khiến Klein hít lấy hít để.

Bàn tròn và vài chiếc ghế đã được bày sẵn trước mặt hắn. Trên bàn là một chai rượu trông khá độc đáo với chất lỏng màu đỏ vàng, cảm giác lắc lên hơi sền sệt bên trong.

“Đây là rượu máu Sonia, được ủ từ đặc sản nước ép của cây ngọt xung quanh khu vực suối Vàng. Nó có vị như mật ong pha loãng với máu, vị ngọt dịu nhưng rất dễ say. Nếu các cậu để mắt đến bất kỳ quý cô nào, có ý định chiêu đãi nàng bằng rượu, thì có thể cân nhắc đến loại này, nó sẽ khiến đối phương vô thức uống nhiều hơn hẳn. Ha ha, nhưng tiền đề là tửu lượng của các cậu cũng phải chịu đựng nổi nó.” Nhận ra Klein đang dò xét, thuyền trưởng Elland Kag liền nửa đùa nửa thật giới thiệu.

Không hổ là một cựu thuyền trưởng, rất có khiếu tự lấy bản thân ra làm trò cười… Klein ngồi xuống, duy trì thái độ lạnh lùng:

“Một nhà thám hiểm có đủ tư chất sẽ không bao giờ nghiện đồ cồn.”

Cleves ngồi cạnh hắn khẽ gật đầu:

“Chỉ khi về đến nhà, nhà thám hiểm mới cho phép bản thân uống rượu.”

“Tiếc quá đi thôi.” Elland quay sang hai chị em Donna Denton đang tò mò dò xét chai rượu máu Sonia, cười nói, “Đây không phải thứ phù hợp cho trẻ vị thành niên đâu.”

“Cháu từng uống rồi, ngon lắm!” Donna phản đối ngay tức thì, “Chỉ là, chỉ là cháu ngủ lúc nào không hay luôn, ngủ suốt cả một buổi chiều…”

“Em nhớ lần ấy chị đã uống hai cốc lận!” Quý ngài nhỏ bé Denton hâm mộ nói.

Elland không đáp ứng niềm ao ước của hai chị em, chỉ nhờ một thuyền viên mang cho chúng trà đá ngọt, đồng thời thuận miệng giải thích:

“Trên tàu này có rất nhiều người phương Nam.”

Denton cất giấu ánh mắt thất vọng, nhìn về phía con cá Người đã bị xẻo đi những bộ phận đáng giá, rồi thỏ thẻ bằng một giọng khá ngây thơ:

“Thực ra, thực ra, nó cũng không đáng sợ đến thế. Nó chỉ là một con cá khá lớn, vô cùng xấu xí, có đủ tứ chi mà thôi!”

Donna lườm em trai mình:

“Xin chúc mừng, cuối cùng thì em cũng đã nhận thức được bản chất của nó rồi.”

Rồi cô bé lại háo hức nhìn Cleves và Elland:

“Chú ơi, chú ơi, trên biển có nhiều loại quái vật như thế này lắm ạ?”

Cá Người không có năng lực phi phàm vượt xa sức tưởng tượng. Trong mắt người bình thường, chúng cũng giống những con quái vật hung hãn trên biển, hơi giống với hình dạng của sinh vật ma quái trong truyền thuyết.

Elland cười:

“Không, tuyến hàng hải chủ chốt và các hải phận xung quanh rất ít khi xuất hiện quái vật, chúng gần như đã bị diệt sạch rồi. Phải may mắn lắm cháu mới có thể gặp một con cá Người, biết đến loại sinh vật này đấy.

Cháu thử nghĩ xem, nếu chú có thể thường xuyên giết được những con vật trị giá 200 bảng trở lên như này, chắc chắn chú đã chẳng làm thuyền trưởng tàu chở khách rồi. Chú sẽ tổ chức một chiếc tàu săn của riêng mình, rồi truy lùng mớ kim bảng này!”

Nói quá chuẩn! Klein âm thầm tán thưởng.

Theo quan sát của hắn ban nãy, đặc tính phi phàm của cá Người hẳn nằm trong bong bóng cá. Ánh sáng xanh thẳm như nước của nó khiến cho người ta có cảm giác như nhìn vào đá quý.

Cleves nâng cốc hồng trà mà người thủy thủ vừa đưa cho, ngửi thử mùi hương rồi mới nhấp một ngụm:

“Chỉ khi rời khỏi tuyến hàng hải chủ chốt, đi sâu vào vùng biển bị sương mù và bão táp bao phủ, mới có nhiều cơ hội gặp được những con quái vật dạng này. Nhưng chuyện đó cực kỳ nguy hiểm.

Trừ đám cá Người có vảy và biết leo trèo, trong các truyền thuyết trên biển còn có Naga, loại sinh vật có thân trên là nhân loại, thân dưới là một con rắn khổng lồ. Chúng có sáu cánh tay, cực kỳ nhanh nhẹn.”

Elland tiếp tục đề tài:

“Còn có bạch tuộc khổng lồ với khả năng phun ra chất lỏng có thể ăn mòn rất nhiều người. Quái vật biển đáng sợ đủ sức lật tung một chiếc thuyền lớn với một cú húc nhẹ. Mỹ nhân ngư sở hữu tiếng hát làm say đắm lòng người, khiến họ lưu luyến không rời. Cự Long màu xanh dương có thể tạo sấm sét. Đám chim khổng lồ với một đập cánh có thể gây ra lốc xoáy. Ha ha, tôi chưa bao giờ gặp mấy thứ trên cả, toàn là truyền thuyết trên biển cả, không biết thật giả ra sao.”

Mỹ nhân ngư… Klein vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

“Thú vị thật!” Donna thốt lên với vẻ mặt khao khát.

Denton nhìn quanh quất, thấy Klein vẫn im lặng, liền tò mò hỏi:

“Chú ơi, chú cũng là một nhà thám hiểm, chú đã từng thấy những con quái vật như vậy bao giờ chưa?”

Klein sững sờ một chút, khẽ cười:

“Gặp một lần. Khi đó, bọn chú có năm người, vô tình gặp được một, một cá Người. Trầy trật vật lộn một hồi, cuối cùng cũng giải quyết được nó.”

Đây chính là trải nghiệm thực tế của hắn hồi còn ở thành phố Tingen, cũng là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt một Người Phi Phàm chính quy bị mất khống chế.

Lúc ấy hắn và lão Neil đã đồng ý thỉnh cầu của ông chủ quán rượu Ác Long Swain, hỗ trợ thanh trừ một vị “Thủy Thủ” bị biến dị.

Nhớ đến vụ đó, Klein chợt cảm thấy hơi hoài niệm, hơi thổn thức. Nét mặt cứng rắn, lạnh lùng và sắc sảo cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Năm người à?” Vừa hỏi, Donna vừa bí mật giơ tay đếm lại số thành viên tham gia chiến đấu ban nãy.

1, 2, 3… Cô bé nhận ra, trận đánh với con cá Người vừa nãy chỉ có hai chú một cô ra tay.

Không đợi Klein trả lời, Elland mở lời với chút ngạc nhiên thoáng qua:

“Vô tình chạm trán sao?”

“Đúng thế.” Klein thản nhiên đáp.

“Có thương vong không?” Elland hỏi tiếp.

Klein lắc đầu:

“Chỉ bị thương nhẹ.”

“Vô tình chạm trán, thế mà chỉ năm người các anh lại hạ gục được một con cá Người… Các anh mạnh thật.” Cleves tự đánh giá.

Bạn đồng hành của anh ta, Cecile cũng gật đầu bày tỏ sự thán phục của mình.

Trận chiến vừa rồi diễn ra rất chóng vánh. Trông thì có vẻ con cá Người kia rất yếu ớt, nhưng cả cô ta và Cleves đều biết rõ, nếu không chuẩn bị mồi nhử từ trước, không có hồ tiêu gây chứng ảo giác và trạng thái mệt mỏi sau đó, không có uy hiếp chí mạng với cá Người từ bạc hà, không có hai khẩu súng trường mượn sẵn, thì không biết ở đây phải chết bao nhiêu người mới có thể giết nổi một con cá Người.

“Chính xác, rất mạnh.” Elland trầm ngâm nhìn Klein.

Đó là một đội bao gồm bốn vị Danh sách 9 và một vị Danh sách 8 cơ mà… Klein nửa cười, nửa thở dài:

“Lúc ấy tôi vẫn còn rất trẻ, thậm chí còn chưa từng chiến đấu, chỉ thuần túy là đứng bên hỗ trợ thôi.”

“Chú ơi, giờ chú vẫn rất trẻ mà!” Donna gật đầu lia lịa.

Mình thích nghe câu này quá… Klein nhạy cảm nhận ra thuyền trưởng Elland đã trở nên yên tâm hẳn sau những gì hắn vừa kể.

Bấy giờ, vài vị thuyền viên mang tới một chiếc đĩa sứ lớn. Trên đĩa là những miếng thịt đã được chiên vàng ruộm, được trang trí bằng lá húng quế đầy màu sắc, hương thơm ngây ngất xông thẳng vào mũi.

Elland cầm ly rượu máu Sonia lên, nâng ly phát biểu lời chúc mừng:

“Vì một đêm tuyệt đẹp. Cầu mong Bão Táp ở bên chúng ta!”

“Vì một đêm tuyệt đẹp!” Donna và Denton reo lên, rồi nhấp một ngụm trà đá ngọt của mình.

Klein chọn dùng hồng trà, cụng ly với đối phương.

Hắn xiên một miếng thịt sườn cá người, cảm thấy nó rất săn chắc, không mỡ. Khuyết điểm quá khô khốc của phần thịt đã được khắc phục nhờ ngấm dầu thực vật. Khi nhai, hắn cảm nhận được vị thịt thơm lừng và độ dẻo dai bất tận.

Đúng là kém phần thịt má, nhưng cũng đủ ngon rồi, chiến thắng hết mấy món cá mình đã từng ăn ở Backlund và cảng Pritz… Klein thỏa mãn, nhiệt tình tán thưởng.

Elland đặt dao nĩa trên tay xuống, lại nhấp một ngụm rượu máu Sonia, nói tiếp đề tài vừa rồi, thở dài:

“Ở trên biển, nguy hiểm nhất không phải quái vật, mà là hải tặc cơ.

Bọn họ có tàu riêng, muốn đi đâu thì đi, nên chẳng ai có cách nào phòng bị trước được cả.”

“Chú thuyền trưởng, chúng ta sẽ gặp phải hải tặc à?” Denton vừa nuốt một miếng cá chiên xù, hơi lo lắng hỏi.

Elland cười:

“Tuyến hàng hải chủ chốt đến quần đảo Rorsted là tuyến đường an toàn nhất trên thế giới, Cứ cách hai, ba ngày là có thể cập bến vào đảo thuộc địa, ven đường còn thường xuyên có hải quân Hoàng gia và tàu tuần tra của Giáo hội Bão Táp nữa.

Dù có băng hải tặc nào lạc bước đến đây, họ cũng sẽ không dám làm gì quá đáng đâu. Sau khi chứng kiến những khẩu đại bác của chúng ta, nhiều nhất thì họ cũng chỉ bắt chẹt một chút bồi thường thôi.”

Trông hai đứa trẻ vị thành niên đã yên tâm, Elland lại bổ sung:

“Nhưng từ phía nam quần đảo Rorsted trở đi, hoặc tiếp tục hướng tới phía đông, chúng ta phải dựa vào phước lành của Chúa Tể.

Rất nhiều hải tặc hoạt động sôi nổi ở mấy khu vực này, chơi trò trốn tìm với tàu của hải quân và Giáo hội. Nếu may mắn, chúng ta sẽ đến được đại lục Nam một cách hết sức thuận lợi. Nhưng nếu xui xẻo, con tàu này sẽ chạm trán phải một số hải tặc khá mạnh, trong đó bao gồm bảy vị tướng quân hải tặc, hay thậm chí là hạm đội của tứ vương.

Tuy nhiên, mọi người cũng không cần phải lo lắng quá đâu. Từ khi Nast trở thành ‘Ngũ Hải Vương’ và ban hành một số quy tắc thông hành trên biển, hầu hết hải tặc sẽ chỉ cướp sạch của cải thôi, chứ sẽ không làm quá đáng hơn đâu.

Trong khu vực ấy, thứ chúng ta sợ nhất là đụng độ phải thuyền trưởng của Tàu Uất Kim Hương Đen, ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell. Gã sẽ ra lệnh cho cấp dưới giết sạch mọi người trên tàu, ném những người vô tội này xuống địa ngục. Tiếp theo là ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ Senor, kẻ yêu thích máu tươi, dung túng cho cấp dưới gây ra rất nhiều hành vi tàn ác. Chúng chà đạp vô số thiếu nữ, còn bán họ đến nhiều hòn đảo khác nhau…”

Donna nghe thì rùng mình, vô thức chuyển chủ đề:

“Cháu nghe nói, cháu nghe nói, có rất nhiều kho báu trên biển!”

“Đúng là có truyền thuyết về kho báu, nhưng hầu hết đều là giả.” Elland nhìn Cleves, nói, “Có sáu câu chuyện nổi tiếng nhất, được biết tới nhiều nhất. Vị trí thứ nhất chính là Chìa Khóa Tử Thần. Người ta đồn rằng, vào cuối Kỷ thứ Tư, Tử Thần gây ra tai họa Thương Bạch rồi bị bảy thần đánh giết, nhưng chưa vẫn lạc ngay, còn muốn thử quay trở về đại lục Nam. Thần nổi lên một trận sóng gió dữ dội, tạo ra một rào chắn không thể vượt qua, ngăn cách hoàn toàn tuyến hàng hải an toàn giữa đại lục Bắc và Nam. Đây chính là truyền thuyết về nguồn gốc của biển Cuồng Bạo. Song, cuối cùng Thần vẫn không trở lại đại lục Nam, cứ thế mà biến mất trong vùng biển kia.”

Nói đến đây, Elland thở dài với niềm mong mỏi:

“Nghe nói tại một khu vực bí ẩn nào đó trên biển Cuồng Bạo, kho báu do Tử Thần để lại đang chờ người người nắm giữ chiếc chìa khóa đặc biệt tìm tới để mở ra. Nhưng chiếc chìa khóa kia có hình dạng thế nào, sẽ xuất hiện ở đâu, lại chẳng ai hay.

Xếp ở vị trí thứ hai chính là Suối Bất Lão, nằm sâu trong biển Sonia. Đồn rằng, một trong tứ vương, ‘Bất Tử Vương’ Agalito đã từng uống nước từ Suối Bất Lão.”