Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 91: Lông vũ




Dịch: Bán Nhị Lang

Biên: alreii


***

Lông vũ màu trắng?

Klein nhìn mộ huyệt không hề có hài cốt, chợt nhớ tới một cái tên:

"Thiên Sứ!"

Trong những quyển sách cổ xưa của bảy giáo hội lớn đầy rẫy truyền thuyết về Thiên Sứ và Thánh Giả, mà một trong những đặc trưng của thiên sứ chính là sau lưng mọc một đôi, hai đôi, ba đôi, thậm chí là sáu đôi cánh màu trắng thuần khiết.

Nhưng chỉ chớp mắt Klein lại nhớ tới một đoạn chuyện cũ: Thầy Azcot từng kể cho hắn nghe về giấc mơ của thầy, kể rằng mấy giấc mơ đó hệt như những cuộc đời khác nhau.

Trong đó có một cảnh: bên trong lăng mộ tối tăm, cạnh bên có rất nhiều quan tài cổ xưa được mở nắp, bên trong quan tài là những xác chết nằm sấp, sau lưng là đôi cánh lông vũ màu trắng!

Đây là biểu hiện đặc thù của đường tắt Tử Thần, hay là hiện tượng quỷ dị do Linh Giáo đoàn tạo ra? Klein không lên tiếng, thu lại hết những cảm xúc, bình tĩnh xem xét đống lông vũ trắng nhiễm vết dầu mỡ vàng nhạt dưới đáy mộ huyệt.

Hắn phán đoán sơ bộ rằng ông già nọ không phải là Thiên Sứ, bởi vì người phi phàm khủng bố danh sách 2 thậm chí danh sách 1 sau khi chết, chắc chắn gây nên ảnh hưởng mãnh liệt với hoàn cảnh xung quanh. Ví dụ như "Tro cốt Thánh Giả" phía sau cửa Chianese ở thành phố Tingen, nó sẽ lan tràn những sợi dây nhỏ lạnh lẽo màu đen gần như vô hình, dùng để phong ấn người và vật xung quanh.

Tất nhiên, cũng có khả năng ông ta chưa chết... Một kiểu giống như thầy Azcot vậy? Klein cúi người, dùng tay phải đeo găng tay đen nhặt lên ba cọng lông vũ trắng.

Hắn định về nhà sẽ lên màn xương mù xám dùng nó để xém bói.

Lúc này Copustti mới trở lại bình thường, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Klein, hoảng sợ nhìn về phía mộ huyệt, nói: "Xác chết đâu?"

Klein nghiêng đầu nhìn gã, nói với giọng trầm thấp: "Chắc ông ta tự mình đi rồi."

"Tự mình đi..." Copustti hoảng sợ lặp lại lời này, rốt cuộc nhận thức được người chết tỉnh lại là chuyện đáng sợ cỡ nào.

Hai chân gã run lên, lẩm bẩm nói ra: "Nhưng, nhưng, tôi không dùng nghi thức Phục Sinh với ông ấy."

Klein quay người nhìn chăm chú vào gã mấy giây, nói: "Tử vong không phải điểm kết thúc."

"Tử vong không phải điểm kết thúc... Tử vong không phải điểm kết thúc..." Copustti bị chính lý tưởng mà mình tin thờ dọa sợ, bật thốt hỏi: "Ông ấy, ông ấy có quay lại không?"

Ừm, người đưa tin do cái còi đồng gọi đến chắc là liên quan tới ông già nọ. Nói cách khác, đưa thư cho người đưa tin đồng nghĩa sẽ gửi thư cho ông già đó, gửi thư cho một người đã chết gần nửa năm... Ha, không biết giờ ông ta đã đi đâu, đang ở trạng thái nào... Về vấn đề của Copustti, Klein hời hợt nhắc nhở một câu: "Đừng thổi cái còi đồng kia nữa."

"Ý ngài là, còi đồng sẽ dẫn dắt ông ấy trở về?" Copustti sợ hãi hỏi lại.

Không chờ Klein giải đáp, gã đã lại tự mình cầu xin:

"Ngài, ngài có thể giúp tôi ném cái còi đồng này vào trong sông Torquack được không? Nếu không được, thì, thì tôi tự làm vậy."

Không phải lúc trước anh rất hứng thú với những triết lý liên quan đến cái chết à? Klein oán thầm một câu, đưa tay nhận lấy cái còi đồng của Copustti.

Hắn định khi nào có điều kiện thích hợp thì sẽ thử gửi thư cho người chết, xem thử sẽ xảy ra chuyện gì.

À điều kiện tiên quyết là hắn phải xác nhận được nó không có nguy hiểm quá lớn.

Sau khi dặn dò Copustti lấp mộ huyệt lại, Klein cùng gã trao đổi về Linh Vũ và những tri thức thần bí học liên quan, khiến kiến thức của mình trở nên phong phú hơn. Đồng thời hắn còn hỏi rõ lúc Copustti chôn ông già nọ thì có dựa theo di chúc của đối phương, để mặt xác chết nằm úp sấp hướng xuống dưới không.

Ở vài tình huống đặc biệt, dùng Linh Vũ thay thế cho những bố trí rườm rà trong nghi thức ma pháp sẽ có hiệu quả hơn, đơn giản hơn... Thấy đã đạt được mục đích, Klein lại cảnh cáo Copustti, bảo gã không được chơi nghi thức Phục Sinh lung tung nữa.

Tiếp đó, hắn rời khỏi con đường này từ chỗ vườn hoa, đi vòng tới nơi rất xa rồi mới ngồi xe ngựa đến quận Đông.

Klien thay lại bộ đồ trước đó xong thì trở về phố Minsk, tiến vào phòng ngủ, thực hiện một loạt thao tác đưa ba cọng lông vũ màu trắng và cái còi đồng của Copustti lên phía trên màn sương xám.

Ngồi xuống ghế lưng cao thuộc về Kẻ Khờ, Klein biến ra giấy bút, viết câu bói đã nghĩ kỹ từ sớm:

"Lai lịch của nó."

Ngay sau đó, hắn cầm chặt ba cọng lông vũ màu trắng, dựa vào lưng ghế.

Trong lúc đọc thầm, Klein tiến vào giấc mơ, xung quanh mông lung, chỉ toàn một màu xám trắng dày đặc.

Trong không gian này chỉ có bóng tối nồng đậm không một tia sáng, bất chợt bóng tối nhiễm lên sắc đỏ rực, một cánh tay tái nhợt lộ xương thò ra từ dưới lớp bùn đất vàng nâu.

Một bóng người chậm rãi bò lên, người đó không hề lật tấm đá phiến lên hoặc hất bùn đất ra, mà là xuyên thấu ra bên ngoài với trạng thái đó.

Dưới ánh trăng đỏ rực, quần áo sau lưng bóng người này rách tung toé, từng cọng lông vũ màu trắng mọc ra.

Bóng người với mái tóc hoa râm hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt chấm đỏ rõ ràng, cùng với đôi mắt đờ đẫn, ngơ ngác, không có bất kỳ tình cảm nào.

Nó cất bước tiến lên, khó khăn xuyên qua rào chắn, bước về phía chỗ sâu của bóng đêm, càng đi càng xa, cho đến khi biến mất.

Giấc mơ vỡ vụn, Klein tỉnh lại.

Sau lưng thi thể mọc ra lông vũ màu trắng thật… Trạng thái của nó rất giống với tiểu thư Sharon. Nhưng lại có sự khác biệt rõ ràng, cho người khác cảm giác rất nặng rất thực chất chứ không phải hư ảo... Nó có thể bán tự nhiên chuyển đổi không hoàn thiện giữa nhân thể và linh thể? Là sứ giả kết nối thế giới hiện thực với Minh giới và Linh giới? Klein vươn tay gõ nhẹ lên mép bàn, trầm tư suy nghĩ khá lâu.

Tiếp theo, hắn lại xem bói coi thử sử dụng còi đồng của Copustti để gửi thư bây giờ thì có tồn tại nguy hiểm hay không, nhận được đáp án khẳng định, hơn nữa biên độ và tốc độ chuyển động của con lắc linh tính còn rất lớn.

"Tiếc quá, không thể trực tiếp sử dụng còi đồng trên màn sương mù xám, người đưa tin không vào được, không thì đã chẳng có bất cứ nguy hiểm nào..." Sau khi nói thầm một câu, Klien rơi người khỏi màn sương mù xám, quay trở về thế giới hiện thực.

......

Sáng sớm, bên trong rừng cây khá là trong lành ở quận Hoàng Hậu.

Thầy Thuốc chừng 30 tuổi với khuôn mặt tròn núc ních, xuất hiện bên trong một góc vắng lặng, thu hoạch đống thảo dược được trồng bí mật vào trong chiếc túi da mang theo bên người.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, gã đứng thẳng dậy, vận động thân thể, thầm nói với vẻ rất thỏa mãn: "Quả nhiên, tố chất cơ thể được tăng cao, không còn như trước chỉ có kháng độc là khá mạnh thôi."

"Nhưng... Tại sao danh sách 8 của mình lại là Nhà Thuần Thú? Có quan hệ gì với Thầy Thuốc cơ chứ?"

"Ừ, Thầy Thuốc là thuần hóa đồng thời sử dụng thực vật và các bộ phận của động vật đã chết, Nhà Thuần Thú là thuần hóa đồng thời sử dụng động vật còn sống, kể cả sinh vật siêu phàm?"

"Vậy danh sách 7 của mình có thể thuần hóa đồng thời sử dụng con người không?"

"Lão già không nói cho mình biết tên danh sách 7, cũng không cho mình phối phương. Chờ mình ổn định lại thì phải thử liên hệ với lão ấy."

Thầy Thuốc tay đấm chân đá, thích ứng với cơ thể đã mạnh mẽ hơn, thẳng cho đến khi quá mệt mỏi mới dừng lại động tác.

Phù... Trong lúc thở dốc, gã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến một vấn đề:

Đó chính là phải đóng vai Nhà Thuần Thú thế nào?

"Phải làm... Nhà Thuần Thú thế nào đây? Đi tìm đồng vật thuần hóa?" Ngay khi Thầy Thuốc đang lảm nhảm thì chợt như cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía hồ nhân tạo.

Ở nơi đó có một con chó Golden Retriever đang vui sướng chạy nhảy.

Như là phát hiện được ánh mắt của gã, con chó Golden Retriever bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía đó.

Ánh mắt va chạm giữa không trung, chó Golden Retriever sửng sốt, sau đó lập tức nhanh trí quay người, chạy trốn mất bóng.

......

Trong biệt thự xa hoa của gia đình bá tước Hall.

Susie trở lại phòng đánh đàn, ngồi xổm bên chân Audrey, lè lưỡi thở hổn hển.

Đợi đến lúc thiếu nữ tóc vàng đàn xong một khúc, nó mới nói với vẻ sợ hãi: "Audrey, tôi gặp một tên đáng sợ. Ánh mắt của gã rất đáng sợ!"

"Phải không? Gã đã làm gì em?" Audrey vừa hiếu kỳ vừa quan tâm hỏi thăm.

Susie nghiêm túc suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Tôi cũng không biết. Tóm lại, gã rất nguy hiểm, đây là trực giác của tôi."

"Gã ta trông thế nào?" Audrey cân nhắc có nên sai bảo vệ và người hầu trong nhà đi cảnh cáo gã đàn ông nọ không

"Không thấy rõ, tôi cảm giác, cảm giác gã ta là thiên địch của tôi!" Susie nghiêm túc trả lời.

Thiên địch của em? Khắc tinh của loài chó? Audrey cười thận trọng: "Susie, gần đây em đừng có chạy vào rừng cây nữa."

"Gâu, Audrey, tâm trạng vừa rồi của cô không tốt? Tôi nghe được nó từ trong tiếng đàn của cô." Susie hỏi.

Audrey khẽ gật đầu: "Ừ... Chị vừa nhận được tin tức từ Glyrintt, Filth và Hugh nói với chị rằng tụ hội đêm nay sẽ bị hủy bỏ. Vốn chị còn định đổi vật liệu phi phàm cho em đấy."

Đồng thời thử tiếp xúc với người của hội Tâm Lý Luyện Kim... Cô thầm bổ sung thêm một câu.

"Tại sao?" Susie tò mò hỏi.

Audrey suy tư trả lời: "Nghe nói là do ảnh hưởng bởi vụ án giết người liên hoàn."

......

Sáng sớm thứ bảy, bầu không khí Backlund vẫn kém như mọi khi.

Klein đang thử làm một loại bánh lúc nhỏ thích ăn. Vì thế, hắn mua bột mì khá chất lượng, thêm nước thêm đường, chế biến thành một chậu "hồ dán" loãng.

Tiếp đó, hắn rót dầu vào nồi, tráng qua mặt nồi.

Làm nóng dầu xong thì hắn dùng thìa múc một ít bột nước, nghiêng nó vào cạnh bên của nồi, trải một lớp rất mỏng.

Trong thanh âm xèo xèo xèo, hắn tạo ra được mấy cái bánh tráng, mùi thơm của bột mì chậm rãi tỏa ra xung quanh.

Khi được kha khá rồi, hắn bóc những cái bánh tráng mềm mỏng như da mặt đó xuống, đặt vào trong đĩa, đồng thời thêm nước biến nguyên liệu còn dư thành hồ dán.

Vừa bưng bánh và "Cháo" trở lại phòng ăn, Klein đã không thể chờ đợi được xé xuống một miếng bánh nhét vào trong miệng.

Bánh tráng chỉ có mùi lúa mạch nồng đậm và vị ngọt kích thích cảm giác thèm ăn, đơn thuần, mộc mạc nhưng lại ngon đến lạ thường.

Chính là mùi vị trong trí nhớ... Klein ăn khá nhanh, thỉnh thoảng húp một miếng cháo loãng.

Lúc hắn ăn được hòm hòm, bắt đầu thả chậm tốc độ thì chuông cửa chợt bị kéo vang, thanh âm leng keng leng keng không ngừng quanh quẩn.

Ủy thác mới? Klein bỏ khăn ăn xuống, lau lau tay, đứng dậy đi đến cạnh cửa.

Hắn còn chưa cầm lấy tay nắm cửa, trong đầu đã tự nhiên hiện ra hình ảnh của vị khách tới thăm.

Là một vị thân sĩ trung niên có khuôn mặt gầy gò, tóc mai hoa râm, khí chất xuất chúng.

Chính là vị thám tử tư Isengard Standon được cảnh sát mời trợ giúp!

Ông ta tới tìm mình làm gì? Klein nghi ngờ mở cửa, mỉm cười hỏi: "Buổi sáng tốt lành, ông Stanton, có chuyện gì không?"

Isengard cởi chiếc mũ phớt tơ lụa xuống, mỉm cười nói: "Buổi sáng tốt lành, anh Moriarty. Tôi muốn hợp tác với anh, tôi cho rằng anh là một vị thám tử xuất sắc. Lúc trước chỉ thuần túy dụa vào chính mình đã tra ra được xưởng tàu East Balam, tra ra được công hội Bến Tàu."

"Hợp tác?" Klein không hề che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Isengard gõ nhẹ cây gậy batoong đen, trầm giọng trả lời: "Tìm ra tên hung thủ của vụ án giết người liên hoàn gần đây. Cảnh sát đã treo giải thưởng, 2000 bảng."