Dịch: Thanh Phan
Biên: alreii
***
Klein khoác lên người chiếc áo lễ phục 4 nút, cầm mũ phớt tơ lụa lên vừa đi tới cửa thì bỗng nhiên nghe được tiếng khẩn cầu hư ảo vang vọng.
Ai đây? Hắn nhíu mày nghiêng tai lắng nghe, nhưng chỉ xác nhận được rằng người đang khẩn cầu là phụ nữ, hơn nữa giọng nói của cô ta đứt quãng, hình như đang phải chịu đựng một sự đau đớn cực lớn.
Klein nghĩ mình bây giờ cũng không việc gì quan trọng lắm, vị Ảo Thuật Gia mới ra lò thuận tay ném chiếc mũ phớt tơ lụa về lại trên móc treo áo một cách chính xác không xê xích chút nào. Sau đó hắn trở về phòng ngủ, đi ngược bốn bước tiến vào cung điện nguy nga hùng vĩ.
Lần này, hắn không nhìn thấy ngôi sao hư ảo nào đang phồng ra co lại và sáng lên màu đỏ thẫm. Nhưng ở chỗ cuối chiếc bàn đồng đen dài cổ xưa, ở phía bên cạnh ghế của Thế Giới thì đang tỏa ra từng vòng sáng trong suốt.
"Lời khẩn cầu không phải của thành viên của hội Tarot... Hugh hay là quý cô tóc nâu xoăn?" Klein ngồi trên vị trí thuộc về mình, suy đoán.
Bởi vì hắn đã rút hết toàn bộ số tiền trong tài khoản của mình, cho nên hắn không nghi ngờ ai đó đang có ý đồ ăn cắp tài sản của hắn
Ngả người tựa ra sau, tay trái Klein phóng linh tính chạm về phía vòng sáng với những đường gợn sóng li ti đó.
Cảnh tượng xung quanh bỗng thay đổi, hắn nhìn thấy bàn trà bị lật đổ, ghế sofa nghiêng ngả, sách và giấy rơi vãi khắp sàn nhà cùng một cô gái tóc nâu như sắp chết đến nơi. Đồng thời Klein còn nghe rõ được lời khẩn cầu của đối phương:
"Hỡi Kẻ Khờ, không thuộc về, thời đại này..."
"Ngài là chúa tể, thần bí, phía trên màn sương xám..."
"Ngài là, vị vua Hoàng Hắc, chấp chưởng vận may..."
"Xin hãy cứu tôi, cứu tôi..."
Xin hãy cứu tôi? Nhìn dáng vẻ của cô ấy hình như đang dần mất khống chế. Tóc đang dài ra bằng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, lớp biểu bì trên da đã được phủ một tầng sáng trắng quỷ dị.
Tôi cứu cô bằng cách nào chứ... Klein cẩn thận quan sát vài giây, khó xử nói thầm một câu.
Chính vào lúc này hắn nghe ra được một vài tiếng thì thầm mơ hồ hư ảo yếu ớt bị bao phủ bên trong những tiếng khẩn cầu đau đớn của cô gái nọ.
Đúng, tiếng thì thâm!
Nó có chút giống với tiếng thì thầm trước khi lên màn sương xám, nhưng cảm giác không có vẻ điên cuồng, không tà ác chút nào, hơn nữa rõ ràng còn không ẩn chứa sự ác ý.
"Có vẻ như quý cô này bước vào trạng thái sắp mất khống chế là bởi vì nghe thấy tiếng thì thầm đó... Nếu không nghe thấy nó nữa, tình trạng của cô ấy có bình phục và chuyển biến tốt lên được không?" Klein suy tư, vươn tay về phía vòng sáng đang không ngừng gợn sóng nọ. Tiếp đó hắn để mặc linh tính của mình điên cuồng xông về phía đó, thành lập nên mối liên hệ thần bí vững chắc.
Sau khi thăng cấp thành Ảo Thuật Gia, linh tính của hắn trở nên dồi dào hơn rất nhiều, gánh nặng phải chịu về phương diện này đã nhỏ đi không ít.
...
Đầu óc của Filth càng lúc càng mơ màng, cô cảm giác được tư duy của mình như nước bị đun sôi, không ngừng bốc lên bọt khí, muốn thoát ra khỏi trói buộc của não bộ.
"Mình sắp chết rồi sao... mình không muốn, không muốn, biến thành quái vật..." Ý nghĩ bi ai này lóe lên trong tâm trí cô, đau đớn giống như thủy triều nhấn chìm mọi thứ.
Chợt cô trở nên tỉnh táo, sự đau đớn tận xương, bực bội, điên loạn và tuyệt vọng như thể chưa bao giờ tồn tại, nó chỉ là một hồi ảo giác của cô.
Sao hôm nay lại chịu đựng qua được nhanh vậy nhỉ? Vào lúc xuất hiện "Trăng máu", không phải sẽ kéo dài hơn à? Filth nghi ngờ bừng mở đôi mắt lúc nãy không tự giác nhắm lại, cô thấy phía dưới mình là màn sương mù xám vô biên vô tận, phía trước thì có một chiếc bàn đồng đen dài loang lổ cổ xưa.
Đây là đâu? Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhìn thấy những cột đá cao chót vót chống đỡ cả một cung điện nguy nga tráng lệ. Tiếp đó, cô phát hiện ở vị trí đầu chiếc bàn đồng đen dài, có một bóng dáng quỷ dị bí ẩn dường như đang nhìn xuống tất cả được một lớp sương mù dày đặc bao phủ.
Đây là nơi nào chứ? Đó là ai? Filth cảnh giác đề phòng lại lần nữa thầm đặt ra câu hỏi.
Ngay lập tức cô nhớ tới chuyện cô đã làm khi nãy!
Vì đau đớn tột cùng nên cô đã đọc đoạn chú văn thần bí nọ, đoạn chú văn thần bí bị nghi ngờ là chỉ về một Tà linh mà Hugh tìm được từ "Lịch sử quý tộc vương quốc Ruen".
Không, không chỉ là Tà linh! Hắn thậm chí có thể khiến mình tạm thời thoát khỏi sự xâm hại từ những lời thì thầm khủng khiếp nọ... đồng thời kéo mình vào thế giới kỳ lạ này... đây là... Filth kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy khom người cúi chào, nói:
"Xin hỏi ngài là..."
Nhưng lúc này cô bỗng chốc nhớ lại nội dung cụ thể của đoạn chú văn, bật thốt ra khỏi miệng: "Anh là Kẻ Khờ! À không, ngài."
"Ngài là Kẻ Khờ?"
Klein mỉm cười gật đầu nói: "Cứ gọi ngài Kẻ Khờ là được."
Trong lúc nói chuyện, hắn phát hiện ký hiệu biểu tượng được tổ hợp từ những ngôi sao và những hoa văn thần bí sau lưng chiếc ghế mà Filth ngồi đang nhanh chóng biến hóa.
Chỉ ngắn ngủi một hai giây, nơi đó đã phác họa ra một chiếc cửa tầng tầng lớp lớp, một chiếc cửa được vô số chiếc cửa hư ảo chồng lên nhau tạo thành!
"Cửa"? Klein vừa nhìn thấy ký hiệu biểu tượng này thì lập tức nhớ tới ngài Cửa từng được nhắc tới trong nhật ký của Russel.
Vào lúc trăng tròn thì đối phương sẽ đến gần thế giới thực, phát ra những tiếng kêu la cầu cứu!
Chẳng lẽ những tiếng thì thầm vừa nãy liên quan đến ngài Cửa? Ừm... hôm nay là đêm trăng máu, là phiên bản nâng cấp của trăng tròn... Biểu tượng của quý cô này là "Cửa". Ký hiểu biểu tượng sau lưng ghế của tiểu thư Hugh trước kia đại loại là "Thanh kiếm thẩm phán"... Klein gật đầu rất khẽ.
Hắn đã xác nhận rõ được một điều, đó chính là một khi liên hệ vững chắc được thành lập, mà đối phương lại là người phi phàm thì ký hiệu biểu tượng của chiếc ghế tương ứng sẽ xảy ra biến hóa theo tình hình thực tế của đối phương, đồng thời không nhất định phải tham gia hội Tarot, không nhất thiết phải định kỳ lên màn sương mù xám.
Lúc này đây trong lòng Filth đang chấn động dữ dội:
Kẻ Khờ... quả nhiên là Kẻ Khờ... tôn danh nọ quả nhiên chỉ về phía một tồn tại mạnh mẽ!
Hắn muốn làm gì? Có khi nào bảo mình dùng linh hồn để giao dịch không?
Ha, ít nhất, ít nhất thì nó cũng tốt hơn là mất khống chế trong tiếng thì thầm khủng khiếp đó... Xem như mình nhặt lại được một mạng, về sau bất kể ra sao thì cũng là mình kiếm lời...
Trong lúc cô đang suy nghĩ, chợt nghe ngài Kẻ Khờ mỉm cười hỏi: "Mỗi khi trăng tròn, cô sẽ nghe thấy những tiếng thì thầm không biết đến từ đâu đúng không?"
Sao hắn lại biết? Filth ngạc nhiên nhìn hắn, sững sờ trả lời: "Đúng vậy."
Lời còn chưa dứt, cô bất chợt nghĩ đến một khả năng, bật thốt ra khỏi miệng:
"Anh, ngài, biết nguồn gốc của lời thì thầm đó? Ngài biết là ai đang làm hại tôi sao? Ngài có biết cách nào giải quyết triệt để vấn đề này không?"
Đó là một kẻ đáng thương bị lạc lối trong bóng tối, bị nhốt trong gió lốc... Klein tính dùng một lời rất có tính xây dựng hình tượng bản thân để trả lời, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình không thể chắc chắn lời thì thầm quý cô trước mặt nghe được có phải của ngài Cửa hay không.
Vì để không xảy ra sai lầm, vì tương lai không bị một vố mất mặt, hắn bỏ qua vấn đề của đối phương, cười mơ hồ nói: "Chắc gì người đó đã muốn làm hại đến cô, có lẽ, người đó chỉ là đang cầu cứu cô."
Cho nên lời thì thầm mới không ẩn chứa ác ý, không hề điên rồ, không hề xấu xa.
"Đang cầu cứu tôi? Nhưng lời thì thầm đó khiến tôi càng lúc càng mất kiểm soát. Nếu không phải ngài giúp đỡ tôi thì chắc bây giờ tôi đã biến thành quái vật mất rồi." Filth hỏi ngược lại với vẻ khó tin.
Klein mỉm cười nói: "Đó là bởi vì cô quá yếu."
"Tôi quá yếu?" Filth vừa kinh ngạc vừa mê mang.
Klein giải thích: "Sinh mệnh của cô kém đối phương quá xa. Có lẽ, người đó chỉ là hít thở bình thường cũng có thể dẫn đến gió bão xé nát cô thành từng mảnh. Có lẽ, người đó chỉ là nhìn cô một cái, cô sẽ chết ngay tại chỗ."
"Tất nhiên, nếu người đó cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình, cũng không phải không thể giao tiếp bình thường với cô. Có điều giọng nói của người đó phải xuyên qua rất nhiều trở ngại mới đến được tai của cô, cố gắng phát ra lời kêu cứu nhưng lại thất bại. Ha ha, ta là nói giả sử người đó đang kêu cứu."
Cấp độ sinh mệnh kém quá xa... Nhìn mình một cái thì mình sẽ chết ngay tại chỗ... Filth nghe đến sững sờ, qua một lúc lâu mới nặn ra được nụ cười, nói:
"Nó khiến tôi nhớ đến một câu nói."
"Không thể nhìn thẳng vào Thần..."
Klein mỉm cười nhìn cô, không trực tiếp trả lời.
Chẳng lẽ lời thì thầm khủng khiếp đó thật sự đến từ một tồn tại có sức mạnh gần với Thần linh? Ngài Kẻ Khờ có thể giúp mình loại bỏ ảnh hưởng do đối phương mang lại, đồng thời vẫn luôn dùng giọng điệu khá bình thản để nói về chuyện này... Điều này mang ý nghĩa ngài cùng cấp bậc sinh mệnh với tồn tại kia? Filth càng nghĩ càng chấn kinh, cơ thể run rẩy không ngừng được.
Klein đợi vài giây, sau đó hỏi: "Mỗi lần trăng tròn, tiếng thì thầm đó sẽ kéo dài bao lâu?"
"3 đến 5 phút, nếu là đêm trăng máu thì sẽ hơn 7 phút." Filth thu liễm mạch suy nghĩ, thành thật trả lời.
Nghe đến đó, Klein càng lúc càng cảm thấy chủ nhân của tiếng thì thầm kia chính là ngài Cửa.
Hắn tạm thời bỏ qua chuyện này, mỉm cười nói: "Đợi qua mấy phút nữa, cô có thể trở về. Cách để giải quyết vấn đề này chỉ có một thôi, đó chính là khiến cấp bậc sinh mệnh của bản thân tăng lên."
Filth do dự nói: "Mỗi khi gặp trăng tròn, tôi có thể đọc tên của ngài được không? Tôi, tôi sẽ làm tín đồ thành kính của ngài!"
"Không, không cần đâu." Klein mỉm cười lắc đầu, "Ta chỉ là thuận tay nên giúp cô mà thôi."
"Thật sự rất cảm ơn ngài!" Tuy Filth nghi ngờ không biết mình có phải đang giao dịch với Tà Thần hay không, nhưng cô không muốn trải qua loại đau đớn "Ác mộng" như lúc trước nữa.
Quyết định xong vấn đề này, cô thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô chú ý thấy cạnh chiếc bàn đồng đen dài còn rất nhiều vị trí, thế là dò xét hỏi: "Ngài Kẻ Khờ, chỗ này của ngài hình như còn có người khác thường lui tới?"
Không, có lẽ không chỉ là con người... Filth âm thầm bổ sung.
Klein thản nhiên cười nói: "Là một vài người giống như cô, bị ta kéo vào trong này với đủ các nguyên nhân. Bọn họ hy vọng ta định kỳ tổ chức tụ hội, giao dịch phối phương, mua bán vật liệu, trao đổi tin tức và ủy thác nhiệm vụ. Ta đã đáp ứng bọn họ."
Filth nghe mà tim đập thình thịch, nghĩ rằng bản thân cũng đã vào đây rồi, thế là lớn mật hỏi: "Ngài Kẻ Khờ, tôi có thể tham gia tụ hội chứ?"
"Được. Thứ hai mỗi tuần, ba giờ chiều, loại bỏ mọi sự quấy nhiễu. " Klein mỉm cười chỉ vào những lá bài vừa đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn đồng đen dài. "Bọn họ quyết định sử dụng tên của các lá bài tarot để làm biệt hiệu cho mình. Cô có thể tự chọn một lá, những lá đằng sau đã có chủ nhân, không thể chọn..."
Filth gật đầu, vừa hứng thú xốc bài chia bài, vừa lầm bầm: "Để số phận sắp đặt cho biệt hiệu cho mình vậy..."
Cô nhanh chóng rút ra một lá bài, liếc nhìn, nói: "Nhà Ảo Thuật!"