Dịch giả: duynguyen1944
Biên: alreii
Quận Hoàng Hậu, trong biệt thự xa hoa của bá tước Hall
Audrey đeo khăn ăn màu trắng, nhìn hầu gái cắt thịt nguội, bày biện trứng tráng chín hai mặt, phết mứt quả lên bánh mì mềm và thêm nước sốt vào nấm nướng cho mình.
Trong các gia đình quý tộc chân chính thì hầu gái được chia thành rất nhiều loại. Ngoài hầu gái tùy thân ra còn có: Hầu gái mỗi phòng ngủ, hầu gái phòng sách, hầu gái phòng sinh hoạt chung, hầu gái phòng khách, hầu gái phục trang, giày dép, châu báu, cơm nước, giặt là, phòng bếp… mỗi hầu gái đều yêu cầu rất nghiêm ngặt về chuyên môn, mỗi người chỉ lo một việc.
Mặc dù thuê nhiều hầu gái sẽ rất tốn kém, nhưng đối với quý tộc thì thể diện là trên hết. Không đến mức nợ nần chồng chất thì quý tộc sẽ không bao giờ hạ thấp yêu cầu về phương diện này.
Audrey nhấp một ngụm trà nâu đỏ, vị của mạch nha cùng vị hoa hồng quanh quẩn trong miệng.
Rồi cô nàng nghe thấy cha của mình - Bá tước Hall, nghị sĩ Thượng viện của vương quốc đồng thời còn là một tay đầu tư ngân hàng đang lầm bầm với tờ báo trong tay:
“Hội Cực Quang rõ là điên cuồng.”
Hội Cực Quang? Audrey chớp mắt, tò mò hỏi:
“Bọn chúng gây ra chuyện gì sao ạ?”
“Ồ con yêu à, con không biết đâu, bọn chúng dám ám sát đại sứ Beckron của Entis. Việc này không mang đến lợi ích gì cho bọn chúng cả.” Bá tước Hall vừa lật báo vừa lắc đầu.
Con trai trưởng của bá tước Hall, anh cả của Audrey - Hibbert Hall nuốt miếng nấm nướng trong miệng, phát biểu ý kiến của mình: “Có lẽ bọn chúng muốn chia rẽ quan hệ hai nước, khiến chiến tranh lan từ vùng thuộc địa đến đại lục Bắc”
Vị con cháu quý tộc này có khuôn mặt anh tuấn với mái tóc vàng rực rỡ, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng đều đẹp như tượng điêu khắc cổ điển.
“Không, nếu vậy thì chúng sẽ không để lại nhiều chứng cứ dễ thấy vậy đâu. Với lại vương quốc gần đây có rất nhiều chính sách mới đang bước vào giai đoạn thực thi, cần đất nước ổn định trong một khoảng thời gian, nên chúng ta sẽ không tùy tiện khai chiến. Chuyện xảy ra tối qua nhưng sáng nay đã lên báo, hơn nữa còn tả rõ quá trình gây án cùng với đối tượng gây án cụ thể đủ để nói rõ mong muốn của bệ hạ và các vị đại thần.” Bá tước Hall chỉ điểm cho con trai.
Audrey sững sờ nghe cha và anh trai mình thảo luận vấn đề này, một lúc sau mới phản ứng lại:
Đại sứ bị ám sát rồi?
Ngài A đã thành công?
Ông ta là người của hội Cực Quang?
Ông ta cố ý bại lộ do hội Cực Quang làm để chứng minh chuyện này do ông ta làm chứ không phải lừa tiền?
Hiệu suất này cũng quá quá là kinh khủng rồi đi. Chiều qua mình mới thanh toán khoản tiền đầu tiên mà sáng nay đã có kết quả rồi, còn là một kết quả tốt!
Ngoài kinh ngạc ra thì Audrey còn rất mừng rỡ, mà bên cạnh mừng rỡ còn có một chút e ngại theo bản năng.
Nhiệm vu do bề tôi của ngài Kẻ Khờ ủy thác đã hoàn thành một cách nhẹ nhàng, tuyệt đối là chuyện đáng mừng. Nhưng thực lực và hiệu suất hành động của ngài A cùng hội Cực Quang đứng sau ông ta khiến Audrey cảm thấy sợ hãi.
Ôi, may mà hôm qua mình đã trao đổi xong hết với Tử tước Glyrintt, đạt thành hiệp nghị vay tiền, là một Tử tước hẳn anh ta có thể âm thầm gom góp tiền mà không ai hay biết... Hai ngày tới mình sẽ thông qua Hugh và Filth trả số tiền còn lại cho ngài A, mình tuyệt đối không thể ra mặt được. Trong một hai tháng tới mình không thể đi tham gia tụ hội của ngài A nữa, may mà vẫn còn những nhóm khác... Audrey vừa cắn bánh mỳ phết mứt quả vừa nghĩ.
Khi bữa sáng gần xong, có bánh kem vị bơ, vị cherry và vị dâu tây được đưa đến trước mặt của cô. Mà lúc đã bình tĩnh lại thì Audrey có chút tự đắc:
Anh Người Treo Ngược còn muốn tham gia vào nhiệm vụ này, chắc anh ta chỉ mới hoàn thành được bước đầu... nhưng chuyện đã kết thúc rồi. Ai bảo anh ta ở trên biển cơ chứ... Aydrey vui vẻ mặt mày tươi rói, nhấm nháp món tráng miệng.
…
Quận Hilston, Hugh và Filth nhìn tờ báo trước mặt một lúc lâu vẫn không có động tác nào:
“... Ngài A làm đúng không?” Hugh vừa khiếp sợ vừa hoài nghi nhìn về phía bạn tốt.
Filth xoay xoay chiếc vòng nạm đá trên cổ tay, cô nàng cũng khá mờ mịt, lắc đầu: “Chắc vậy”.
“Mình biết hội Cực Quang, nhưng không biết ngài A có phải thành viên của hội này không.”
“Chắc là đúng rồi. Dù sao hôm qua chúng ta vừa đưa cho ông ta 2000 bảng, với cả chẳng còn ai muốn ám sát đại sứ Beckron nữa đâu...” Hugh nói với vẻ không chắc chắn.
Filth im lặng mấy giây rồi nói: “Mặc kệ có phải do ngài A làm hay không, chúng ta vẫn phải thanh toán 8000 bảng còn lại cho ông ta. Trước mắt chẳng ai có thể chứng minh không phải do ông ta làm, nếu còn muốn lăn lộn trong cái giới này thì không thể quỵt nợ được.”
“Dù sao cũng không phải tiền của chúng ta... Hơn nữa chúng ta còn được 500 bảng thù lao.” Nói một hồi Hugh lập tức vui vẻ.
“Vấn đề là mình cảm thấy giờ mà đi tìm ngài A thì sẽ rất nguy hiểm...” Filth trầm ngâm nói “Để mình đi trả số tiền còn lại cho, như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta."
“Nhưng…” Hugh cảm thấy không yên tâm.
“Cậu đi theo sẽ ảnh hưởng mình bỏ trốn.” Filth lắc lắc vòng tay, nói với giọng ghét bỏ.
“Được rồi” Hugh gãi gãi mái tóc ngắn vàng bù xù của mình, bất đắc dĩ nói.
Trong lúc hai người còn đang thấp thỏm lo lắng vì chuyện này, tin tức mới của ngài A thông qua con đường liên lạc bí mật đã truyền đến chỗ hai người. Ông ta bảo hai người không cần đi tìm mình, số tiền còn lại chỉ cần chia ra gửi vào các tài khoản ẩn danh tại các ngân hàng khác nhau là được.
Phù... Hugh và Filth đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trong một tầng hầm rộng lớn như một Thần điện, ngài A mặc áo choàng đen đội mũ trùm đầu quỳ trong bóng tối, thành kính thì thầm gì đó.
Trước mặt ông ta có một pho tượng cao gần 3 mét, hai chân bị dây xích trói buộc treo ngược cả người lên. Người treo ngược này có một con mắt dựng đứng mang đặc điểm của người khổng lồ, hai tay giang ngang, tạo thành hình chữ thập.
Có một người đàn ông trùm áo choàng đen tiến vào, khép nép nói: “Thưa ngài A, tôi đã truyền tin tức đi rồi.”
“Rất tốt.” Ngài A nói mà chẳng thèm quay đầu.
Tên áo đen nghi hoặc hỏi thêm một câu: “Vì sao không để bọn tôi điều tra người đã ủy thác nhiệm vụ này?”
Ngài A vùi đầu, nói với giọng lạnh nhạt: “Không cần."
"Các người phải nhớ kỹ đây là thời khắc mấu chốt."
"Chúng ta phải khiến đại lục hỗn loạn, chúng ta phải gắng hết sức thu hút ánh mắt của người khác, nhờ đó nghênh đón Chúa trở lại.”
“Ha ha ha, khụ khụ khụ.”
Ngài A bỗng nhiên phì cười rồi ho khan kịch liệt, ho đến mức cả người đều nằm rạp trên mặt đất.
"Khụ khụ!"
Ông ta ho ra từng ngụm máu đỏ, mà những ngụm máu đó sau khi rơi xuống đất vẫn còn đang nhúc nhích, như thể là vật sống.
Người đàn ông bị áo choàng đen bao phủ lập tức cúi đầu, giả bộ như không thấy gì cả.
Một lúc sau ngài A mới bình ổn lại. Ông ta nằm rạp xuống, miệng dính sát với mặt đất, liếm nuốt lại toàn bộ những ngụm máu mới ho ra hồi nãy.
…
Số 126 đường Tân Niên quận Hilston.
Klein mặc bộ đồ thoải mái, lần này hắn không theo dõi Delaco Gaelle mà lựa chọn theo dõi tình nhân Erica Taylor của ông ta, dù gì yêu đương vụng trộm cũng cần phải có hai người.
Cô gái xinh đẹp tóc vàng trang điểm tinh tế, từ sớm đã thuê xe ngựa tới câu lạc bộ Cragg. Klein xách rương da chứa máy ảnh cầm tay và các loại đồ nghề hóa trang theo sau tiến vào.
“Còn phòng nghỉ không?” Klein đeo huy hiệu Bạch Sương của cậu lạc bộ trước ngực, hỏi nữ hầu xinh xắn phụ trách tiếp đón hôm nay.
Nữ hầu mặc váy đen trắng lễ phép cười nói: “Có thưa ngài, ngài cứ theo người hầu này lên lầu là được.”
Klein khẽ gật đầu, đi theo người hầu mặc áo ghi lê đỏ dẫn đường, từng bước dọc theo cầu thang lên lầu hai, hắn nhìn thấy Erica Taylor tiến vào một phòng nghỉ phía đối diện đường cái.
Người hầu mặc áo gi lê đỏ ân cần hỏi: “Ngài muốn ngắm phố phường người đi lại hay là sân tennis đằng sau?”
"Đối diện đường đi.” Klein cố ra vẻ tùy ý trả lời.
Người hầu mặc ghi lê đỏ sắp xếp xong, phòng của hắn với Erica Taylor cách nhau hai phòng, đều có thể nhìn thấy con đường bên ngoài cửa lớn câu lạc bộ.
Chốc nữa phải chụp thế nào đây? Tìm cơ hội đột nhập rồi ẩn nấp trong phòng hay là men theo đường ống nước bên ngoài cửa sổ? Hai cách này đều không thể che dấu ánh chớp của máy ảnh, nhưng cách sau có thể ngụy trang thành người từ bên ngoài tới chụp lén, sẽ không khiến họ hoài nghi rồi đuổi mình... Nhưng nó rất dễ khiến Delaco và Erica phát hiện... Hay là dùng bùa chú làm họ ngủ say? Không được, vậy sẽ khiến ảnh chụp không đủ sức thuyết phục, cần phải là cảnh nóng cơ...
Chỉ có một lần cơ hội, nhất định phải chụp thật đẹp... Đây không phải lĩnh vực mình am hiểu, mình cũng không phải chuyên gia nghệ thuất... Đổi lại là Neil, chắc chắn ông ta sẽ thử tạo một ma pháp nghi thức mới toanh, một ma pháp nghi thức chỉ chuyên để che giấu ánh chớp của máy ảnh, tất nhiên Nữ Thần sẽ không đáp lại ông ta đâu...
Klein cân nhắc hành động tiếp theo của mình, chợt thấy tiểu thư vệ sĩ xuất hiện trên tấm gương trong phòng.
Cô vẫn mặc chiếc váy cung đình Gothic đen, đội mũ mềm cùng màu, mái tóc vàng, khuôn mặt tái nhợt, dung mạo tinh xảo.
“Cô có cách che dấu ánh chớp của máy ảnh không?” Klein thuận miệng hỏi một câu.
Hắn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy mặt gương gợn sóng, một bàn tay trong suốt vươn ra.
Tiểu thư vệ sĩ chui từ trong gương ra, đi đến trước mặt Klein, khẽ gật đầu nói: "Được."
Cô nàng cúi người, đến gần chậm rãi nhập vào trong ống kính máy ảnh!
Klein khẽ nhếch miệng nhìn cảnh tượng kinh dị này, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, cầm lấy máy ảnh cầm tay lên chụp thử một tấm trong căn phòng nghỉ của mình.
Hiệu quả tốt vượt qua dự đoán của hắn, ánh chớp bị giới hạn gần ống kính, hiệu quả của hình ảnh cũng rất tốt.
Có lẽ giờ nên gọi nó là “Máy ảnh thần quái”... Klein oán thầm một câu. Hắn cầm máy ảnh, đi đến bên cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau hắn trông thấy Delaco ngồi xe ngựa tới.
Erica Taylor ở cửa sổ bên kia cũng thấy tình nhân, cô ta vội vàng ra khỏi phòng, xuống lầu một đón ông ta.
Klein chớp thời cơ, dùng bài Tarot mở cửa phòng của đối phương, cần thận dè dặt trốn vào trong chiếc tủ dùng để cất ra giường và chăn thay.
Bóng tối xung quanh khiến hắn nhớ lại đêm qua, nhớ đến Rosago - Bậc Thầy Điều Khiển Rối vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ nọ.
Tối qua nguy hiểm chồng chất, hôm nay lại chạy đi bắt gian, đời người đúng là kỳ diệu... Lúc Klein đang tự giễu mình, hắn nghe thấy tiếng mở cửa.