Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 264: “Kẻ Khờ” có ngàn nỗi lo




Thứ đầu tiên đập vào mắt Klein là tế đàn được bao quanh bởi vô vàn quầng sáng và bóng người cao gầy đứng trong đó.

Bóng người đã bỏ mũ trùm đầu ra, để lộ một gương mặt xinh đẹp, nữ tính mà quỷ dị. Bên ngực trái, bả vai, bụng và đùi đều phủ đầy máu thịt ngọ nguậy, sền sệt, tởm lợm.

Xung quanh y tràn ngập những chiếc bóng hư ảo trong suốt với những cảm xúc như tê liệt, tuyệt vọng, đau đớn, suy sụp.

Bên ngoài tế đàn, bốn bóng người vừa đang cầu nguyện đã ngã xuống. Da họ khô quắt, bọc chặt lấy xương cốt, giống như xác chết đã bị phong hóa nhiều năm.

Toàn bộ phía trên đại sảnh, từng quầng sáng chiếu xuyên qua không trung, thông qua các cột đá, sàn nhà, không khí phủ đầy ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp, truyền thẳng vào tế đàn.

Ngay khi Klein vừa chạy ra khỏi chỗ trốn, ngài A đã mở to mắt, nhìn về vị trí hắn đang đứng.

Con ngươi của y nhuộm màu máu, bên trong cái lạnh lẽo lại ẩn chứa sự điên cuồng tột độ.

Nếu là Người Phi Phàm khác, hẳn lúc này đã vô thức quay mặt đi ngay, không dám nhìn thẳng vào mắt y. Nhưng Klein đã từng đối mặt với Mặt Trời Vĩnh Hằng, gặp “Kẻ Nghịch Thần” Amon, hắn chẳng hề sợ hãi, điềm tĩnh bóp cò súng, bắn viên Đạn săn ma được khắc đủ loại hoa văn màu bạc về phía tế đàn.

Chứng kiến khung cảnh này, ngài A vô thức muốn giơ tay lên, nhưng rồi cuối cùng ngừng lại. Y hờ hững nhìn viên đạn bạc phóng thẳng tới các tầng ánh sáng bao quanh tế đàn.

Không một tiếng động, viên Đạn săn ma in đầy hoa văn bị hoà tan và biến mất trong vô số quầng sáng, bị những oán niệm, nỗi phẫn uất và cảm xúc tiêu cực nuốt chửng.

Cuối cùng, nó bị phân rã hoàn toàn, không mảy may để lại một dấu vết.

Con ngươi Klein co rụt, hắn liên tục bóp cò, bắn toàn bộ số đạn còn lại trong súng ngắn ổ xoay ra. Màu vàng nhạt của Đạn tịnh hóa nối tiếp với màu đồng thau của Đạn trừ tà, lần lượt xuyên thẳng vào các quầng sáng quanh tế đàn.

Song, chúng đều bị phân rã, biến mất tăm mất tích, hoàn toàn không tạo ra nổi một gợn sóng nhỏ nhất.

Ngài A khàn khàn cười:

“Vô dụng thôi, thứ sâu bọ nhỏ nhoi. Nghi thức đã chính thức bắt đầu rồi, chỉ với sức mạnh của ngươi thì không thể nào phá vỡ hay gián đoạn được đâu. Cho dù ngươi có là Người Phi Phàm Danh sách 5 đi nữa cũng không thể!

Nhưng ngươi cũng rất may mắn. Ngươi sẽ sống để chứng kiến Chúa của chúng ta hàng lâm và dung nhập vào cơ thể của Thần.”

Nói rồi, ngài A lờ Klein đi, lại tiếp tục nhắm mắt, tựa như hắn thực sự đúng là một con côn trùng nhỏ bé không hơn không kém.

Vị “Người Chăn Cừu” này hơi giơ hai bàn tay lên, điều chỉnh thành tư thế mở rộng vòng tay, dùng tiếng Hermes cổ cất cao giọng:

“Chúa sáng tạo hết thảy;

Chúa tể ngự trị phía sau bức màn bóng tối;

Bản chất sa ngã của toàn bộ sinh linh.

Tín đồ thành kính của ngài khẩn cầu sự hàng lâm của ngài;

Tôi nguyện kính dâng thân thể tôi để làm bình chứa, gánh chịu ý chí vĩ đại của ngài!”

Trong tiếng cầu nguyện, một ánh sáng không rõ nguồn gốc từ đâu chiếu sáng trên đầu ngài A, hoàn toàn bao phủ lấy y.

Oán niệm, nỗi phẫn uất và cảm xúc tiêu cực bị tích tụ ở khắp tứ phía hóa thành bóng người, tràn vào cơ thể ngài A như làn sóng thủy triều.

Pằng! Pằng! Pằng!

Klein liên tục búng tay, sử dụng “Ngọn lửa nhảy vọt” cố hết sức tấn công tế đàn. Nhưng chúng đều bị từng quầng sáng dập tắt, hòa tan, phân rã, không hề có một chút hiệu quả nào.

Phải làm sao đây? Tất cả vật phẩm thần kỳ khác của mình đều cất trên sương xám cả rồi. Muốn lấy chúng ra thì phải cử hành nghi thức, mà như thế sẽ mất ít nhất một đến hai phút. Vả lại, để cơ thể không có gì bảo vệ sẽ vô cùng nguy hiểm… Mình phải làm sao bây giờ? Klein lý trí dừng các phép thử lại, hắn đứng đó, suy nghĩ như chạy đua.

Hơn nữa, dù có là Trâm Ngực Thái Dương, Bình Độc Tố Sinh Học, Con Mắt Đen Kịt hay Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” chỉ dùng để tăng địa vị lên, dường như chẳng có cách nào phá vỡ được rào chắn của tế đàn kia!

Chẳng lẽ chỉ có thể đợi tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ gọi quân chi viện tới thôi sao? Hay là trơ mắt nhìn Chúa Sáng Thế Chân Thực hàng lâm xuống? Thần kinh Klein căng như dây đàn, hắn suy nghĩ nhanh như chớp, cân nhắc xem có thể dùng được kế sách gì.

Hắn sàng lọc từng món vật phẩm trên người, lòng bàn tay vô thức toát mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một vật!

Không kịp cân nhắc đến hậu quả, hắn thò tay vào túi, lấy ra một món đồ mang cảm giác như kim loại.

Cộp! Cộp! Cộp!

Klein tiến lên vài bước, dùng hết lực tay ném thẳng món đồ vừa cầm vào tế đàn.

Ánh sáng màu đồng thau lóe lên, món vật phẩm chạm tới từng lớp rào chắn ánh sáng.

Đó là một chiếc chìa khóa đơn giản, cổ xưa.

Đó là Chìa Khóa Vạn Năng.

Bên trong rào chắn ánh sáng, Chìa Khóa Vạn Năng bắt đầu bị phân rã, bắt đầu bị hòa tan.

Khi lớp vỏ bên ngoài của nó đã hoàn toàn tan biến, nguyền rủa ẩn chứa bên trong trực tiếp hiện ra, liên kết với ngài “Cửa” đang ở nơi không xác định.



Quận Hoàng Hậu, bên trong biệt thự xa hoa của Bá tước Hall.

Audrey đứng bên chiếc cửa sổ sát đất, lo lắng nhìn về phương xa.

Cô trông thấy làn sương mù dày đặc nơi chân trời dần biến thành màu vàng nhạt nhuộm với màu sắt đen, chậm rãi lan tràn tới hướng mình đang đứng.

“Có gì đó không ổn.” Chú chó săn lông vàng Susie ngồi bên cô cũng nhìn về lớp sương khói thường thấy kia.

Ừm, hy vọng có thể ngăn chặn kịp… Audrey không biết màn sương kia đại diện cho điều gì. Cô thầm lặng cầu nguyện Nữ Thần và ngài ‘Kẻ Khờ’ rằng các Thần đừng để cho Ma Nữ Nguyên Sơ hàng lâm.

Bỗng nhiên, cô nhận ra những cành cây ngoài cửa sổ bắt đầu lay động, cửa kính hơi rung rung.

Gió nổi lên rồi… Audrey vô thức cảm thấy vui mừng.



Quận Jowod, đại giáo đường Thánh Phong.

Cơn cuồng phong có thể nhìn thấy bằng mắt thường bất chợt xuất hiện bên ngoài, sau đó nó hình thành nên một cơn bão khó có thể tưởng tượng, hướng thẳng về phía Đông.

Vù!

Làn sương mù đang lắng xuống bị thổi tan, màu vàng nhạt và sắt đen nhanh chóng mờ dần.

Vù!

Cành cây khô rơi trên mặt đất cùng với bụi và bùn đất bị gió cuốn bay lên không trung, bị thổi đi xa theo sương mù.

Vù!

Mũ của nhiều người rời khỏi đầu họ, và cơ thể họ lung lay đến nỗi phải bám vào cây hoặc vách tường.

Thủy thủ ở khu bến tàu như cảm thấy họ đã trở về thành phố cảng, chứng kiến tận mắt một cơn bão đổ bộ.

Hơi khói ở quận Đông và khu nhà máy mỏng dần, người dân khỏe mạnh cảm thấy như được sống lại, sự khó chịu cũng dịu hẳn đi.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Tia chớp lóe lên, tiếng sấm nổ vang.

Chúng nhanh chóng ngừng lại, mưa rào ào ào đổ xuống, bắt đầu gột rửa mặt đất.

“Lần này Giáo hội Bão Táp phản ứng nhanh thật đó nha… Cũng một phần là do chúng ta phải đẩy nhanh hành động, chưa kịp chuẩn bị chu đáo… Ha ha, nếu những kẻ trung lưu và tài phiệt không được nhận sự bảo vệ tương ứng, chúng cũng đã phải chịu chung số phận giống như đám bình dân trong màn ‘Sương mù’ này rồi, đều sẽ biến thành đám dê chờ vào lò mổ…” Quý cô Tuyệt Vọng ngồi trong một chiếc xe ngựa cho thuê, bình thản lắng nghe tiếng mưa đập vào mặt kính cửa sổ.

Dù kế hoạch của cô ta vừa bị tan thành mây khói, thì màn “sương khói” vừa rồi cũng đã trực tiếp cướp đi sinh mạng của hơn 20,000 người. Hơn nữa, về sau còn có dịch bệnh truyền nhiễm khắp nơi.

Cứ thế này, ta cũng đã tiêu hóa được kha khá ma dược, nhưng đây cũng chỉ là nhân tiện thu được một chút thu hoạch mà thôi… Với số lượng lớn cư dân bị xóa sổ, tất cả đều quy về Hội Cực Quang, quy về Chúa Sáng Thế Chân Thực; không ai có thể đoán được vương thất đang thực sự muốn làm gì… Ta nên rời đi, mang theo Trissy… Quý cô Tuyệt Vọng nghĩ với tâm trạng rất vui vẻ.

Hành tung của cô ta cực kỳ bí ẩn, trước đó còn xử lý ổn thỏa, nên trong thời gian ngắn cô ta không phải lo lắng sẽ bị các Bán Thần ở Backlund bao vây.

Cho đến khi họ tìm thấy dấu vết của cô ta, cô ta đã cao chạy xa bay khỏi thành phố này rồi!

Ngay khi quý cô Tuyệt Vọng vừa định rời khỏi xe ngựa, tầm mắt cô ta bỗng mờ nhòe rồi nhìn thấy một bóng người.

Bóng người đó ngồi đối diện với cô ta, là một người phụ nữ trẻ mặc áo choàng kiểu cổ điển có mũ trùm, mắt và tóc màu đen, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ngây dại.



Sau khi ném Chìa Khóa Vạn Năng đi, Klein nắm chặt còi đồng Azik, ngừng thở chờ đợi kết quả.

Nếu mọi chuyện diễn biến theo hướng thất bại như đã dự liệu, rào cản quanh tế đàn vẫn không bị phá vỡ, hắn sẽ sử dụng còi đồng Azik, thử xem có thể nhờ cậy người đưa tin giúp được gì không.

Nếu vẫn tiếp tục không thành công, hắn sẽ tiến lên phía trên sương xám, lấy đủ loại vật phẩm như Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” ra ngoài. Hắn muốn thử tất cả khả năng, chiến đấu cho đến giây cuối cùng!

Thời điểm này đang là ban chiều, không có mặt trăng đỏ, càng đừng nói đến trăng tròn. Do đó, Klein không quá tự tin vào lời nguyền rủa bên trong Chìa Khóa Vạn Năng, hắn chỉ có thể hy vọng tác dụng phân rã của tế đàn có thể sinh ra một chút uy hiếp tới sự tồn tại của nó, khiến nó phản ứng theo bản năng. Chẳng hạn như giao tiếp ngược lại với ngài “Cửa” và truyền tiếng cầu cứu ra ngoài.

Chỉ trong một tới hai giây, Klein chứng kiến Chìa Khóa Vạn Năng bị phân rã thành từng hạt sáng nhỏ nhất và màu đỏ rực hoàn toàn hư ảo, vặn vẹo.

Màu đỏ rực nhanh chóng mờ đi, cố gắng giãy giụa rồi bất ngờ nổ tung!

Trong chớp mắt, Klein mất đi khả năng nghe. Hắn nhìn thấy vô số bóng người được tạo nên từ nỗi oán hận và niềm phẫn uất ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng thét thảm thiết.

Họ nhanh chóng biến hóa, nhiễm màu xanh sẫm, mọc ra cái đầu thứ hai, con mắt thứ ba, hay thậm chí cái chân thứ năm…

Họ hội tụ lại thành một dòng thác lũ, tràn vào trong cơ thể ngài A.

Ngài A bỗng mở bừng mắt, trong đôi mắt màu máu của y là sự kinh ngạc, không thể tin nổi.

Ngay sau đó, những quầng sáng tứ phía xung quanh tế đàn lập tức vặn vẹo, sụp đổ.

Ầm!

Một vụ nổ khủng khiếp từ trung tâm tế đàn lan ra ngoài, gây nên một cơn bạo tạc kinh hoàng.

Rắc! Bốn cột đá dày gần nhất bị bẻ gãy trong nháy mắt, Klein đang đứng ở xa chỉ kịp lăn lộn một chút, bị sóng xung kích đánh bay.

Bịch!

Hắn đâm sầm vào bức tường, thoắt một cái cả người dẹp lép, biến thành tờ giấy mỏng.

Tờ giấy kia lập tức bị gió xé nát, vụn bay khắp nơi.

Bản thân Klein xuất hiện trong một góc phòng, dùng vách tường che chắn xung kích và gió bão.

Hiệu quả phá hoại của Chìa Khóa Vạn Năng đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn!

Nguyền rủa bị cưỡng ép phân rã thực sự đã phản ứng theo bản năng, truyền tiếng hò hét của ngài “Cửa” ra ngoài. Mà tiếng kêu la của vị thần bị trục xuất ít nhất cũng có cấp độ Thiên Sứ này lập tức ô nhiễm những oán niệm và nỗi phẫn uất, tuyệt vọng kia. Kết quả, tế đàn mất đi sự cân bằng, bước thẳng vào con đường hủy diệt!

Khoảnh khắc vụ nổ dần lắng xuống, Klein lập tức xông ra ngoài, xác nhận thành quả.

Bóng người hư ảo và cảm giác đè nén truyền ra từ giữa không khí đã hoàn toàn mất tăm mất tích, toàn bộ những thứ trên tế đàn chỉ còn là một chút hài cốt.

Cơ thể ngài A nghiêng về trước, quỳ sụp xuống bên một cột đá đổ nát. Y đã mất một cánh tay, nửa khuôn mặt và phần lớn nội tạng. Con mắt còn sót lại chìm ngập trong lửa hận khắc tới xương tủy.

Song, vết thương của y nhanh chóng được máu thịt ngọ nguậy bao kín.

Chỉ nhìn thấy thế, Klein không hề do dự, ba chân bốn cẳng chạy vụt đi.

Đối với hắn, mục tiêu cuối cùng chính là phá hủy việc Chúa Sáng Thế Chân Thực hàng lâm. Giờ mà không đi ngay, thì chẳng lẽ một Danh sách 6 như hắn còn muốn ở lại với “Người Chăn Cừu” ngài A, cùng ăn tối với y để chào đón năm mới à?