Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 260: Người không mặt




Tất cả mọi thứ xung quanh Klein tựa như ảo ảnh. Vô số màu sắc bão hòa và chồng chất lên nhau theo cấp số nhân rồi nhanh chóng rút lui.

Ngay khi Klein phục hồi tinh thần, quan sát và trải nghiệm chuyến đi xuyên kỳ diệu này, hắn lại cảm thấy bàn tay đang giữ cánh tay mình của thầy Azik hơi run rẩy.

Trước cả khi kịp phản ứng, hắn đã có cảm giác mất trọng lực mãnh liệt. Cơ thể hắn cứ thế rơi thẳng xuống đất, thậm chí còn bắt đầu xoay tròn.

Màu sắc đỏ, vàng, trắng và đen xung quanh hắn nhanh chóng mờ đi. Klein rớt bịch xuống mặt đất cứng như đá. Cú ngã khiến đầu hắn xoay mòng mòng, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo.

Dù pha lẫn với ánh sao vàng, tầm mắt hắn cũng đã khôi phục lại bình thường. Bên trái là một thung lũng u ám sâu thẳm như “Vực Sâu” ác ma trong truyền thuyết. Bên phải là vách đá xám liên tục hướng thẳng lên, tựa như chống đỡ toàn bộ khu vực.

Nơi đây không có mặt trời, không có mây, cũng không có sương mù, chỉ có một chút ánh sáng từ rêu phát quang mọc rải rác khắp nơi. Bóng đêm và sự nặng nề chính là tông màu chủ đạo của “thế giới” này.

Klein khẽ chống tay trái, nhạy bén nhảy vọt lên. Hắn phát hiện ra con đường dưới chân được lát đá đúng tiêu chuẩn, đủ rộng để hai cỗ xe ngựa có thể đi song song. Nó chắc chắn không phải hình thành từ tự nhiên.

Một đầu của con đường xoáy sâu xuống, hướng vào bóng tối. Đầu còn lại dẫn lên cao, thỉnh thoảng lại giao với vách đá, có thể thấy mái vòm, hành lang và đại sảnh.

Klein ngẩng đầu, nhưng không thấy điểm cao nhất. Tầm nhìn của hắn đã bị vách đá xám che lấp hoàn toàn.

Đột nhiên, hắn chợt phát hiện ra mình và thầy Azik đã “rơi” vào lòng đất, bên trong một tàn tích văn minh cổ xưa.

Đây là một khu vực khác, hay vẫn ở gần Backlund? Ngay khi Klein vừa nghĩ, thầy Azik đã trầm giọng xuống:

“Em rời khỏi đây trước đi, hướng lên trên.”

Hơ? Trước khi Klein kịp hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu nói của thầy, hắn đã trông thấy một ánh sáng lóe lên từ bên cạnh, ngay tức khắc hợp thành một cánh cổng đôi hư ảo khổng lồ.

Dường như cánh cổng được làm bằng đồng, trông không quá thật nhưng lại rất nặng. Mặt ngoài của nó in vô số hoa văn họa tiết kỳ dị không biết tượng trưng cho thứ gì.

Với một tiếng “Két”, cánh cổng hé ra một cái khe. Bên trong, từng cánh tay tái nhợt, đầm đìa máu duỗi ra. Thêm vào đó còn là những sợi dây leo xanh sẫm chứa đầy các khuôn mặt trẻ con cùng những cái xúc tu nổi lên từng con mắt.

Nó rất giống với hiệu ứng của vật phẩm thần kỳ thuộc về tiểu thư Sharron… Vừa nghĩ, Klein vừa nhận ra cánh tay, dây leo và xúc tu không còn quá rồ dại như trước. Chúng lặng xuống, chỉ trườn sát dưới mặt đất, hoàn toàn khác biệt so với biểu hiện như khi điên cuồng lôi kéo Danh sách 6 “Xác Sống” vào trong cánh cổng.

Ngay sau đó, cánh cổng hư ảo khổng lồ mở rộng ra, từ trong ấy, một bóng người bước tới.

Bóng người kia mặc một chiếc áo choàng giáo sĩ đen tuyền, đường nét khuôn mặt rõ ràng và khắc sâu hệt như một pho tượng cổ điển.

Người đàn ông có mái tóc vàng sẫm, đôi mắt xanh biển đậm màu, mũ cao thẳng. Gã đội loại mũ mềm chóp cao mà người già ưa chuộng, phần tóc mai có vẻ trắng phơ trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài trung niên.

Nhìn vào một con mắt đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng của đối phương, trong lòng Klein bật ra cái tên của kẻ vừa đến:

Ince Zangwill!

Cựu Tổng Giám mục đã tự tay tạo nên sự kiện Tingen, khiến tiểu đội Kẻ Gác Đêm chịu tổn thương nghiêm trọng, cũng chính là chủ nhân của Vật Phong Ấn 0-08!

Gần như cùng lúc, Klein quay lại, tuân theo chỉ dẫn của thầy Azik, hắn nhắm vào lối hướng lên trên, chạy trối chết.

Hắn hiểu rất rõ rằng bản thân chỉ là một Danh sách 6, có ở lại cũng chỉ làm gánh nặng, khiến thầy Azik phân tâm trong cuộc đụng độ giữa các Bán Thần.

Mà dưới trường hợp phải tranh đoạt từng giây một thế này, sự khiêm tốn giả tạo hay lời nói kiêu ngạo đều không cần thiết, sẽ đều có hại cho bản thân và đồng minh!

Cộp, cộp, cộp. Vì trong lòng đất không có thứ gì để đốt, Klein chỉ có thể cắn răng, dồn hết sức bình sinh mà chạy. Bên tai hắn vẫn vang vọng tiếng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng của thầy Azik:

“Cứ chạy thẳng ra khỏi đây.

Đừng lo cho thầy. Thầy đã nhớ lại kha khá chuyện rồi, thầy biết mình đã từng dừng ở một Danh sách cụ thể rất lâu. Nó tên là “Người Bất Tử”.”

Cộp, cộp, cộp. Klein chạy vòng qua vách đá, tiến vào hành lang âm u có mái vòm. Trên vách tường hai bên có rất nhiều bích họa lốm đốm.

Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy một giọng nói uy nghiêm, khàn khàn vang lên từ vị trí mình vừa đi qua:

“Nơi đây cấm chỉ dịch chuyển!”

Một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh Ince Zangwill không biết tự lúc nào. Y trôi nổi giữa không trung bất chấp quy luật vật lý, đeo một chiếc mặt nạ đúc bằng vàng tuyệt đẹp.

Ince Zangwill không tấn công ngay, gã nhìn về phía cái góc rẽ nơi bóng dáng Klein biến mất.

Danh sách 4 “Kẻ Gác Đêm” của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối có thể ban vận rủi cho người khác ở một mức độ nhất định. Nhưng vừa lặng lẽ “ban phước” cho Klein xong, Ince Zangwill lại ngạc nhiên nhận ra Klein không hề ngã trượt chân rồi rơi thẳng xuống khe núi.

Không chỉ vậy, dường như trước mắt Ince Zangwill còn xuất hiện ảo giác, nhìn thấy một lớp sương mỏng màu trắng xám.

Không dư dả thời gian mà suy nghĩ, gã thu hồi ánh mắt lại, quay về đối mặt với Azik Eggers.

Cộp, cộp, cộp… Đang cắm đầu cắm cổ chạy, Klein đột ngột dừng lại. Trực giác linh tính mách bảo hắn phía trước có người, chính là Người Phi Phàm! Khả năng cao chúng là lính canh ở đây!

Ngẫm nghĩ một chút, hắn đưa tay trái lên vuốt qua mặt một phát. Cùng lúc, trên người hắn vang lên tiếng răng rắc, cả cơ thể bỗng cao lên hẳn bảy, tám centimet.

Bàn tay trái vừa rời gương mặt, hắn đã biến thành một người đàn ông trung niên, tóc vàng sẫm, mũi cao, chỉ có một mắt—Ince Zangwill!

Nhớ lại thần thái của đối phương, dùng ảo thuật tân trang lại quần áo cho sạch sẽ gọn gàng, Klein đi thẳng về trước, vòng qua lối rẽ, tiến vào một đại sảnh khổng lồ.

Ở đó có bốn lính canh mặc áo giáp đen, ánh mắt sắc bén.

Klein trầm mặt đi qua, cố tình hạ giọng xuống, nghiêm túc cất lời:

“Có kẻ đã đột nhập vào đây, ta đang tìm hắn.

Các ngươi có phát hiện ra dấu vết gì không?”

Tên lính canh cầm đầu thoạt dò xét, rồi mới cúi thấp đầu xuống, đáp:

“Thưa ngài Zangwill, ở đây không có bất cứ động tĩnh gì cả.”

“Ừm.” Klein khẽ gật đầu, đi qua bọn chúng, rời khỏi đại sảnh này.

Trong suốt quá trình, dù căng thẳng cao độ, mồ hôi trên lưng thấm ra, nhưng hắn vẫn duy trì được vẻ trầm ổn kín đáo, hoàn toàn giống hệt với tác phong bề ngoài của Ince Zangwill.

Dựa vào năng lực của “Người Không Mặt”, hắn nhanh chóng băng qua ba chốt kiểm soát, đến cuối tòa nhà.

Nơi đó có một cánh cửa mờ ảo được tạo nên từ ánh sáng xanh biển sẫm. Ngoài đó ra, nó hoàn toàn bị phong ấn kín.

Dù lo lắng về trận chiến Bán Thần giữa thầy Azik và Ince Zangwill, Klein vẫn trốn trong bóng tối bên ngoài căn phòng. Hắn kiên nhẫn nhìn trộm một lúc, phát hiện có ai đó bước ra từ cánh cửa ánh sáng xanh sẫm, trong khi lại có người dùng nó để rời đi.

Hắn chú ý thấy người rời đi đưa cho bốn lính canh một thứ gì đó giống như huy chương để được phép bước vào cửa ánh sáng.

Mình không có thời gian chờ người mang huy chương tiếp theo tới, đành phải mạo hiểm thôi… Cuộc chiến bên kia có thể kết thúc bất cứ khi nào… Kể cả không phải thì lệnh điều tra cũng sẽ nhanh chóng được truyền tới đây… Klein lập tức quyết định, lại bước vào căn phòng với ngoại hình của Ince Zangwill.

“Bên ngoài có chuyện rồi.” Hắn không tự tin có thể bắt chước hoàn toàn giọng nói của tên cựu Tổng Giám mục, nên chỉ có thể cố gắng khàn giọng như vừa trải qua một trận chiến dữ dội.

Lính canh bị tin tức làm choáng váng, mãi không phản ứng gì cho tới khi Klein lại gần. Họ giơ tay lên dừng hắn lại:

“Ngài Zangwill, giấy thông hành của ngài đâu?”

“Đừng lãng phí thời gian!” Vừa nói, Klein vừa móc từ trong túi áo ra một chiếc huy chương, nhét vào tay đối phương.

Biểu hiện thản nhiên này khiến cho những lính canh còn lại thả lỏng hẳn.

Khoảnh khắc lính canh vừa cúi xuống nhìn “giấy thông hành” mới nhận, Klein chợt nhào về trước!

Khi vừa chạm đất, hắn nhanh chóng lộn thêm một vòng nữa, trực tiếp chui vào cánh cổng ánh sáng xanh sẫm!

Chỉ ngay sau đó, lính canh nhận ra tấm huy chương trên tay dần mờ đi, biến thành một mảnh giấy.

Trên góc trái mảnh giấy in một lời chúc thường thấy gần đây:

[Chúc Mừng Năm Mới!]



Bên trong khe vực sâu u ám bị lấp đầy bởi chất lỏng đen kịt hư ảo. Hơn nữa, mặt nước liên tục dâng lên, vô số cánh tay nhợt nhạt điên cuồng thò ra ngoài.

Ince Zangwill đã hiểu đại khái trình độ của Azik, gã không bất ngờ cũng chẳng sợ hãi, vì gã đã có một Bán Thần có thể trợ giúp mình bất cứ lúc nào.

Điều khiến gã lo lắng nhất lại là một vấn đề khác, 0-08, thứ luôn cưỡng ép phát triển câu chuyện lúc nào cũng có thể quay ngược lại phản gã.

Đúng lúc ấy, liếc qua từ khóe mắt, gã bàng hoàng nhận ra chiếc bút lông chim 0-08 đã rời khỏi túi mình tự bao giờ. Nó trôi nổi giữa vách đá xám, điên cuồng viết từng chữ một:

[…Trong trận chiến kịch liệt, có đủ loại chuyện không mong đợi diễn ra, chẳng hạn như đai lưng của Ince Zangwill đứt rời, làm quần gã tụt xuống.]



Ánh sáng xanh sẫm chiếu thẳng vào mắt Klein, tạo nên một lối đi từ những lớp ánh sáng chồng chéo lên nhau giữa bóng đêm sâu thẳm và những sinh vật vô hình lang thang.

Klein không quan sát xung quanh, lăn lông lốc đến cuối lối đi.

Hắn đứng dậy, sửa sang quần áo, khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc của Ince Zangwill, bước vào trong màn sáng như có gợn nước.

Hốt hoảng một lúc, hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng, nơi đây cũng có vài lính gác.

“Dưới lòng đất có vấn đề rồi, tập trung vào, không được để bất cứ ai vào đây.” Klein bình tĩnh sắp xếp, bước về phía cánh cửa ra không nhanh cũng chả chậm.

“Vâng, thưa ngài Zangwill!” Lính gác cung kính đáp.

Đúng lúc ấy, một lính canh xuyên qua cánh cửa ánh sáng xanh sẫm tiến tới, kêu lên:

“Zangwill vừa rồi có vấn đề!”

Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa ra, nhưng Klein đã mất dạng.

Cộp, cộp, cộp. Lính canh lập tức chia ra thành từng nhóm để tìm kiếm mục tiêu khắp nơi và thông báo cho đồng bọn. Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn.

Một người trong số đó vừa vòng qua một góc ngoặt, chợt nhìn thấy bóng lưng của Zangwill.

Vô thức, gã rút thanh kiếm tia chớp lóe sáng ra, vung một nhát chém.

Khực!

Bóng người kia lập tức bay bổng mất trọng lượng, biến thành mảnh giấy hình người bị cắt đôi.

Cùng lúc, hai tiếng “pằng pằng” nổ vang. Đạn màu vàng nhạt xuyên qua tấm mặt nạ chưa kéo xuống trên mũ giáp, bắn chính xác vào đầu tên lính canh kia.

Trước cả khi kịp kêu lên, tên lính canh đã ngã vật xuống sàn, co giật hai cái.

Klein bước ra từ trong góc tối, mặt không cảm xúc nhét súng ngắn ổ xoay vào túi súng dưới nách.

Thiêu hủy người giấy xong, hắn nhanh chóng kéo tên lính canh vào một căn phòng trống, đổi trang phục với bộ giáp đen, biến thành hình dạng đối phương.

Rồi, hắn nhấc thanh kiếm tia chớp lên, rời phòng, đóng cánh cửa gỗ sau lưng lại, “hốt hoảng” chạy thẳng về phía trước.

Hắn đang muốn thông báo cho tất cả lính gác trên đường rằng, Ince Zangwill có vấn đề!