Chiếc quan tài sắt đen in hoa văn kỳ dị nằm lặng yên giữa phòng, dường như trong không khí ẩn chứa sóng xung kích đang lẳng lặng va chạm.
Emlyn White đứng trong góc, theo trình tự nghi thức thông thường lần lượt đốt nến, nhỏ tinh dầu và bột phấn thảo dược tương ứng.
Một bầu không khí mờ mịt, nhẹ nhàng tỏa ra. Nhớ đến yêu cầu của “mộng du nhân tạo”, Emlyn cúi thấp đầu, bắt đầu minh tưởng, lặp đi lặp lại tôn danh của “Kẻ Khờ”:
“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này;
Chúa tể thần bí phía trên màn sương xám;
Vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”
…
Trong giọng nói đều đều ấy, Emlyn dần tiến vào một trạng thái kỳ diệu. Cả cơ thể anh ta đều cảm thấy thư thái, kín đáo tựa như đang ngủ say, nhưng linh tính thì lại nhẹ nhàng linh hoạt, không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Lúc này, anh ta có cảm giác mình đang liên tục trôi nổi.
Bên trong cung điện cổ xưa phía trên sương xám, Klein đang ngồi tại vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình tỏa ra từng hào quang bên mình. Gương mặt hắn không cảm xúc nhìn bóng người đang cầu nguyện mình một cách thích thú.
Dù rất mơ hồ, nhưng chỉ với một cái liếc, Klein vẫn có thể nhận ra đối phương chính là ma cà rồng Emlyn White.
Rất can đảm, có động lực như khi mua con rối vậy… Klein thở dài, không đáp lại.
Lúc trước hắn đã xem bói mục đích của vị Huyết tộc nọ nhưng không thể nhận được gợi ý hữu hiệu nào. Hắn chỉ có thể chắc chắn duy nhất một điều, chuyện này không liên quan gì đến Hội Cực Quang.
Nó khiến Klein hơi tò mò, nhưng hắn không định mạo hiểm mà hưởng ứng lại Emlyn White khi bên cạnh anh ta vẫn đang có một Huyết tộc cấp cao.
Hắn không rõ đối phương có nguy hiểm như “Kẻ Nghịch Thần” Amon, có thể nắm bắt được dấu vết của mảnh không gian thần bí phía trên sương xám không. Hắn không định xác nhận, vì lần đó hắn chỉ đối phó với một phân thân Amon, mà rất có thể Huyết tộc cấp cao hiện giờ chính là bản thể.
Không cần thiết phải chịu mạo hiểm bởi những chuyện không quan trọng, cho dù mình có muốn tìm hiểu mục đích của Huyết tộc hay không… Hơn nữa, cũng không phải không có cách nào khác… Klein nhìn Emlyn White đang trong trạng thái “mộng du nhân tạo”, tự cười với bản thân:
“Mình có thể trì hoãn hưởng ứng mà…”
Hắn định chờ đến mai hoặc ngày kia, tới khi Emlyn White không còn nằm dưới sự bảo vệ, tới khi Huyết tộc đã từ bỏ chuyện này, thì mới đột ngột đáp lại!
Tuy nhiên, hắn phải dựa trên căn cứ là dùng bói toán xác nhận xem mức độ nguy hiểm của chuyện này ra sao đã.
…
“Kẻ Nuốt Đuôi… Giống như dòng sông kia ấy ạ?” Derrick Berg lập tức liên tưởng.
“Kẻ Săn Ma” Colin nghiêm trang gật đầu:
“Phải.
Nghĩa là có khả năng chúng ta đã bước vào một dòng sông có hạ lưu nối với đầu nguồn, không thể nào rời đi được.
May thay, đây chỉ một chút tàn dư còn sót lại từ sức mạnh của vị “Thiên Sứ Vận Mệnh” kia. Thần không ẩn nấp ở đây.”
Không, không phải có khả năng, mà chính xác là như thế, lại còn từ rất lâu rồi… Derrick lặng lẽ nhủ thầm.
Bấy giờ, Colin lấy ra một ống kim loại màu đỏ sậm, ông ta vặn nắp, đưa lên miệng uống ừng ực.
Đôi mắt xanh da trời của ông ta nhanh chóng sáng lên, biến thành màu bạc. Cuối cùng, đồng tử hóa thành hình dọc, phản chiếu bóng dáng Jack.
Một vài tia sáng bạc lóe lên trong mắt ông ta. Chúng vừa xoay tròn, vừa va chạm, vô cùng kịch liệt.
Keng!
“Kẻ Săn Ma” Colin cắm thanh trường kiếm xuống mặt đất, rồi đưa tay rút một thanh kiếm khác ra, bôi thứ dầu màu vàng kim giống như dầu mặt trời lên nó.
Nhận thấy động tác ấy, biểu cảm trên mặt Jack lập tức thay đổi, như thể được bao phủ bởi bóng tối dày đặc.
Trước khi nó kịp mở miệng, “Kẻ Săn Ma” Colin đã di chuyển. Ông ta rút trường kiếm dưới đất ra, để lại một dư ảnh mờ ảo đằng sau.
Ánh sáng vàng và bạc đồng thời lóe lên, chiếu rọi toàn bộ đại sảnh dưới lòng đất. Ánh sáng ở phía trước đứa trẻ Jack là dày nhất.
Sau một tiếng thét thê thảm, bóng đêm lại một lần nữa bao trùm tế đàn.
Đứa bé Jack đứng tại chỗ cũ, không di chuyển nửa bước. Song, gương mặt trên ngực và bụng nó đã biến mất, chỉ để lại một cái lỗ trống có thể nhìn thấy nội tạng đang nhúc nhích bên trong.
Cách Jack vài mét, “Kẻ Săn Ma” Colin nửa ngồi dưới đất, hai thanh kiếm cũng buông thõng xuống.
Trước mặt ông ta, khuôn mặt người kia đã bị xé nát, mắt, mũi và miệng nằm rải rác.
Những bộ phận này co quắp và nảy lên như bị điện giật, nhưng chẳng bao lâu sau liền trở nên bất động, nhanh chóng mục rữa, tựa như chúng vốn dĩ đã là vậy.
Trong nháy mắt, Derrick cảm thấy bức tường vô hình bằng nước lộ ra, rồi lặng lẽ vỡ vụn.
Gần như cùng lúc, cậu cảm thấy như vừa rời khỏi dòng sông chảy xiết, về được đến bờ.
Nhìn đại sảnh ngầm âm u và pho tượng thần treo ngược, nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo rồi bất tỉnh vì đau của đứa trẻ Jack, Derrick cảm thấy vui mừng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu biết, rốt cuộc mình và những người khác đã thoát khỏi vòng lặp.
Derrick hiểu rất rõ, dù cách giải quyết cuối cùng có vẻ không quá phức tạp, nhưng nếu không nắm chắc vấn đề, không được nhắc nhở, có lẽ sẽ phải mất đến hàng chục lần, hàng trăm lần thử, mới có thể phát hiện ra manh mối, tìm thấy biện pháp.
Trong quá trình này, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ chết người. Mà Derrick thì không sao biết được, liệu người chết có được hoàn lại, hay “sống lại” bên cạnh đống lửa rồi cuối cùng vẫn thực sự chết đi sau khi thoát khỏi nghịch cảnh hay không.
Điều càng nghiêm trọng hơn là, mọi người cứ liên tục lặp đi lặp đúng một lựa chọn. Nói cách khác, nếu lần thứ nhất họ không thể phát hiện ra vấn đề, không có ký ức và kinh nghiệm tương ứng, thì chỉ sợ đến lần thứ một trăm, lần thứ một ngàn cũng chẳng nhận ra sự khác thường nào. Mọi người sẽ hoàn toàn lạc lối bên trong dòng sông tuần hoàn, mãi cho đến khi tất cả đi đến điểm cuối sinh mệnh theo dòng thời gian của thế giới bên ngoài.
Vừa nghĩ tới khả năng đó, Derrick lại chân thành cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’, cảm kích Thần khôi phục lại trí nhớ cho mình, đồng thời đưa ra lời nhắc.
Nghiêng đầu nhìn qua, cậu thấy Joshua và những đội viên tiểu đội thăm dò khác chẳng hề biểu lộ ra phản ứng khác thường nào như đi kiểm tra các khu vực xung quanh giống với sáu lần thăm dò trước.
Có lẽ chỉ đến khi trở về thành Bạch Ngân, dựa trên sự khác biệt ngày tháng, họ mới nhận ra mình đã mất đi một phần thời gian sống… Derrick thầm nghĩ.
Lúc này, “Kẻ Săn Ma” Colin đứng lên, đến bên cạnh đứa bé Jack. Ông ta lấy ra một chiếc bình kim loại nhỏ khác, đổ thứ chất lỏng đen đặc vào lỗ hổng giữa ngực và bụng đối phương.
Chất lỏng nhanh chóng ngưng tụ thành một lớp màng trong suốt, dán chặt lấy miệng vết thương, ngăn máu chảy ra.
“Haim, Joshua, các cậu chịu trách nhiệm đưa nó đi.” Colin cố kiềm chế nội tâm xao động, trầm giọng sắp xếp.
Trong mắt ông ta, đây chính là hy vọng cho thành Bạch Ngân thoát khỏi nguyền rủa, hy vọng chiến thắng tận thế trong lời tiên tri!
Phù… Derrick vốn định âm thầm cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’, chợt nhận ra ngài không có động tác cầu nguyện tương ứng.
…
Quận Hoàng Hậu, trong biệt tự xa hoa của Bá tước Hall.
Bữa tối thịnh soạn lấp lánh dưới ánh nến mang vẻ lôi cuốn không thể cưỡng lại.
Chẳng giống những gì trong tưởng tượng của báo và tạp chí, bữa tối của gia đình quý tộc không hề nghiêm túc, cũng không cần giữ yên lặng.
Đây là một thời điểm hiếm hoi để tất cả thành viên trong gia đình cùng có mặt. Khi ăn, họ sẽ tùy ý trò chuyện về nhiều chủ đề thoải mái, nhằm giao lưu tình cảm, thắt chặt quan hệ.
Audrey cắt một miếng bít tết được sản xuất từ chính trang trại chăn nuôi nhà mình, quan sát nét mặt của Bá tước Hall, rồi, không hề che giấu vẻ tò mò, cô nàng bắt đầu hỏi:
“Cha ơi, gần đây hoàng tử Edessak có chuyện gì thế ạ?”
Dự tính của cô nàng là, nếu không có, cô sẽ giả vờ mình nghe thấy một chút lời đồn đại không phù hợp với thực tế mà bản thân không phải chịu trách nhiệm. Đây cũng chẳng phải thứ gì lạ trong giới quý tộc.
Bá tước Hall ngừng dao nĩa lại, nhướn mày:
“Con nghe thấy gì rồi?”
Quả nhiên là có gì đó! Đọc thông tin từ phản ứng của cha mình, Audrey trả lời với một nụ cười mỉm:
“Một chút lời đồn đoán thôi ạ, nhưng có vẻ như nó là thật rồi?”
Bá tước Hall xoa xoa thái dương, nói:
“Cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Audrey, ta biết con nghĩ gì, nên ta không định giấu con. Chuyện này liên quan đến một vụ bê bối khá bình thường trong vương thất. Đơn giản mà nói, thì hoàng tử Edessak đã đem lòng yêu một cô gái thường dân.
Điều này đã dẫn đến cái chết của một hậu duệ quý tộc. Vương thất muốn ngăn chặn tin này bị truyền đi, không muốn nó tạo ảnh hưởng quá lớn.”
Bá tước phu nhân cũng nhấp một ngụm Champagne, tiếp:
“Xem ra hoàng tử vẫn chưa đủ trưởng thành.”
Lời phê bình của mẹ khéo léo quá nha… Chuyện này đúng là khả nghi thật… Chẳng lẽ hoàng tử Edessak thực sự đang vướng vào chuyện nguy hiểm, mang lại thay đổi không tốt cho Backlund? Audrey bày tỏ dáng vẻ bừng tỉnh, cười:
“Điều này khiến con rất băn khoăn, tại sao câu chuyện về tự do và tình yêu lại liên quan đến cái chết của hậu duệ một vị quý tộc ạ?”
Hibbert Hall vừa vùi đầu cắt một miếng bít tết thơm mềm, vừa hứng thú suy đoán:
“Cái này nhắc con nhớ đến những câu chuyện tình phức tạp. Với các tín đồ của Chúa Tể Bão Táp, quyết đấu vì vinh quang, vì một quý cô là chuyện rất thường thấy.”
“Đây là truyền thống nên vứt vào trong bảo tàng.” Bá tước Hall phủ định phát biểu của con trai trưởng.
Audrey nắm lấy cơ hội, cân nhắc nói:
“Trong ấn tượng của con, hoàng tử Edessak đâu phải kiểu người như vậy. Hơn nữa lời đồn đã được truyền ra rồi… Có thể đấy không phải điều họ thực sự muốn che giấu.”
“Có lẽ là không phải…” Bá tước Hall nghiền ngẫm câu nói này, lông mày vô thức hơi nhăn lại.
Biết điểm dừng, Audrey không nói thêm nữa mà tự nhiên dẫn dắt chủ đề tới một hướng khác.
Tiếp theo, cô nàng sẽ lên kế hoạch tìm bạn bè quý tộc khác để “nghe ngóng” thêm. Vốn là một cô gái đã từng được hoàng tử Edessak theo đuổi, muốn tìm hiểu chi tiết về câu chuyện tuyệt đối là một phản ứng tự nhiên. Bất kể là hiếu kỳ hay không cam lòng, đều có đủ động lực khiến người khác muốn thử.
…
Không thể tiếp tục trạng thái “mộng du nhân tạo” quá lâu, Emlyn White mệt mỏi trở về hiện thực. Anh ta mở to mắt, nhìn về chiếc quan tài sắt đen, vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng, lên tiếng:
“Thưa Đấng Nibbs, không có phản ứng gì ạ.”
Sau một khoảng lặng rất lâu, cuối cùng Nibbs mới đáp lại bằng giọng khàn khàn:
“Được rồi.
Ngươi hãy ở lại đây đêm nay, tránh phát sinh chuyện không mong đợi.”
“Vâng ạ!” Emlyn hoàn toàn không cậy mạnh mà từ chối.
Anh ta dành ra cả đêm để vượt qua nỗi lo lắng, thấp thỏm, nhưng bóng đêm vẫn thanh bình và bình thường như cũ. Chỉ đến khi ánh bình minh hiếm thấy ở Backlund bắt đầu vẩy từng tia nắng lên cửa, bóng đêm mới lặng lẽ rút lui.
“Đúng là một ngày xấu trời.” Emlyn lẩm bẩm trong khi rời khỏi biệt thự nhà Odora, ấn chặt mũ chóp, leo lên một chiếc xe ngựa cho thuê.
Điểm đến của anh ta là giáo đường Bội Thu ở phía Nam cầu lớn.
Khi xe ngựa yên ổn chạy được một lúc, mắt Emlyn đột nhiên hoa lên. Xuất hiện trước mặt anh ta là lớp sương mù xám trắng không biên giới.
Ngay sau đó, anh ta kinh ngạc phát hiện ra mình đang ở bên trong một cung điện Cự Nhân thần bí, hùng vĩ, ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chiếc bàn thanh đồng dài cổ xưa.
Mà ở vị trí cao nhất trước bàn dài, có một bóng người được bao phủ trong lớp sương xám dày đặc, từ vị trí trên cao nhìn xuống anh ta.