Sau khi dùng một giây đồng hồ để xác nhận lại, Klein đan hai tay vào nhau, nghiêng người về trước, hỏi:
“Cụ thể là chuyện gì?”
“Không, tôi không thể nói sâu hơn được.” Emlyn White lắc đầu kiên quyết.
Sợ bị dò xét, Klein không dám truy vấn tiếp. Hắn chỉ đơn thuần phân tích tình hình dựa trên những thông tin mà ma cà rồng vừa để lộ.
Chuyện liên quan tới “Kẻ Khờ”… Có thể giúp Emlyn White giải quyết tai họa ngầm… Chứa đựng nguy hiểm lớn… Kết hợp với ý tưởng trước đó của anh ta, dường như có thể thấy được anh ta định cử hành nghi thức đối ứng hướng về “Kẻ Khờ”, nói cách khác là cầu nguyện mình, nhằm mục đích xóa bỏ tâm lý ám thị, đạt được sự tự do… Song, đây không còn chỉ là nghi thức Emlyn muốn tự mình thực hiện nữa mà là do một nhân vật vĩ đại phân phó. Với lòng tự tôn của ma cà rồng này mà vẫn gọi đó là một nhân vật vĩ đại, thì hẳn đó là một cường giả Huyết tộc rồi… Tại sao một Huyết tộc cổ đại lại phái hậu duệ cầu nguyện hướng về “Kẻ Khờ” chứ? Họ bắt đầu hợp tác với Hội Cực Quang rồi sao?
Tràn ngập nghi ngờ trong lòng, Klein ngẩng đầu lên, nhìn thấy Emlyn biểu lộ vẻ mặt trông mong. Hắn thầm cười:
Anh đoán xem, tôi sẽ đáp lại lời cầu nguyện của anh hay không?
Hắn lưỡng lự hai giây, không đưa ra đề nghị trực tiếp mà chuyển nói:
“Theo thống kê, cầu nguyện hướng tới một tồn tại bí ẩn mà không rõ tình hình, 30/100 trường hợp sẽ không nhận được lời đáp lại nào. 68 trường hợp còn lại sẽ có kết quả đụng độ phải những thứ đáng sợ, từ đó mà mất mạng, hay thậm chí còn tệ hơn cả cái chết. Chỉ 2 trường hợp là có khả năng thành công, đạt được thứ theo ý mình muốn, nhưng cái giá phải trả chưa chắc đã là điều họ mong chờ.”
Vốn là một cựu anh hùng bàn phím, Klein vẫn luôn cho rằng, khi chứng minh hoặc nhấn mạnh một luận điểm nào đó, người nào chỉ đưa ra ví dụ hay ngoại lệ mà không có số liệu thống kê cụ thể theo bảng mẫu thì chỉ là một kẻ nói xàm. Đó chỉ đơn thuần là một thủ thuật về khái niệm, và trong hoàn cảnh này sẽ luôn có những câu nói tương tự, như là “Tôi có một người bạn”, “Cô gái mà tôi biết” hay “Những người xung quanh tôi” các thứ.
Vì vậy, để thuyết phục Emlyn White, hắn đã cố tình bịa ra một chút số liệu.
Đương nhiên, đây cũng không phải hoàn toàn thiếu căn cứ, ít nhất thì trong thời gian làm ở tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Klein đã từng nhìn thấy rất nhiều hồ sơ nói chi tiết về những trường hợp tương tự.
“Chỉ có hai trường hợp thành công thôi sao? Còn sáu mươi tám trường hợp sẽ xảy ra vấn đề à?” Quả nhiên Emlyn bị dọa sợ, không nhịn được phải đưa tay vuốt vuốt tóc.
“Cơ bản là thế, đây chính là mức độ nguy hiểm của việc anh định làm. Nếu anh mang ác ý, thậm chí sẽ còn nguy hiểm hơn nhiều.” Klein chân thành đáp.
Emlyn vô thức lắc đầu:
“Không, không có, không có ác ý gì hết. Hơn nữa, hơn nữa, vị nhân vật vĩ đại kia sẽ bảo vệ tôi trong suốt quá trình.”
Không có ác ý? Ha, kể cả có ác ý thì cũng chưa chắc anh đã biết. Anh chỉ là một vật hy sinh bị đẩy lên đứng mũi chịu sào thôi… Klein giơ tay phải lên, nhấn mạnh giọng điệu bằng ngôn ngữ cơ thể:
“Điều đó có thể giảm bớt phần lớn nguy hiểm, nhưng vẫn không an toàn tuyệt đối. Vị nhân vật vĩ đại kia thực sự có thể đối kháng được với một tồn tại bí ẩn à?”
“…Hẳn là, không thể.” Emlyn ngập ngừng trả lời.
“Nên là…” Klein xòe lòng bàn tay ra.
Hắn bỗng nở nụ cười, nói:
“Emlyn, thực ra anh hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm. Kể cả anh có thực sự trở thành tín đồ của Mẫu Thần Đại Địa đi nữa, chuyện đó cũng không thay đổi cuộc sống của anh. Anh hãy nhìn người dân Finnebot mà xem, chẳng phải họ đều ăn đồ ăn mình thích, mặc trang phục mình muốn, làm điều mình có hứng thú đấy sao? Đến lúc ấy, khả năng cao là cha xứ Otlowski sẽ không còn ép buộc anh phải tới giáo đường Bội Thu làm tình nguyện viên nữa. Anh sẽ nhận được sự tự do ban đầu.
Hơn nữa, tôi tin là anh thích ứng khá tốt với giáo điều của Mẫu Thần Đại Địa, không có gì mâu thuẫn cả.”
Emlyn White im lặng một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Trở thành tín đồ vì thích ý niệm của Thần hoàn toàn khác với việc bị ép trở thành tín đồ thông qua tâm lý ám thị. Dù một ngày nào đó, tôi có ruồng bỏ Mặt Trăng, tín ngưỡng Mẫu Thần Đại Địa, tôi cũng hy vọng đó chính là lựa chọn của bản thân. Điều này không liên quan tới người khác, chỉ là niềm kiêu hãnh cuối cùng của một Huyết tộc mà thôi.”
Klein nhìn Emlyn mà ngỡ ngàng, hắn không ngờ đối phương lại kiên trì đến vậy.
Hắn cân nhắc khoảng hai giây, không cố gắng thuyết phục Emlyn nữa, chỉ “Ừm” một tiếng, tiếp tục:
“Thật ra vấn đề này rất đơn giản. Đó là, kết hợp mệnh lệnh của vị nhân vật vĩ đại kia và việc thoát khỏi tai họa ngầm, nếu anh có đủ dũng khí để đối mặt với mức độ nguy hiểm nhất định, nếu anh sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì tín niệm, thì đáp án đã trở nên vô cùng đơn giản rồi.
Tóm lại, chuyện này sau cùng đều do anh quyết định.”
Emlyn lắng nghe với vẻ mặt nặng nề, phản bác theo bản năng:
“Nếu tôi đã chọn làm thử, thì đó nhất định không phải là vì bản thân, mà là vì toàn bộ Huyết tộc! Giải quyết tai họa ngầm chỉ là đặc quyền đi kèm thôi!”
Vì toàn bộ Huyết tộc? Chuyện gì của tôi có thể liên quan đến toàn bộ Huyết tộc? Không phải nhân vật vĩ đại kia đang lừa anh đấy chứ? Klein bật cười:
“Anh tin rằng một ma cà rồng không có thực lực mạnh mẽ gì lại có thể cứu vớt cả một chủng tộc à?”
“Huyết tộc, Huyết tộc!” Emlyn cường điệu, “Hơn nữa, sức mạnh của tôi cũng không kém đâu. Nó tương đương với Danh sách 7 của nhân loại các người. Đúng, chính là loại giỏi chiến đấu kia!
Về vấn đề tin hay không tin, anh cũng chẳng hiểu được.” Anh ta đứng lên, “Dù phân tích và gợi ý của anh vô nghĩa, tôi vẫn rất cảm ơn. À, phí tư vấn sẽ khấu trừ vào vali da và hộp thiếc lần trước.”
Hả? Klein nhất thời không kịp phản ứng với điều đối phương đang nói.
Đợi đến khi Emlyn đã rời đi, hắn mới bừng tỉnh:
Dưới hoàn cảnh bình thường, chẳng phải tất cả những vật chứa trong cuộc giao dịch đều là đồ tặng kèm sao?Đồ ma cà rồng keo kiệt hẹp hòi này!
…
Trong màn đêm, khi tuần suất tia chớp vẫn chưa hồi phục, tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân lại có mặt “đúng giờ” bên ngoài tòa thần miếu bị bỏ hoang tàn tạ.
Derrick nhớ lại lần hành động thứ nhất, tất cả đèn lồng da thú đều bị tắt ngúm. Toàn bộ tiểu đội chìm trong bóng đêm thuần túy, còn cậu thì nghe thấy tiếng “cầu cứu” rợn tóc gáy của cậu bé Jack vang lên từ sâu trong đền thờ.
Căn cứ vào suy đoán của nhóm ngài ‘Người Treo Ngược’ và tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, rất có thể nơi đây chính là điểm bắt đầu tuần hoàn. Nhưng tại sao mỗi lần thức dậy, chúng ta đều ở bên đống lửa trại chứ không trực tiếp xuất hiện tại đây? Nhớ lại những gì đã thảo luận trong tụ hội Tarot, Derrick giơ tay lên thầm cầu nguyện như đã được đề nghị.
Một ánh sáng thuần khiết chợt bừng lên từ cơ thể cậu, khiến Joshua và các thành viên tiểu đội thăm dò khác nhanh chóng vào tư thế chiến đấu.
“Chuyện gì thế?” “Kẻ Săn Ma” Colin rút thanh kiếm thẳng ra, trầm giọng hỏi.
Derrick nhìn trái nhìn phải trong “sợ hãi”, nói:
“Ngài ‘Thủ lĩnh’, tôi vừa mới nghe thấy tiếng trẻ con kêu khóc ‘Cứu tôi với… Cứu tôi với…’.”
Cậu muốn thử xem đó có phải điểm then chốt hay không!
“Giờ thì sao?” Colin đề phòng hỏi.
“Tôi không còn nghe thấy nữa.” Derrick cẩn thận lắng nghe.
“Kẻ Săn Ma” Colin liếc nhìn Joshua và những thành viên tiểu đội thăm dò khác từ khóe mắt:
“Có ai nghe thấy nữa không?”
“Không ạ.” Tất cả đều lần lượt lắc đầu.
Colin chỉ đăm chiêu vài giây rồi quyết định. Ông ta lấy ra một chiếc lọ kim loại màu xanh biển sẫm từ ngăn ẩn trên thắt lưng, bôi thứ hỗn hợp sền sệt không màu trong đó lên thanh kiếm thẳng.
Rồi, ông ta đâm kiếm lên trên.
Đột nhiên, bầu trời trở nên sáng rõ. Từng quầng hào quang bạc giống như những con rắn bay lượn lên trên, nhanh chóng khuếch tán khắp tứ phía.
Ánh sáng bạc trắng lập tức bao phủ toàn bộ thành viên tiểu đội thăm dò, tựa như chiếu rọi tất cả những “góc” tối tăm nhất trên mỗi người họ.
Xèo xèo xèo, những con rắn bạc nhỏ biến vào hư không, không biết đã chạy về nơi đâu.
Tất thảy mọi thứ nhanh chóng trở vẻ tĩnh lặng, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ từ ngọn nến trong đèn lồng da thú đang lặng lẽ cháy.
Colin nhíu mày, không rõ vừa cảm ứng được gì. Trải qua trọn năm giây, ông ta giơ tay lên, chỉ thẳng về phía trước:
“Từ giờ, chúng ta không thể sơ sẩy nữa, phải đề phòng ở mức tối đa.”
Lại là câu nói quen thuộc… Nơi này không phải điểm then chốt để phá vỡ nghịch cảnh… Derrick trấn định tâm linh, không chút do dự đi theo tiểu đội vào trong tòa thần miếu bị phá hủy một nửa.
Lần này, cậu đã học được bài học, không nhìn vào khuôn mặt của “Chúa Sáng Thế Sa Ngã” nữa. Trong quá trình kiểm tra khu vực trên mặt đất, cậu cũng chủ động tích cực điều tra những nơi có tranh bích họa hơn.
Cậu vừa cầm đèn lồng da thú, vừa cầm Rìu Gió Lốc, đi cùng một người đồng đội nữa bắt đầu hành động theo hình thức nhóm nhỏ.
Đi qua mấy bức tường sụp đổ hoặc lốm đốm, cuối cùng cậu cũng đến nơi.
Khi ánh sáng từ đèn lồng chiếu từ xa đến gần, bức bích họa trên tường trở nên rõ ràng hơn.
Derrick thoạt nhìn xuống phía góc, tìm thấy một dòng chữ kỳ quái, cực kỳ ấn tượng.
Tường Vi Chuộc Tội… Cậu thầm mặc niệm cái tên này, giơ đèn lồng lên cao hơn, cẩn thận dò xét chi tiết bức bích họa.
Ở vị trí cao nhất trên bức tường lốm đốm loang lổ là một thập tự giá khổng lồ đen kịt mà mơ hồ, treo ngược trên đó là một người đàn ông khó nhìn ra được ngũ quan.
Dưới khung cảnh đó là một vùng đồng bằng hoang vu, vắng lặng.
Trên đồng bằng có một hàng người dài dặc nối tiếp nhau. Điểm đến của họ là một ngọn núi cao xa tít tắp với phần đỉnh núi là thập tự giá cùng người treo ngược.
Trong hàng người này, có kẻ quỳ dưới đất, thành kính cầu nguyện, có kẻ lại đứng lên, đi thẳng về phía trước, nghênh gió đón bão.
Khuôn mặt của tất cả chỉ được khắc họa đơn giản, quần áo cũng rách rưới. Chỉ có người dẫn đầu đứng trước là có vẻ rõ ràng hơn một chút.
Đó là một người đàn ông cao gầy, tóc bạc dài đến lưng.
Ông ta có ngũ quan dịu dàng, đầu cúi xuống, đôi mắt nhắm nghiền, sau lưng có tầng tầng lớp lớp các đôi cánh ánh sáng.
Thiên Sứ! Một Thiên Sứ trong truyền thuyết! Derrick nén kích động, quan sát kỹ khu vực xung quanh người dẫn đầu.
Chẳng bao lâu sau, cậu phát hiện ra một dòng sông uốn khúc, sóng gợn lăn tăn dưới chân người đàn ông được nghi là Thiên Sứ kia.
Dòng sông không ngừng rẽ ngoặt, lượn quanh co, rồi đổ vào chính nó, trở thành đầu nguồn!
Tuần hoàn! Nó tạo thành vòng tuần hoàn! Derrick chợt cảm thấy đã bắt được điểm mấu chốt nào đó.
Trong trải nghiệm thời gian tuần hoàn, thực chất lại có một con sông chảy theo vòng tròn!
Vế sau rõ ràng là gợi ý hoặc vạch trần điều gì đó!
Derrick dời tầm mắt lên, nhìn thấy Thiên Sứ tóc bạc với những đôi cánh không thể đếm hết, khuôn mặt dịu dàng xen lẫn một chút thờ ơ, tựa như nhìn xuống dòng sông, nhìn xuống vận mệnh.
Đây chính là ý nghĩa thực sự đằng sau lời nhắc của ngài ‘Kẻ Khờ’ à? Derrick thoáng nghĩ ngợi, quyết định thử một lần—nếu cậu thành công, cậu sẽ đổ hết mọi điều bất thường cho đứa trẻ Jack. Nếu cậu thất bại, sẽ chẳng ai nhớ cậu đã làm gì!
Dưới ánh mắt sửng sốt của đồng đội, Derrick giơ Rìu Gió Lốc lên, hung hăng bổ một nhát vào dòng sông trong bức bích họa.
Vừa lúc tia chớp vụt lóe qua bị kích thích, ánh sáng bạc phóng thẳng xuống cây rìu.