Thông qua nghi thức ban thưởng, Klein đưa 2,500 bảng tiền mặt và chiếc mặt nạ vàng do ‘Người Treo Ngược’ cung cấp cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, hắn cũng dùng hình ảnh ‘Thế Giới’ khẩn cầu, dặn đối phương nhanh chóng hoàn thành giao dịch.
Trong hai tuần vừa rồi, mình đã tiêu gần hết 5,000 bảng. Nếu không rời Tingen, số tiền này là quá đủ để dưỡng lão, thậm chí còn duy trì được cuộc sống đủ tiêu chuẩn như chị chủ nhà bên cạnh… Thú vui chơi rối hủy một đời, tiêu hóa ma dược nghèo ba đời… Klein quan sát lớp sương mù vô biên và cung điện cổ xưa đã yên tĩnh trở lại, bỗng nhiên buồn bã vô cớ, như thể đã đánh mất đi thứ gì quan trọng.
Hắn bình tĩnh lại một chút rồi quay về thế giới thực, cầm 830 bảng tiền mặt còn lại trên bàn lên, đếm ra sáu tờ tiền mệnh giá 5 bảng.
Sau đó, Klein cất 30 bảng này vào chiếc ví tiền xẹp lép, trang trọng nhét nó vào túi áo trong.
Hắn chia 800 bảng còn lại ra làm hai xấp, mỗi xấp cất vào một túi khác nhau.
Thế rồi, Klein kéo ngăn tủ, lấy ra hai sợi tóc Naga biển Sâu đã mang về thế giới thực. Hắn bọc chúng trong tầng tầng lớp lớp giấy, cẩn thận nhét vào túi quần áo ẩn.
Làm xong tất thảy, hắn cầm mũ và gậy batoong lên, bước ra ngoài phố dưới ánh đèn khí gas chiếu rọi trong đêm, cưỡi xe ngựa đi thẳng đến quán rượu “Người Dũng Cảm” ở khu vực cầu Backlund.
Giữa không khí ồn ào náo nhiệt, Klein kiên trì uống hết một ly bia South Wales, rồi mới chậm rãi đi xuyên qua đám đông đang hô hào gào thét, rời khỏi quán rượu, bước lên một chiếc xe ngựa cho thuê.
Cảm nhận được bánh xe đã lăn, hắn cố tình nhắm mắt lại. Chợt, hắn nghe thấy một tiếng gõ nhẹ trên mặt kính cửa sổ.
Cơ bắp trên khuôn mặt Klein khẽ động, hắn mở mắt ra nhìn về trước, trông thấy tiểu thư Sharron với sắc mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp đang ngồi yên tĩnh ở ghế đối diện.
Không đợi đối phương mở miệng chào hỏi, Klein đã cười tươi, nói:
“Tôi đã bán tình báo mà lần trước cô cung cấp cho tôi rồi, cái về lăng mộ gia tộc Amon ấy.”
Sharron không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Klein dựa gậy batoong vào tường, lấy từ trong túi áo ra hai xấp tiền mặt và một bọc giấy nho nhỏ.
“800 bảng tiền mặt, thêm hai sợi tóc Naga biển Sâu, tổng cộng có giá trị 1000 bảng. Đây là thứ cô xứng đáng được nhận.” Klein lặng lẽ hít một hơi thật sâu, mỉm cười chuyển tiền và bọc giấy qua.
Sharron nhìn hắn, đưa tay nhận hai món đồ này.
Cô nàng cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, nói với tông giọng vừa hư ảo, vừa khẽ khàng:
“Anh bán được bao nhiêu?”
“2000 bảng, chúng ta chia đôi.” Klein khẽ cười.
Nếu Trái Tim Máy Móc chỉ trả 1,500 bảng theo ý định ban đầu, thì tôi đành nợ cô một chút trước vậy… Hắn may mắn thầm nghĩ.
Sharron lật ngược bàn tay tái nhợt lại, tiền mặt và bọc giấy đã biến mất không dấu vết.
Cô nàng ngẩng đầu lên, “ừm” một tiếng, hỏi ngắn gọn:
“Trong lăng mộ ấy có gì?”
“Tôi không biết, tôi không đi.” Klein không để lộ ra việc mình được gương thần Harolds hỗ trợ.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy nếu tự miêu tả lại chi tiết trải nghiệm ấy, chắc chắn tiểu thư Sharron sẽ hành xử giống như trước, một tay chống cằm, chăm chú lắng nghe.
Vị tiểu thư “Oan Hồn” này có sở thích quan sát các khung cảnh hài kịch và lắng nghe các loại tin đồn… Klein tổng kết.
Biểu cảm của Sharron không đổi. Im lặng vài giây, cô nàng mới nói tiếp:
“Có người đang đào đường hầm để đi xuống di tích dưới mặt đất.”
“Hả?” Klein nhất thời không kịp phản ứng về điều đối phương đang nói là gì.
Song chẳng bao lâu sau, hắn đã hiểu ý Sharron.
Chỉ có duy nhất một di tích dưới lòng đất mà cả hai cùng biết, chính là di tích vương triều Tudor ở Kỷ thứ Tư.
Ai đó đang đào đường tới công trình kiến trúc ngầm ấy? Klein trầm ngâm vài giây, chợt có linh cảm:
“Là tên tòng Nam tước kia?”
Hắn đã quên sạch cái tên của hậu duệ vương triều Tudor giấu mình kia, chỉ nhớ gã có tước vị tòng Nam tước, sống ở phố Silveras gần đồn cảnh sát Backlund.
“Ừm.” Sharron cho đáp án khẳng định.
“Gã đang tìm cái gì vậy? Gã không biết có ác linh trong đó sao? Không biết toàn bộ Người Phi Phàm trong gia tộc mình đều chết trong đó sao?” Klein lẩm nhẩm đầy nghi ngờ.
Sharron ngồi ngay ngắn yên lặng, nghiêm túc đáp:
“Tôi không rõ gã có biết hay không.”
“…Bao lâu nữa thì gã đào thông tới nơi?” Klein cân nhắc hỏi.
“Hai đến ba tháng, tạm thời gã chỉ có một mình.” Sharron đưa ra phán đoán.
Phù, Klein nhẹ nhàng thở phào, nói:
“Thế thì không phải sốt ruột. Chờ tới khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ “đến thăm” gã.”
Nói tới đây, hắn cười giải thích:
“Cô biết đấy, tôi thích chuẩn bị chu đáo, hoàn chỉnh trước.”
Trước khi thăng cấp lên “Người Không Mặt”, mình sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì! Hắn tự nhủ với bản thân.
“Được.” Sharron không hỏi hắn muốn chuẩn bị gì. Cơ thể cô nhanh chóng mờ nhạt, biến mất trong khoang xe.
Klein thuận thế dựa vào lưng ghế, cảm thấy thoải mái.
Vật liệu cho ma dược “Người Không Mặt” đã có sẵn, chỉ còn chờ “giao hàng” đến nơi thôi… Mình cũng đã trả hết toàn bộ nợ nần, không còn gì phải lo nữa… Tâm trạng hắn thoáng tựa như rượu vang sủi đã lắng xuống, thỉnh thoảng lại lặng lẽ dâng lên chút mừng vui.
Vấn đề duy nhất là… Klein chạm vào ngực trái, nơi cất chiếc ví tiền teo tóp.
Hắn thở dài, tự nhủ thầm:
“Chỉ còn 30 bảng tiền mặt, 5 đồng xu và một ít tiền lẻ…”
…
Chiều thứ năm.
Audrey Hall đang ngồi trong thư phòng chờ cô giáo Islant đến.
—Sau khi nhận được phản hồi từ ‘Người Treo Ngược’ và ‘Thế Giới’, cô nàng lập tức phái người hầu đưa thư tới cho Islant.
Nội dung của bức thư rất bình thường. Chính là hy vọng buổi học Tâm Lý học thứ hai trong tuần này sẽ dời vào thứ năm. Trên thực tế, Audrey đã thỏa thuận cẩn thận với Islant từ trước. Một khi cô nàng biểu đạt ý định tương tự, sẽ mang nghĩa bên nọ đã đáp ứng điều kiện giao dịch.
Tích, tắc, cái kim trên chiếc đồng hồ treo tường nhẹ nhàng chuyển động. Islant xuất hiện với mái tóc dài đến eo, cầm mấy cuốn tư liệu bài giảng, bước vào phòng.
Audrey lập tức đưa mắt nhìn Susie. Chú chó lông vàng hơi miễn cưỡng lao ra ngoài, nấp trong bóng tối gần đó, quan sát kẻ đến người đi.
Islant đóng cửa thư phòng, thong thả nhìn quanh một vòng rồi mới ngồi vào chiếc bàn trắng đối diện, đặt chồng tài liệu giảng dạy xuống.
“Họ chuẩn bị tiền, hay vật phẩm thần kỳ?” Vị thành viên Hội Tâm Lý Luyện Kim này nhỏ giọng hỏi.
“Một người trực tiếp trả 2,500 bảng, một người cung cấp vật phẩm thần kỳ.” Audrey nói với tông giọng nhẹ nhàng, lấy từ túi xách tay ra một chiếc hộp giấy cứng màu cam cỡ trung bình. Bên ngoài chiếc hộp được bao bọc bởi một lớp tường linh tính.
Giải trừ bức tường linh tính, cô nàng mở nắp hộp, để lộ ra chiếc mặt nạ được chế tác bằng vàng.
Rồi, cô nàng thuật lại hiệu quả và khuyết điểm của nó.
Thành thật mà nói, Audrey rất tò mò khi nhận vật phẩm thần kỳ này. Cô nàng đã luôn muốn thử nghiệm hiệu quả một lần, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bản thân tiếp xúc với vật phẩm thần kỳ. Tuy nhiên, cuối cùng Audrey vẫn cưỡng ép chính mình, cô không muốn trở nên lạnh lùng.
“Về cơ bản thì giá trị ngang nhau.” Islant thử một chút, thở phào.
Sau khi ngừng lại hai giây, cô ta lấy ra quyển sách dày nhất trong chồng tài liệu, lật tới trang 48.
Phần giữa quyển tài liệu đã bị khoét rỗng, trong đó đặt một chiếc hộp sắt có kích thước bằng bàn tay và một cuộn giấy da dê.
“Đặc tính của u ảnh da người… Phối phương ma dược “Phong Quyến Giả”…” Islant vừa bày ra, vừa giới thiệu.
Audrey nhìn về phía đặc tính có hình dạng như viên kim cương. Những khuôn mặt hiện lên trong sự khúc xạ khiến đầu óc cô nàng hơi choáng váng.
Nó, nó có khả năng khắc chế năng lực của “Khán Giả”… Đây chính là đường tắt của anh ‘Thế Giới’ sao? Thảo nào… Audrey dời tầm mắt, đánh giá phối phương ma dược:
“Danh sách 6. Phong Quyến Giả.”
“Vật liệu chính: Sáu sợi lông vũ kết tinh của chim cắt Bóng Xanh, một đôi mắt của đại bàng biển Mắt Rồng…”
Audrey còn chưa kịp dò xét vật liệu phụ trợ, Islant đã kịp cầm cuộn giấy da dê lên.
Ngay sau đó, cô ta lại tạo ra một bức tường linh tính bao bọc chiếc hộp sắt, đóng quyển tài liệu dày nặng này vào, giao cho Audrey.
Audrey giữ quyển sách, nhưng chưa đưa chiếc mặt nạ vàng và 2,500 bảng cho Islant.
Trước ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô nàng đã chuẩn bị trước, cười nhẹ:
“Bên kia lo rằng đặc tính không ăn khớp, sợ hãi phối phương là giả. Họ hy vọng được kiểm nghiệm trước.”
“Trước khi kiểm nghiệm xong, tiền và vật đều sẽ được tôi bảo quản bên người. Họ đều tin tưởng vào danh dự của tôi, tôi cũng không muốn đánh mất sự uy tín này.”
“Tôi hiểu nỗi lo của họ.” Islant ngừng lại, đáp, “Chúng tôi cũng tin tưởng tiểu thư.”
Dù sao tiền và vật cũng nằm trong tay thành viên nhà mình, tuy tâm tình hơi nhấp nhô, song cô ta hoàn toàn không lo bị lừa gạt.
Hơn nữa, tiểu thư Audrey vừa có tiền vừa có địa vị. Được cô ấy đảm bảo là rất đáng tin cậy… Islant thả lỏng, nghĩ.
…
Phía trên sương xám, trong cung điện cổ xưa.
Klein giữ con lắc dưới cổ tay, bói toán xem phối phương ma dược “Phong Quyến Giả” là hàng thật hay giả.
Hắn không muốn sơ sẩy làm mất một thành viên có kinh nghiệm nhất, có thực lực nhất trong Hội Tarot, ngài ‘Người Treo Ngược’.
Mở mắt ra, nhìn thấy sợi dây treo mặt đá topaz chuyển động thuận theo chiều kim đồng hồ, Klein liền phở phào. Hắn gửi suy nghĩ vào trong ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho ‘Người Treo Ngược’.
…
Thành Generosity.
Arges thoạt trông thấy sương mù trắng xám vô biên vô tận, rồi nghe thấy tiếng ngài ‘Kẻ Khờ’ vừa trầm thấp vừa cao xa:
“Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ đã hoàn thành giao dịch.”
Trước mắt Arges hiện lên một cuộn giấy da dê mờ ảo, phía trên ghi phối phương ma dược “Phong Quyến Giả”.
Đã qua tay ngài ‘Kẻ Khờ’, anh ta chẳng hề lo lắng đến chuyện thật giả, bèn cung kính cúi đầu, nói lời cảm tạ.
Tới khi “ảo giác” tan biến, anh ta lập tức tìm giấy bút, chép lại phối phương ma dược.
Rồi, anh ta đi qua đi lại, hơi kích động, tự lẩm bẩm với bản thân:
“Chim cắt Bóng Xanh… Trên hòn đảo nguyên thủy kia có…”
…
Bận rộn hoàn thành xong chuyện của ‘Người Treo Ngược’, Klein mới có thời gian rảnh kiểm tra đặc tính u ảnh da người đã thuộc về mình.
Sau khi xác nhận là thật, hắn thả lỏng người, dựa vào thành ghế, vui sướng thở hắt ra.
Cuối cùng…
Sau ba giây, Klein chợt ngồi dậy, quyết định việc này không thể chậm trễ được. Đêm nay, hắn sẽ điều chế ma dược “Người Không Mặt”!