Sau một đợt tấn công điên cuồng khác, lối vào lăng mộ chính đã hiện ra trước tầm mắt các thành viên Trái Tim Máy Móc.
Mảnh vụn trải đầy trên mặt đất, một viên kim cương đặc tính phi phàm phản chiếu mặt người nằm lặng lẽ dưới chân vách tường phải, tỏa ra ánh sáng hòa lẫn với hai vật phẩm khác.
Toàn bộ hành lang, bao gồm cả hai bên vách tường và trần đá, đều xuất hiện vết lõm. Tuy nhiên, lại có một thứ hoàn toàn nguyên vẹn.
Đó là một khung ảnh được treo cao cách bảy, tám mét về phía trước. Nó có màu nâu nhạt, vân gỗ rất đậm, nhưng tạm thời chỉ lộ ra mặt bên.
Chẳng cần ai nhắc nhở, tất cả Người Phi Phàm có mặt bấy giờ đều nhận ra nó rất kỳ quái.
Ngay khi ấy, Tổng Giám mục của Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc Hollamick Haydn mới tiến lên một bước, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Căn cứ vào tư liệu đã ghi lại, đây hẳn là “Khung chân dung bóng ma” thuộc về gia tộc Amon. Chỉ cần bước vào phạm vi của nó, bị nó chiếu vào, linh thể sẽ bị tách rời khỏi máu thịt ngay lập tức, biến thành một bức chân dung, bị phong ấn trong đó vĩnh viễn. Trong trạng thái này, dù cho khung ảnh có thay đổi, nhưng nếu không có biện pháp tương ứng thì cũng vô ích.”
“Nếu thời gian phong ấn quá dài, cơ thể đã chết, thì dù có nắm giữ phương thức giải trừ phong ấn chính xác, linh hồn cũng sẽ tiêu tán rất nhanh.”
Trong lúc nói chuyện, Hollamick dần bước tới gần cái khung ảnh kỳ quái kia.
Klein lo lắng trong vô thức, không dám bàng quan nhìn kỹ quá trình cụ thể Bán Thần đối kháng với Vật Phong Ấn. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, hiện giờ mình chỉ đang nhìn hình ảnh 3D do gương thần Harolds cung cấp, sao phải sợ?
Thường thôi mà, thường thôi mà, cảm giác này cũng chỉ giống như khi xem phim kinh dị, chơi mấy trò tối tăm thôi… Klein trấn định bản thân lại, tăng tốc đi theo Hollamick Haydn.
Vị Tổng Giám mục Bán Thần rất nhanh đã bước vào phạm vi của món vật phẩm thần kỳ cần bị phong ấn kia. Ông ta mặc một chiếc áo choàng mục sư và đội mũ giáo sĩ trắng. Hình bóng ông ta dần dần hiện lên trên mặt kính thủy tinh của chiếc khung ảnh.
Thủy tinh… Kỷ thứ Tư đã có thủy tinh rồi sao? Hẳn thế rồi. Trong lịch sử của Kỷ thứ Năm đã luôn xuất hiện thủy tinh, nhưng không đề cập tới người phát minh là ai… Klein hứng thú chờ đợi “trận chiến” giữa Bán Thần và Vật Phong Ấn kỳ dị.
Nửa thân trên Hollamick đã hoàn toàn xuất hiện bên trong “Khung chân dung bóng ma”, nhưng đôi mắt ông ta không hề mất đi thần thái!
Ông ta bước thẳng đến trước tấm khung, mặt đối mặt.
Cái bóng bên trong khung ảnh ẩn hiện, như thể luôn co lại, nhưng không tài nào thành công.
Hollamick ngừng lại, lấy ra một tấm vải lớn màu đen đục đến nỗi ánh sáng gần như không thể phản chiếu đã được chuẩn bị từ trước, phủ lên “Khung chân dung bóng ma”.
Cái khung rung lên mấy lần, cuối cùng bị tấm vải đen che đậy hoàn toàn, tĩnh lặng.
Hollamick dường như không chịu ảnh hưởng gì, thoải mái gỡ “Khung chân dung bóng ma” xuống, dùng vải đen bọc nó lại, thắt nút sau gáy khung.
Đây… chẳng thần bí học gì cả… Chẳng phải vừa nói linh thể sẽ bị chiếc khung hấp thụ rồi biến thành chân dung sao? Tại sao Tổng Giám mục lại không bị gì… Vì đặc thù của Bán Thần à, hay có lý gì khác? Klein cảm thấy khó tin, dò xét Hollamick Haydn cẩn thận, nhưng chẳng mảy may phát hiện điều gì bất thường.
Đôi mắt có thần, biểu cảm vẫn ôn hòa, máu thịt tràn đầy… Tiếc là mình không có mặt tại hiện trường, không thì đã mở linh thị nghiên cứu một chút rồi… Klein thu hồi ánh mắt, đứng tại chỗ chờ các thành viên Trái Tim Máy Móc khác như Iseus lại gần.
Hollamick giao “Khung chân dung bóng ma” cho một vị đội viên, còn mình tự đi thẳng về trước, hướng tới lối vào lăng mộ chính ở cuối hành lang.
Nơi đó có một cánh cửa đá chạm khắc kín hoa văn như đao chém rìu đục. Vị trí giữa cánh cửa khảm một cái đĩa tròn màu xám trắng.
Bề mặt chiếc đĩa chia thành mười hai đoạn, bên trên có một cái kim đen giống như đồng hồ ở thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, những phân đoạn đó lại không được chia đồng đều, có cái lớn, có cái nhỏ, cực kỳ mất cân đối. Hơn nữa một nửa mỗi đoạn lại bị vẽ loạn những bóng mờ.
“Gia huy của gia tộc Amon.” Tổng Giám mục Hollamick giới thiệu qua.
Ông ta không giải thích ý nghĩa tượng trưng của chiếc gia huy đó, vì hiện giờ chỉ mỗi Chấp sự Iseus Bernard là có thẩm quyền biết về nó.
Mặt khác, Klein thì dựa vào hiểu biết về thần bí học, thử giải mã:
Đĩa tròn, mười hai đoạn, một cây kim. Tổng hợp tất cả lại, chúng rõ ràng là đại diện cho thời gian, ăn khớp với ‘Thời Chi Trùng’ mà phân thân Amon đã để lại sau khi chết. Trên chiếc đĩa có mười hai đoạn lớn nhỏ không đều nhau, bóng mờ chiếm một phần nhất định. Liệu điều này có mang nghĩa gia tộc Amon chính là mặt tối của thời gian không? Vậy, danh hiệu “Kẻ Nghịch Thần” của họ được thể hiện ở đâu?
Khi Klein còn đang suy ngẫm, Tổng Giám mục Hollamick đã đẩy cánh cửa đá ra mà không có gì bảo vệ trên người.
Cửa đá nặng nề mở ra, hé lộ buồng mộ có không gian vô cùng rộng rãi.
Giữa buồng mộ có xây một bệ cao, phía trên nó là một chiếc quan tài màu đen sậm.
Vách tường chung quanh treo những chiếc giá kim loại, chúng đỡ từng ngọn nến trắng đang lặng lẽ cháy.
Tất cả ánh nến đều không hề chập chờn, chúng yên tĩnh hệt một hình ảnh cố định, hoàn toàn không có dấu vết bị bào mòn suốt hơn một, hai ngàn năm.
Trên lối đi thẳng từ cửa đá dẫn đến quan tài, xác chết nằm la liệt dưới đất. Họ đều mặc áo khoác nỉ đen, đội mũ chóp, thậm chí còn có cả công nhân bình thường đội mũ lưỡi trai. Rõ ràng họ chỉ mới tiến vào mấy năm gần đây.
Nhóm Người Phi Phàm đã tuyển người hỗ trợ đợt nọ đây à? Sao họ có thể vượt qua khu vực ban đầu được? U ảnh da người và những quái vật khác vẫn sống mà… Đầu đầy câu hỏi, Klein dời tầm mắt về phía các thi thể, quan sát.
Vừa nhìn, hắn lập tức bị sốc.
Tất cả thi thể đều có đầu tóc bạc trắng lưa thưa, làn da nhăn nheo hiện vết lốm đốm rõ ràng, giống như người già tám mươi, chín mươi tuổi.
Trên người họ không có vết thương rõ ràng nào, tựa hồ chỉ chết vì tuổi già. Hơn nữa, trông họ như vừa chết không lâu, thi thể vẫn chưa rữa nát.
Quá hiển nhiên, sẽ không có nhiều Người Phi Phàm già như thế đến thăm dò lăng mộ. Mà dù kẻ khám phá ra nơi này có lớn tuổi, họ cũng sẽ cố gắng chiêu mộ những trợ thủ trẻ khỏe nhất, vạm vỡ nhất… Nơi này có gì đó rất quái lạ! Klein cau mày, nhìn xung quanh thêm lần nữa.
Hắn nhanh chóng nghĩ tới ‘Thời Chi Trùng’ mà phân thân Amon để lại và chiếc gia huy đại diện cho thời gian của gia tộc Amon trên cánh cửa đá.
Khiến người khác nhanh chóng già đi chính là một trong những năng lực phi phàm của gia tộc Amon? Mặt tối thời gian… Lỗ hổng thời gian… Chẳng lẽ thời điểm khiến người khác già hóa nhanh chóng, cũng chính là thời khắc các thành viên của gia tộc Amon sẽ lấy lại tuổi trẻ, kéo dài sinh mệnh? Chờ đã, những Người Phi Phàm kia có thể dễ dàng tiến vào đến tận khu vực này, có khi lại chính là do chủ nhân ngôi mộ cố tình cho phép. Hắn muốn cướp đoạt thời gian của kẻ khác nhằm duy trì sự tồn tại của bản thân… Klein ngờ vực nhìn về cỗ quan tài nằm trên bệ cao.
Bấy giờ, Bán Thần Hollamick Haydn đã giơ tay trái lên, hạ xuống ra hiệu:
“Các ngươi dừng ở đây.”
“Vâng, thưa ngài Tổng Giám mục.” Đám người Iseus đáp không do dự.
Vốn là thành viên của tổ chức chính quy, họ đã đọc qua rất nhiều sự kiện phi phàm trong hồ sơ. Họ hiểu rõ, dưới tình huống tương tự, nhất định phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Người Phi Phàm Danh sách cao, tuyệt đối không được hành động tùy tiện, nếu không có chết cũng không biết mình đã chết ra sao.
Hollamick nhìn thẳng, ánh mắt dừng lại trước một khung tranh úp ngược xuống mặt bệ cao.
Biểu cảm không thay đổi, ông ta tiếp tục bước tới, không nhanh cũng chẳng chậm.
Không hề chuẩn bị cái gì á? Đặc điểm của Bán Thần là “liều” à? Klein trông mà kinh ngạc.
Dường như hắn đã có thể tưởng tượng ra hình dạng Hollamick nhanh chóng trở nên già nua, rụng sạch răng, tóc trắng thưa dần, làn da nhăn nheo.
Một bước, hai bước, ba bước… Hollamick vốn trông vẫn bình thường, chợt run lên. Tiếng ma sát va chạm sắc bén, kin kít vang lên từ trong cơ thể ông.
Bước chân chậm dần, chuyển động trở nên cứng ngắc, lớp da rõ ràng dần khô queo.
Có gì đó sai sai… Đấy đâu phải quá trình lão hóa của nhân loại… Tiếng ma sát vừa nãy là gì vậy? Klein nhủ thầm.
Bốn bước, năm bước, sáu bước, cơ thể Hollamick phát ra một âm thanh xé toạc, một vật gì đó rơi bịch xuống đất.
Klein vô thức quay xuống, trông thấy một bánh răng.
Một bánh răng rỉ sét!
Hollamick tiếp tục tiến lên khi từng vật thể không ngừng rơi xuống từ trên người ông ta. Có đinh ốc han gỉ, sáp bị nóng chảy, xương cốt ố vàng, lò xo mất đàn hồi… Thân hình ông ta càng lúc càng gầy mỏng hơn, lắc la lắc lư, như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trông cứ như người máy vậy… À thì, nếu dùng thuật ngữ của thời đại này, phải là giống con rối sống… Klein đột nhiên hiểu ra.
Hắn nhớ lại chuyện lão Neal đã từng đề cập qua trước khi chết, rằng Danh sách 4 của Giáo hội “Mẫu Thần Đại Địa” am hiểu “Luyện kim sinh mệnh”, và Danh sách đối ứng với đường tắt ‘Nhà Thông Thái’ cũng có thể miễn cưỡng làm được.
Mà Hollamick chính là cường giả Danh sách cao của đường tắt ‘Nhà Thông Thái’!
Hollamick trước mặt mình không phải người thật, chỉ là một con rối được tinh chế thôi. Vừa nãy, nguyên nhân “Khung chân dung bóng ma” vô hiệu là vì một con rối vốn không có linh thể! Hollamick thật hẳn đang ở nơi rất xa… Không hổ là Bán Thần… Thời điểm Klein bừng tỉnh, Tổng Giám mục đã đến gần đài cao, cong đầu gối, khom lưng xuống, lật khung ảnh đang úp sấp lên.
Thông thường mà nói, khi thăm dò một lăng mộ liên quan tới nhân tố phi phàm, nhất thiết phải tránh lật mặt trực diện của các vật phẩm lên, nhưng lần này Hollamick lại chọn làm ngược lại.
Khi khung ảnh vừa xoay mặt trước ra, một cơn gió thổi bùng lên trong lăng mộ bị phong ấn, thổi tan sự tù túng và tĩnh lặng vô hình.
Những ngọn nến đặt trên giá treo kim loại nhanh chóng nhen lên, trở nên bừng sáng lạ thường. Tuy nhiên, rất nhanh sau chúng đã tiến tới điểm cuối của sinh mệnh, tan chảy hoàn toàn.
Những thi thể trên mặt đất nhanh chóng rữa nát, ngập mùi hôi thối.
Trong vài giây ngắn ngủi, buồng mộ chính đã trở nên lờ mờ tối, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn bão mà các thành viên Trái Tim Máy Móc chiếu lên phía trước.
Hollamick cầm chiếc khung ảnh dưới đất lên, đi dọc cầu thang hướng đến đài cao.
Ông ta tới trước cỗ quan tài đen, đưa tay phải ra, dùng sức đẩy.
Két. Trong âm thanh ma sát, nắp quan tài nặng nề hé ra một đoạn, dường như không hề bị đóng đinh.
Hollamick cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, giọng vẫn không đổi:
“Không có xác.”
Khung hình thu gần lại, Klein trông thấy bên trong quan tài trống rỗng, chỉ trừ một tấm nệm mềm màu vàng nhạt được trải dưới đáy. Trên đệm thêu hình một con trùng với mười hai vòng tròn quanh thân.
Lúc này, Hollamick mới xoay người lại, chiếc khung ảnh trên tay ông ta phản chiếu trong con mắt của đám người Iseus.
Chỉ với một cái liếc, ánh mắt Klein lập tức đóng băng.
Đó là bức chân dung một người đàn ông trẻ đang mỉm cười.
Y có đôi mắt đen, mái tóc xoăn đen.
Y có cái trán rộng, khuôn mặt hao gầy.
Y đeo một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh.
Y đội mũ mềm chóp nhọn màu đen.
Amon!