Dịch: alreii
***
Vẫn xem bói trong mơ, nhưng lần này Klein nhìn thấy được nhiều cảnh tượng hơn.
Cảnh thứ nhất vẫn là căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm, bẩn thỉu và Ian Wright đang ngủ say trên chiếc giường tầng.
Cảnh thứ hai lại là chỗ cống ngầm mà hai người từng đến, Ian ngồi xổm trước thi thể không còn nguyên vẹn của Zarel, đưa tay sờ hai hàng răng trắng, lấy đi một chiếc răng trong số chúng.
Cảnh thứ ba là đường phố náo nhiệt ồn ào, người qua đường quần áo giản dị, thậm chí là cũ kỹ rách rưới.
Trung tâm đường phố có vườn hoa và bãi cỏ, ống khói thấp bé bị sương mù vây quanh. Ian mặc chiếc áo khoác lớn cũ kỹ đội chiếc mũ tròn cảnh giác nhìn xung quanh, tiến vào cục điện báo cách trung tâm đường phố không xa, chếch đối diện là cửa vào ga tàu điện ngầm hơi nước khá giống trung tâm thương mại.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng mờ dần, thậm chí trở nên trong suốt. Klein mở bừng hai mắt, ngón trỏ gõ nhẹ mép bàn đồng đen dài, cho ra phán đoán sơ bộ:
"Nhìn chuyện chiếc răng và gửi điện báo, Zarel với Ian không phải tổ hợp thám tử ngẫu nhiên bị cuốn vào trong chuyện nguy hiểm, khẳng định có một tổ chức đứng đằng sau bọn họ!"
"Có thể xác định được cảnh tượng thứ ba là ở nơi nào..."
Klein không vội phân tích sâu hơn, bởi vì hắn không muốn ở trên màn sương xám quá lâu.
Rời khỏi chiếc ghế lưng cao của Kẻ Khờ, hắn đến góc hẻo lánh bên cạnh, tìm kiếm đặc tính phi phàm của Meursault bên trong chiếc túi giấy dai bỏ vào nơi này lúc trước.
Klein nâng vật phẩm màu đỏ thẫm như thạch râu câu kia lên, sau đó ngồi xuống lại chiếc ghế, viết ra câu xem bói mới:
"Tên ma dược đối ứng."
Hắn đọc thầm, một tay cầm đặc tính phi phàm, một tay nắm lấy tờ giấy viết câu xem bói, mượn nhờ minh tưởng, tiến vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ mê huyễn mông lung, ngài đại sứ ăn mặc hoa lệ đến khoa trương, khuôn mặt thon gầy có râu lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Klein.
Ông ta cầm một bình chất lỏng màu đỏ thẫm, nói với Meursault: "Uống nó, uống bình ma dược Thợ Săn này xong, cậu có thể nắm giữ đảng Zhemage. Tất nhiên cũng sẽ không thiếu tiền, Russel đại đế từng nói, đánh một gậy cho một củ cà rốt."
"Thợ Săn? Backlund là thành phố lớn..." Meursault khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi ngược lại.
Trong nhận thức mù mờ của gã, Thợ Săn thuộc về dã ngoại, thuộc về động vật.
Vị đại sứ trung niên nọ bật cười ha hả: "Thành phố lớn nhất cũng là rừng rậm tối tăm lớn nhất."
"Ở nơi đây, mỗi người đều có hai tầng thân phận, một là con mồi, hai là thợ săn."
"Thợ săn có nhỏ yếu hơn chăng nữa cũng là thợ săn, có thể tổn thương đến con mồi mạnh mẽ nhất."
"Đi đi, hãy tiến vào trong bãi săn khổng lồ này."
...
Cảnh tượng vỡ vụn hóa thành vô số điểm sáng. Klein cúi đầu nhìn đặc tính phi phàm sắc đỏ thẫm trong tay, không tiếng động nói: "Thì ra là ma dược Thợ Săn, chẳng trách Meursault đánh giỏi như vậy, còn thổi được mũi tên ngâm độc."
"Chẳng trách gã có thể truy tìm đến được nơi này..."
"Nhưng dường như gã còn chưa chân chính hiểu được tinh túy của Thợ Săn, không bày sẵn bẫy rập trước, không sử dụng vũ khí, chẳng phát huy được sở trường tương ứng... Một mặt vì gã không biết mình là người phi phàm, hơn nữa còn là người phi phàm ở danh sách 8, nên đã xem thường mình. Mặt khác cũng chứng tỏ gã dùng ma dược còn chưa lâu..."
"Đường tắt Thợ Săn đồng thời bị nắm giữ bởi gia tộc Sauron vương tộc cũ của Entis và gia tộc Einhorn kẻ thống trị đế quốc Fusak, hai ba trăm năm gần đây bị tổ chức bí ẩn "Hội Thập Tự Thiết Huyết" mới xuất hiện năm giữ. Cộng thêm phong cách ăn mặc, thân phận của vị đại sứ nọ đã có thể xác định được... quan ngoại giao cấp cao của nước cộng hòa Entis, đại sứ trú đóng của vương quốc Ruen..."
"Không biết vật phẩm quan trọng ông ta muốn lấy là gì..."
Giữa đống suy nghĩ cuồn cuộn, Klein dùng linh tính bọc lấy bản thân, ngã người rơi xuống.
Hắn trở lại phòng thì lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện bất cứ biến hóa dị thường nào.
Phù, Klein không tiếng động thở hắt ra, có thêm lòng tin buổi chiều ngày mai có thể đúng giờ triệu tập các thành viên hội Tarot rồi.
Hắn lật mở tấm bản đồ Backlund mua được trên tàu hơi nước, tìm kiếm cục điện báo dọc tuyến tàu hơi nước, cục điện báo cách trung tâm đường phố không xa.
Hiện nay Backlund cũng chỉ có mấy tuyến xe lửa, Klein nhanh chóng xác định được ba mục tiêu. Một chỗ ở quận Tây, một chỗ ở quận Thánh George, một chỗ nằm giao giữa quận Đông và quận Bridge Backlund.
Hắn nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cách ăn mặc của đa số người đi đường và định vị tầng lớp giai cấp, có được đáp án cuối cùng: Chỗ thứ ba!
Chỗ giao giữa quận Đông và quận Bridge Backlund!
Có lúc muốn đọc hiểu được gợi ý cũng cần có kiến thức về đời sống phong phú và năng lực suy đoán tương ứng... Klein tự giễu một câu. Hắn đi đến gần bàn sách, thêm một câu bên dưới đoạn trần thuật đã viết trước đó, khiến nội dung trên tờ giấy trở nên phong phú hơn:
"Tôi không biết tung tích của Ian Wright. Sau khi phát hiện thi thể Zarel thì tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta. Nhưng tôi thông qua con đường của mình biết được Ian Wright đã từng xuất hiện tại cục điện báo ở phố White Rum."
Klein ngắm nhìn nó một lúc lâu, trở lại bên giường, cởi áo đi ngủ.
Bên ngoài màn cửa sổ đóng chặt, ánh trăng đỏ chui ra khỏi tầng mây, ánh sáng trong veo, trăng tròn vô khuyết.
...
Quận Hilston, trong một căn nhà.
Filth tách ra ngủ với Hugh ngồi bật dậy, vươn hai tay ôm lấy đầu của mình.
Khuôn mặt xem như không tệ của cô vặn vẹo tới cực điểm, dữ tợn như thể một ác ma.
Filth bịt lấy hai bên tai, không ngừng lăn lộn trên giường, như đang đối kháng với lời thầm thì hư ảo.
Trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi, gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay của cô.
Thân thể cô lúc thì căng chặt, lúc thì nhấp nhô, đôi mắt xanh nhạt thường mang theo trêu tức và lười biếng đã tràn đầy đau đớn.
Chỗ sâu trong con ngươi như có vô số ánh sáng đang biến hóa chồng chéo lên nhau.
"Không!" Filth rốt cuộc không nhịn được nữa, phát ra tiếng hét trầm thấp.
Hai tay của cô không còn bịt tai nữa, chúng chuyển qua giật lấy tóc như muốn dùng đau đớn để đối kháng với đau đớn.
Cơ thể Filth vặn vẹo nhúc nhích mười mấy phút mới dừng lại.
Cô buông lỏng hai tay, nhìn thấy từng nắm tóc xoăn màu hạt dẻ, cô yếu ớt cười tự giễu: "Mình lừa gạt Hugh, mình nói với cậu ấy lời thì thầm mỗi lúc trăng tròn chẳng có ảnh hưởng xấu gì tới mình... Ít nhất thì nó là một vấn đề rất nghiêm trọng..."
Filth khó khăn ngồi dậy, nhìn màn cửa nửa che bên khung cửa sổ, thông qua kẽ hở nhìn thấy trăng tròn đỏ rực như mộng ảo bên ngoài.
"Lần sau sẽ nghiêm trọng hơn lần trước. Có khi nào lần sau sẽ mất khống chế vì nó..." Filth thầm thì một câu. Cô chẳng thể đè nén được sự yếu ớt thường chôn sâu dưới đáy lòng được nữa.
Cô từng thử dùng vòng tay có thể khiến người mượn nhờ Linh giới tiến hành dịch chuyển tách ra khỏi bản thể, nhưng nó không cách nào khiến lời thì thầm lúc trăng tròn biến mất được.
Cô từng thử dùng thuốc an thần, từng thử đọc thầm danh xưng của Thần Hơi Nước và Máy Móc, từng thử một vài nghi thức ma pháp. Nhưng đều không thể thay đổi được tình trạng cô đang dần trượt xuống đáy vực sâu.
"Nếu có thể nghe hiểu được lời thì thầm thì tốt biết mấy... Mình hy vọng được chết một cách rõ ràng, chứ không phải bị chôn cất một cách hồ đồ... Có lẽ, có lẽ sau khi thăng lên danh sách 8, sẽ nghe được rõ ràng hơn? Nhưng mình chưa từng thấy có ai bán phối phương Bậc Thầy Ảo Thuật." Filth ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tròng mắt bị ánh trăng nhiễm lên một lớp màu đỏ.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Klein ngủ không được an ổn tỉnh dậy rất sớm, trở người xuống giường.
Hắn đi về phía chiếc bàn sách, chuẩn bị kéo màn mở cửa sổ, để ánh sáng và gió bên ngoài cùng tiến vào.
Nhưng ngay lúc đó khóe mắt hắn liếc về phía tờ giấy mở ra trên bàn sách. Nó nằm quay về phía cửa sổ, vẫn giữ nguyên trạng thái được mở ra.
Nhưng Klein nhớ rõ tối qua trước khi mình đi ngủ, tờ giấy này là quay về hướng ghế dựa, quay về phía giường!
Chỉ sau một giấc ngủ nó đã xoay ngược thay đổi phương hướng rồi!
Đồng tử Klein co lại, vươn tay kéo mạnh màn cửa sổ, nhìn thấy cửa sổ Bay vẫn đóng chặt, chẳng hề có chút gió nào lọt vào trong!
Trong tình huống không có gió tờ giấy đã tự mình xoay nửa vòng!
Không, có người từng tiến vào, trong tình huống mình không hề hay biết! Klein cảm giác được sự lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng mình xông thẳng lên đầu.
Trong lúc ngủ say hắn đã chẳng hề có phản ứng gì với chuyện này!
Điều này có nghĩa hắn lúc đó mặc người chém giết, sống chết chỉ coi tâm trạng và ý nghĩ của đối phương!
Là thành viên của bên phía quân đội hay là người phi phàm mạnh mẽ được đại sứ phái tới? Nhìn tờ giấy không được bày lại vẻ nguyên trạng, giữ nguyên trạng thái xoay ngược, khả năng lớn là vế sau rồi, muốn cảnh cáo... Có thể lẻn vào một cách im hơi lặng tiếng như vậy, rất lợi hại... Mình có nên cảm ơn sự lương thiện của gã không nhỉ? Không, chuyện tiện tay thì tại sao không làm chứ, chắc chắn có nguyên nhân nào đó... Không muốn kinh động đến thành viên bộ phận đặc thù bên phía quân đội đang giám sát xung quanh? Những suy nghĩ tuôn trào trong đầu Klein, hắn suy nghĩ rất nhiều khó mà kiềm chế được.
Tối qua hắn viết mấy câu đó, để tờ giấy mở ra trên bàn, chính là muốn người ta nhìn thấy. Để đại sứ biết được chuyện ông ta muốn biết, để việc trả thù trì hoãn đến sau khi mọi chuyện kết thúc, để hắn có được nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
Nhưng Klein vốn đoán rằng đối phương sẽ thừa lúc mình đi ra ngoài, nhân cơ hội bộ phận đặc thù của quân đội bỏ bớt giám sát ngôi nhà thì mới lẻn vào. Ai ngờ gã có thể vượt qua người phi phàm xung quanh, im hơi lặng tiếng tiến vào phòng ngủ, mà bản thân vẫn đang ngủ say.
Cái cảm giác sống chết bị người nắm giữ này cực kỳ khó chịu!
"Người phi phàm rất mạnh, hoặc có năng lực rất quỷ dị..." Klein quay người, đưa lưng về phía cửa sổ Bay, móc ra đồng xu 1 penny.
"Tối qua có người lẻn vào phòng này."
...
Hắn đọc thầm câu xem bói, mượn nhờ thân thể che chắn, bắn đồng xu ra.
Đồng xu quay vòng bắn ra, chưa qua được vai Klein đã rơi nhanh xuống, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Lần này mặt số hướng lên.
Chứng tỏ phủ định!
Chứng tỏ tối qua không có người lẻn vào phòng ngủ của Klein!
Tờ giấy không thể nào vô duyên vô cớ chuyển hướng được... Chẳng lẽ mình bị mộng du? Không, ngay cả lúc đội trưởng xâm nhập vào giấc mơ mình vẫn còn giữ được tỉnh táo nữa là... Klein lập tức nhíu mày, nghĩ đến hai khả năng:
"Một, kết quả xem bói bị quấy nhiễu nên dẫn đến sai lầm."
"Hai, lẻn vào không phải người!"