Số 15 phố Minsk, trong phòng vệ sinh.
Klein rút một người giấy từ trong túi áo ẩn ra, tiện tay giũ một cái, biến nó thành thế thân.
Hắn khiển thân thể kia ngồi trên bồn cầu, tay cầm báo để che mắt người khác, còn mình thì trốn trong bóng tối, đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ tiến lên phía trên sương xám.
Loạt thao tác này còn ma thuật hơn cả ma thuật!
Bên trong cung điện cổ xưa hùng vĩ, Klein ngồi vào vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, cụ thể hóa khăn tay Jason Beria ra.
—đây chỉ là hình chiếu, nhưng cũng có thể dùng để xem bói, miễn là khăn tay cũng không rời cơ thể hắn ở thế giới thực. Chuyện sớm nhất hắn từng làm là sử dụng hình chiếu của “Thánh Huy Mặt Trời biến dị” ở thành phố Tingen làm vật phẩm để bói toán. Khi đó hắn vẫn chưa biết tự mình triệu hoán chính mình, cũng chưa biết mang vật phẩm chứa linh tính lên phía trên sương xám.
Đương nhiên, vẫn có sự khác biệt lớn giữa dùng hình chiếu và vật thật để bói toán, vì vậy Klein luôn cố gắng dùng vật thật. Nhưng hiện giờ, hắn đang được Người Phi Phàm chính phủ bảo vệ, không tiện cử hành nghi thức.
Nếu có ai phát hiện ra, ban ngày ban mặt hắn lại ngồi xổm trên bồn cầu muốn đốt nến, thì rắc rối đua nhau kéo tới rồi.
Nếu thật sự có thể bói ra tung tích của ác ma Jason Beria này, chỉ là gợi ý không đủ rõ ràng, thì mình sẽ mạo hiểm tự triệu hoán chính mình, mang khăn tay lên… Klein làu bàu, cụ thể hóa bút máy cán tròn và giấy da dê, viết câu bói:
“Vị trí hiện tại của Jason Beria.”
Thông thường mà nói, dựa vào chiếc khăn tay mà mục tiêu chỉ dùng trong quá trình cử hành nghi thức, thì không cách nào bói xem mục tiêu đang ở đâu, vì mối liên hệ không mạnh mẽ, cũng gặp nhiều quấy nhiễu. Ví dụ như, sẽ rất dễ trêu chọc đến vị Đại Công tước “Vực Sâu” mà nghi thức chỉ vào.
Nhưng đối với Klein, quấy nhiễu là có thể trừ bỏ, nên cái gọi là Đại Công tước “Vực Sâu” nhiều nhất cũng chỉ là “Ác Ma” Danh sách cao, chứ không phải “Vực Sâu” là hóa thân của “Mặt Tối Vũ Trụ”. Mà mảnh không gian thần bí phía trên sương xám này đã chiêu đãi đối tượng đẳng cấp thần linh như “Mặt Trời Vĩnh Hằng” và “Chúa Sáng Thế Chân Thực”, có kém chút cũng ít nhất là Thiên Sứ đẳng cấp ngài “Cửa”, đến giờ vẫn chưa gặp nguy hiểm chí mạng.
Về vấn đề liên hệ không đủ chặt chẽ, Klein có thể giải quyết phần nào nhờ được sương xám tăng thực lực lên một mức nhất định. Nhưng hắn chỉ có thể thử một lần, dựa vào vận may. Có lẽ chỉ sau khi lên Danh sách cao, lên Thánh Giả, hắn mới nắm chắc lĩnh vực này.
Trên lý thuyết là khả thi, sau cùng thì, thời điểm cử hành nghi thức, trạng thái thân, tâm, linh là hòa nhập với nhau, sẽ dễ giao cảm với ngoại giới nhất… Klein, kẻ miễn cưỡng được xem là chuyên gia thần bí học, thì thầm. Hắn cầm khăn tay và tờ giấy da dê ghi câu bói, dựa vào thành ghế.
Hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng, liên tục tụng niệm “Vị trí hiện tại của Jason Beria.”
Sau bảy lần, Klein ngủ say, đi vào thế giới mộng cảnh.
Trong thế giới xám xịt mờ mịt, vô số hình ảnh không ngừng lập lòe, gián đoạn, tách biệt với nhau hiện ra.
Không lâu sau, một hình ảnh dần trở nên rõ ràng, chiếm đầy “tầm nhìn” Klein, khiến hắn như tiến vào giấc mơ.
Trong mộng cảnh, ánh đèn lờ mờ, bàn sách đỏ sẫm, một bóng người đứng trước cửa sổ lồi, nhìn ra vườn hoa bên ngoài.
Trong khu vườn có một cái lều bằng kính, nơi hoa hồng đỏ tươi nở rộ, ngay giữa trời tuyết rét lạnh tháng mười hai.
Hình ảnh của bóng người kia phản chiếu lên kính cửa sổ, dáng người trung bình, mái tóc nâu hơi xoăn, đôi mắt nâu lạnh lùng, khuôn mặt trông tầm ba mươi tuổi.
Đây… Mình đang xem bói vị trí hiện tại của Jason Beria cơ mà? Đây là ai? Sao trông quen thế nhỉ… Klein ngờ vực, nhưng không nghĩ sâu hơn, cứ để mặc linh tính duy trì trạng thái phát tán như đang dạo chơi trong thế giới thần bí nào đó.
Nghi ngờ vừa dứt, người đàn ông đã quay lại, đến một góc phòng, nơi đặt hai cái vali xách tay bằng da rất lớn.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, mở một vali ra. Trong đó là từng xấp tiền mặt xếp ngay ngắn, bên trên còn ép thêm những thỏi vàng.
Tiền giấy lộ ra đều có mệnh giá 10 bảng, vàng thỏi thì phát ra ánh hào quang mê hoặc.
Người đàn ông rút một vật gì từ trong ngăn kín vali, tiện tay giũ giũ rồi mở ra.
Đó chính là một lớp da người tái nhợt!
Một bộ da người hoàn chỉnh!
Người đàn ông nhanh chóng cởi sạch quần áo và lớp da, chỉ trong vòng mười giây, y đã biến thành một người có xương gò má cao ngất, mắt lam xám, tóc chải về sau chỉnh tề, Jason Beria!
Tới đây, hình ảnh bỗng nhiên vỡ vụn, Klein mở mắt.
Khó trách Jason dám mạo hiểm, hóa ra là suốt mười mấy năm, hắn đã luôn trùm da người, chưa hề bại lộ hình dạng thực sự… Không hổ là “Ác Ma”, vừa bình tĩnh, vừa điên cuồng… Klein không nhịn được thầm than.
Jason để lại chân dung bản thân ở trong phòng, khiến đám người Isengard không hề nghi ngờ, bởi vì dân cư chung quanh đều đã gặp y, nhìn thấy rõ hình dạng của y. Dù không có chân dung, sử dụng năng lực của Người Phi Phàm tổ chức chính phủ, cũng đủ tái tạo lại đặc điểm, thậm chí hiệu quả còn giống ảnh chụp hơn nữa. Thế nên Jason với không cần phải hủy tang chứng vật chứng. Đây là điều rất hợp lý.
Ai mà biết được, những thứ hắn để lại trông có vẻ bình thường nhất, vẫn còn dẫn dắt người khác! Nếu đã tìm dựa trên chân dung, thì dù Kẻ Gác Đêm có dùng Vật Phong Ấn 1-042, cũng chẳng dễ khóa chặt mục tiêu… Hơn nữa, hai lần hành động trước, hắn đều dùng năng lực của mình để che giấu gương mặt thật. Ai lại nghĩ, hóa ra gương mặt được bịt kín tầng tầng lớp lớp lại là giả! Klein nhận ra sự xảo trá của Jason.
Hắn xoa xoa thái dương, bắt đầu hồi tưởng lại những hình ảnh trong “Xem bói cảnh mơ”.
“Ngôi nhà có nhà kính, đặc điểm này khá rõ ràng, kiến trúc tương tự tại Backlund không quá nhiều! Nhưng vấn đề là, mình báo cáo thế nào bây giờ? Mình mà nói cho Trái Tim Máy Móc, chắc chắn Jason sẽ cảm nhận được nguy hiểm, cảnh giác thay đổi ngụy trang, rời đi mất…”
“Trực tiếp tìm đến Kẻ Gác Đêm có Vật Phong Ấn 1-042? Nhưng nhỡ gặp người quen thì sao? Mình cũng không muốn bị hóa thành tro cốt, bị rải xuống sông Torquack đâu… Hơn nữa, cũng không thể vội vàng báo cáo chuyện này. Mình vừa triển khai hành động, đã nhận được thông tin từ các con đường ngay là bất khả thi…”
“Tên kia mang theo rất nhiều tiền bạc châu báu, là nguyên một cái vali chứa tiền đó… Tổng giá trị có khi còn hơn 5 vạn bảng lận…”
Suy nghĩ Klein bay nhảy, một hồi lâu sau mới điều hòa lại. Hắn quyết định chờ đợi thêm hai ngày, rồi sẽ dùng biện pháp thích hợp báo cáo lại gợi ý nhận được cho Kẻ Gác Đêm phụ trách việc này.
Xem bói xong, hắn trở lại thế giới hiện thực, giải trừ thế thân, ngồi xổm trên bồn cầu.
…
Xế chiều, Klein chuẩn bị ra ngoài, tiện tay tung đồng xu.
Lần này, gợi ý hắn nhận được là bây giờ không nên đi đâu.
“Nếu đi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Klein không chút do dự, quay lại ngồi ở phòng khách.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, phát hiện Isengard Stanton đến thăm.
“Ngài Stanton, ông thu được gì rồi à?” Klein mừng rỡ hỏi.
Isengard chỉ vào sảnh sau cửa:
“Chúng ta vào rồi nói.”
“Được.” Klein nhường lối.
Ngồi trên hai chiếc sofa đối diện nhau, Isengard bỏ mũ săn xuống, hít một hơi sâu, cất tiếng:
“ “Sứ Đồ Dục Vọng” lại xuất hiện.”
Thấy Klein vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh, ông ta hài lòng gật đầu, tiếp tục:
“Có hai nhà thám tử không đồng ý chịu bảo vệ, cho là mình không hề liên quan, nên vẫn ở ngoài. Hôm nay, giờ ăn trưa, họ được tìm thấy chết trong văn phòng mình. Một là sợ hãi quá mức, tự dọa mình chết. Một thì vô cùng hưng phấn, cuối cùng cạn sạch năng lượng.”
“Họ rất cố chấp, không hổ là tín đồ Bạo Chúa. Nhưng chính vì thế, Kẻ Trừng Phạt đã chính thức tham gia. Nghe nói vài cường giả Danh sách cao của các Giáo hội lớn và quân đội đều hướng mắt về phía này, coi sự tình “Sứ Đồ Dục Vọng” là sự kiện quan trọng nhất gần đây.”
“Ông hy vọng tôi sẽ giữ bí mật thân phận tín đồ Thần Tri Thức Và Trí Tuệ của ông phải không?” Klein hiểu ra, hỏi ngược lại.
“Thám tử với nhau, nói chuyện đúng là dễ dàng hẳn.” Isengard mỉm cười, gật đầu.
“Không thành vấn đề.” Klein hứa, rồi chuyển nói, “Tôi có vài con đường tin tức không tiện để lộ, nếu về sau nhận được phản hồi và tình báo giá trị khá cao từ đó, tôi mong ông sẽ giúp tôi chuyển cáo cho Kẻ Gác Đêm, cũng giữ bí mật.”
Về phần tại sao lại là Kẻ Gác Đêm mà không phải Trái Tim Máy Móc, hắn tin rằng mình không cần phải nói quá rõ ràng. Dựa vào trí thông minh của thám tử lừng danh Stanton, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được.
Isengard thoạt đáp ứng thỉnh cầu của Klein, sau mới nghi ngờ, nói:
“Cậu nói cho tôi, cũng đồng nghĩa với khiến Jason phát giác ra.”
“Hãy cùng hy vọng chúng ta có biện pháp tránh né được… Ngoài ra, làm hơn hãy giúp tôi, nghĩ tới những khả năng khác nữa. Chiếc nhẫn của ông hẳn có thể mô phỏng rất nhiều năng lực phi phàm.” Klein thản nhiên đáp.
“Được rồi.” Isengard không nhiều lời.
Ông ta trầm ngâm vài giây, móc tẩu thuốc lá ra, ngửi ngửi:
“Hành động của “Sứ Đồ Dục Vọng” hôm nay đã chứng thực một suy đoán của tôi. Ha ha, cũng chính là vấn đề cậu nghĩ tới lần nọ.”
“Mục đích chủ yếu của hắn không phải là báo thù ấy à?” Klein hiểu rõ lời đối phương.
Isengard Stanton đổ người về trước, trịnh trọng nói:
“Nếu Jason đã qua giai đoạn “Kẻ Máu Lạnh”, tức là hắn chắc chắn rất máu lạnh, không thể đi xa đến thế này vì con chó “Ác Ma” kia.”
“Sherlock, nhìn xem. Cho tới giờ, tất cả các thế lực Người Phi Phàm chính quy ở Backlund đều đã bị điều động, thậm chí cả cường giả Danh sách cao cũng quan tâm đến chuyện này. Thời điểm này, nếu Jason muốn đối phó với một kẻ khác— mục tiêu thực sự— chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?”
Klein hơi đăm chiêu, hạ giọng:
“Rất hợp lý!”
…
Sau một hồi trao đổi, Isengard tiếp tục đi tìm Kaslana. Klein lại tung đồng xu, dựa theo kế hoạch đã định, đi tới câu lạc bộ Cragg.
Chưa ai trong số họ để lộ suy đoán cho Người Phi Phàm chính phủ, sợ rằng sẽ tạo thành nguy hại trực tiếp tới Jason, khiến y dự cảm được và từ bỏ chuỗi hành động.
Ngay khi vừa đến câu lạc bộ Cragg, Klein đã gặp người quen ở đại sảnh, bác sĩ ngoại khoa Eren.
“Đã lâu không gặp.” Hắn cười chào.
“Dạo này tôi rất bận,” Eren thân mật đáp lại, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng theo thói quen, “Hơn nữa, gần đây vợ tôi đã có thai, tôi sắp được làm cha nữa rồi.”
“Chúc mừng anh. Từ khi nào thế?” Klein thuận miệng hỏi.
Eren nghĩ nghĩ, trả lời:
“Chỉ mới xác nhận gần đây thôi, hẳn là được hơn một tháng.”
“Hơn một tháng sao?” Klein khẽ giật mình, chợt nhìn vào mắt đối phương.