Cửa phòng Jason Patrick đột nhiên bị mở tung, một nhóm Kẻ Gác Đêm mặc áo khoác nỉ đen chầm chậm tiến vào.
Ánh mắt của họ nhuốm ý cảnh giác và đề phòng, như thể chuẩn bị gặp phải kẻ thù cực kỳ khủng khiếp.
Bịch, bịch, bịch, một người mặc bộ giáp toàn thân màu bạc bước tới.
Bộ giáp toát lên cảm giác nặng nề dị thường. Vô số chi tiết trên nó đều thuộc phong cách cổ xưa. Từ phần vai trái chéo xuống bụng dưới là một vệt máu đỏ sậm như bị ai tạt vào, không cách nào gột rửa, cùng những đốm máu bắn tung tóe ở các phần khác, tạo thành một hình ảnh vừa yêu dị, vừa tuyệt đẹp, như thể một món trang sức mỹ lệ.
“An Hồn Sư” Soest lấy đồng hồ bỏ túi ra thoáng nhìn, hô:
“Đổi người.”
Bộ giáp bạc ngừng lại, đưa tay nhấc tấm che mặt trên mũ giáp (*) lên, lộ ra khuôn mặt người bên trong. Đó là một chàng trai trẻ đẹp, tóc đen, mắt xanh lục.
“Leonard, nước nóng đã được chuẩn bị sẵn trong nhà vệ sinh của phòng ngủ trên tầng hai. Đừng chậm trễ nữa, nếu không cậu sẽ trở về với vòng tay của Nữ Thần đấy.” Soest nhắc nhở.
“Vâng, thưa đội trưởng Soest.” Dưới sự trợ giúp của những Kẻ Gác Đêm khác, Leonard Mitchell cởi bộ giáp nhuốm máu nặng nề kia ra.
Đeo găng tay đỏ vào, anh không nói gì, cũng không do dự chạy thẳng lên tầng hai, tìm thấy một bồn tắm vẫn đang bốc hơi nghi ngút.
Soạt soạt soạt, Leonard nhanh chóng cởi sạch quần áo, nhảy vào bồn nước nóng, ngay cả mũi cũng không lộ ra.
Da anh cấp tốc trở nên đỏ bừng như tôm hùm luộc. Mà kỳ lạ thay, những đường vân màu bạc như vết thương dần dần xuất hiện trên đó.
Những đường vân bạc ấy giống như hào quang đao kiếm tinh khiết, liên tục khuếch tán, hòa tan vào nước nóng.
Qua hơn chục giây sau, hơi nước mờ mịt biến mất, trên mặt bồn nước nóng thậm chí còn ngưng tụ một tầng băng mỏng trong suốt!
Mãi tới khi toàn bộ đường vân bạc đều đã phân tán hết, Leonard mới xoay người ngồi dậy, há mồm thở dốc.
Anh hơi nghiêng đầu, như đang lắng nghe điều gì, hơi hạ giọng xuống:
“Lão già, ông có biết nguồn gốc của 1-042 như nào không?”
Lúc này, một âm thanh già cỗi vang lên trong đầu anh:
“Ngươi càng ngày càng vô lễ.”
“Ta cũng không biết nguồn gốc của bộ giáp kỳ quái kia.”
Leonard chưa kịp hỏi lại, một tiếng cười đã cất lên:
“Nhưng ta nghĩ mình có thể nhận diện được chủ nhân của vết máu đó.”
“Là ai vậy?” Leonard tò mò.
Âm thanh già nua trầm giọng xuống:
“Một vị Cổ Thần trước Đại Tai Biến.”
…
Phía Nam cầu lớn, phố Hoa Nguyệt Quý, giáo đường Bội Thu.
Klein vừa bước vào sảnh cầu nguyện yên tĩnh, đã nhìn thấy cha xứ Otlowski và ma cà rồng Emlyn White. Một trước một sau, đều ngồi trên ghế cao ghế thấp, đan hai bàn tay vào nhau, nắm chặt, đặt trước cằm.
Đây là tư thế cầu nguyện đặc biệt của Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa.
Giờ này, khắc này, biểu cảm của Emlyn White nhẹ nhàng và an bình, hoàn toàn không còn thấy vẻ ngạo mạn và phiền não như trước.
Khóe miệng Klein hơi động đậy, hắn lặng lẽ vẽ Thánh Huy tam giác trên lồng ngực.
Hắn tùy ý ngồi xuống một chỗ nào đó, chờ thời gian cầu nguyện kết thúc, mới đến bên cạnh Emlyn White, cười nói:
“Hôm nay anh đặc biệt ngoan đạo luôn.”
“Sao cơ?” Emlyn hơi bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm, “Tôi đã làm gì, đã làm gì thế này…”
Giọng nói anh ta dần nhỏ lại, tựa như đã nhớ ra hành động bản thân vừa thực hiện.
“Chắc đây cũng không phải chuyện gì tồi tệ…” Klein dùng lời nói không hề có sức thuyết phục nào để trấn an đối phương, rồi ngồi cạnh ma cà rồng.
“Tôi không muốn nghe người khác nói thế. Dù đúng là tôi cảm thấy sự chống đối ngày càng yếu đi…” Emlyn xám mặt, nói với tông giọng như đang khóc tang, “Nhưng tôi không muốn phản bội mặt trăng!”
Klein không tiếp tục chủ đề kia với ma cà rồng nữa, thuận miệng hỏi:
“Huyết tộc các người tôn thờ mặt trăng nguyên thủy, hay là một vị thần nào đó đại diện cho mặt trăng? Hoặc nên nói là, cả hai đều có thể được xem như nhau?”
“Cả hai.” Emlyn khẽ hếch cằm lên, “Đối với Huyết tộc thuần chủng mà nói, đương nhiên là chúng tôi tín ngưỡng một vị thần đại diện cho mặt trăng rồi. Thần tên là Lilith, là Thủy Tổ Huyết tộc chúng tôi, một vị thần cổ xưa. Sau khi nhân loại biến thành Huyết tộc, sẽ càng có xu hướng tôn thờ mặt trăng nguyên thủy. Trong hoàn cảnh bình thường, cả hai có thể ngang hàng, nhưng vào một số thời điểm, sẽ không chồng chéo lên nhau, mà có điểm khác biệt.”
“Nhân loại biến thành Huyết tộc?” Klein thấy chuyện Emlyn White biết danh tự của một Cổ Thần ở Kỷ thứ Hai cũng không bất ngờ. Thay vào đó, hắn lại chú ý tới cái gọi là nhân loại biến thành Huyết tộc hơn.
Đây chính là Danh sách “Ma Cà Rồng” mà thầy Azcot từng nhắc tới? Hắn nghĩ thầm.
Vẻ mặt Emlyn White hơi phức tạp, đáp:
“Đúng thế, có hai loại. Một là từ Huyết tộc nguyên thủy chuyển hóa rồi ban cho. Hai là biến thành nhờ ăn ma dược đối ứng, mà kẻ sau chính là kẻ thù chúng tôi căm hận nhất.”
“Vì sao?” Klein lờ mờ đoán được đáp án.
Emlyn cắn răng đáp:
“Vật liệu chính của ma dược bọn chúng cần chính là tinh chất trong nguồn gốc dòng máu của chúng tôi.”
Quả nhiên… Klein không nhịn được ngẩng đầu, ngó qua Emlyn đánh giá một chút.
Emlyn bị liếc chằm chằm, bỗng thấy lo lắng, hừ một tiếng:
“Anh đã là Người Phi Phàm rồi, không thể chuyển đổi đường tắt nữa đâu!”
Chỉ vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vật liệu phi phàm biết đi, không—còn sống, không—có thể nói chuyện thôi mà… Tuy nhiên, theo một nghĩa nào đó, mỗi một Người Phi Phàm là nhân loại cũng có thể xem như vật liệu vậy… Klein vốn chỉ muốn tùy tiện trêu chọc trong lòng, nhưng mau chóng chìm ngập trong cảm giác buồn bã.
Lúc này, Emlyn nhìn thấy giáo chủ Otlowski đang lau Thánh Huy sinh mệnh, bèn hạ giọng:
“Tôi đã tìm thấy hai vật liệu anh muốn rồi.”
“Là gì thế?” Klein không giấu vẻ mừng rỡ.
Emlyn đáp trôi chảy:
“Tuyến yên biến dị và máu của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt. Người kia báo giá là, thứ trước 2000 bảng, thứ sau 100ml 300 bảng. Tổng cộng 2300 bảng.”
2300… Klein bật thốt:
“Không thể rẻ hơn à?”
Sau khi nhận lại tiền bảo lãnh, tổng số tiền mặt hắn hiện có là 2185 bảng.
Đối với tầng lớp trung lưu mà nói, đây đã tính là một khoản tiết kiệm khá dư dả. Chắc có người phải tích lũy cả đời mới được chừng ấy, nhưng Klein lại thấy thế vẫn chưa đủ…
“Không thể, nếu không phải tôi, người kia vốn đã muốn 2800 bảng. Dựa trên ước định, anh phải thanh toán hoa hồng cho tôi với mức thù lao 150 bảng, nên tổng cộng là 2450 bảng.” Emlyn lắc đầu.
Nhìn thấy biểu cảm của Klein, anh ta vội vã bồi thêm một câu:
“Thời đại bây giờ, Rồng Khổng Lồ rất hiếm thấy. Ngoài Huyết tộc có tuổi thọ lâu dài ra, anh khó mà tìm được vật liệu phi phàm tương tự ở nơi nào khác. Mà nếu có, giá sẽ còn đắt hơn nhiều.”
Còn thiếu 265 bảng… Vất vả tích cóp nhiều tiền như vậy, đã sắp tiêu hết sạch rồi, mà lại còn không đủ nữa… Hy vọng anh ‘Người Treo Ngược’ nhanh chóng bán được đặc tính phi phàm “Người Sói”… Tiếp theo là đặc tính u ảnh da người và tóc Naga biển Sâu, chắc cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu… Chẳng cách nào xác nhận được từ phía ‘Mặt Trời’ nhỏ cả, cậu ta còn phải an phận một thời gian. Món nợ cậu ta thiếu mình, tốt nhất là nên trả bằng phương pháp trừ bỏ ô nhiễm tinh thần trong vật phẩm thần kỳ mà người mất khống chế để lại. Cái này dễ che giấu hơn… Klein nháy mắt đã nghĩ tới cả đống thứ, chỉ cảm thấy ánh sáng ngoài cửa sổ đã tối đi nhiều.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói:
“Được rồi.”
“Nhưng giao kèo này phải hoãn lại một thời gian nữa. Gần đây tôi chọc phải một kẻ, nên đang được Người Phi Phàm chính phủ bảo vệ. Anh cũng không muốn người bán kia sẽ bị giam dưới hầm giáo đường đâu nhỉ?”
Hơn nữa, tôi còn phải gom góp nốt phần tiền còn lại… Klein hơi ngửa đầu lên, nhìn mái vòm giáo đường.
“Người Phi Phàm chính phủ?” Emlyn White giật nảy, chợt đứng bật dậy, dáo dác nhìn quanh.
Klein liếc một cái, nói:
“Không phải lo, hiện giờ anh đã là cha xứ của Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa, có thân phận hợp pháp. Hơn nữa giáo chủ Otlowski sẽ che chở cho anh.”
“Tôi đâu phải…” Emlyn vô cùng yếu ớt mà phủ nhận.
Anh ta lại ngồi xuống, ý tưởng bộc phát:
“Những Người Phi Phàm chính phủ có thể giải quyết vấn đề tâm lý ám thị này không?”
“Chắc là có.” Klein suýt bật cười, “Nhưng trong trường hợp đó, khả năng cao anh sẽ trở thành tín đồ của Nữ Thần Đêm Tối, Thần Hơi Nước Và Máy Móc hoặc Chúa Tể Bão Táp. Đương nhiên, anh cũng có thể chọn trở thành thành viên của bộ phận quân đội đặc biệt. Chắc họ sẽ phái anh đi làm gián điệp ngoại quốc, quyến rũ một vị phu nhân quý tộc nào đó đấy.”
“Tôi chỉ thích con rối và thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết thôi!” Emlyn lập tức nhấn mạnh.
Tôi vẫn nhìn ra anh hơi thích thú đấy chứ, nhưng chỉ là một chút... Klein chuyển hỏi:
“Anh có biết ai thuộc gia tộc Beria không?”
“Beria? Đám gia tộc điên rồ sùng bái ác ma á? Không, chính bản thân chúng cũng đã là ác ma rồi!” Emlyn ngạc nhiên thốt lên, “Anh tìm chúng để làm gì?”
Klein bất đắc dĩ đáp:
“Là tôi đắc tội một thành viên của bọn chúng, Jason Patrick Beria, qua một vụ án giết người liên hoàn.”
“Thông qua giới của mình, anh giúp tôi tìm hiểu một chút về tung tích và người quen gần đây của hắn. Nếu có tin tức chính xác, tôi sẽ trả thù lao, dựa trên độ quan trọng của tình báo.”
Đương nhiên, có thể mình cũng sẽ yêu cầu thanh toán từ Kẻ Gác Đêm, Trái Tim Máy Móc và quân đội… Klein thoải mái nghĩ.
Emlyn suy tư, gật đầu:
“Anh mà lại dám khiêu khích một ác ma đích thực cơ đấy.”
“Chờ đến lúc anh có thông tin chính xác về hắn, hắn liền biết anh sẽ mang lại nguy hiểm nghiêm trọng cho mình.”
“Không sao, tôi được Người Phi Phàm chính phủ bảo vệ rồi.” Klein không quá để tâm đáp lại.
Emlyn nhất thời không nói gì, vài giây sau mới tiếp:
“Được, tôi sẽ thử. Thù lao thông tin thấp nhất là 20 bảng.”
Quyết định xong tất thảy, Klein không ở lại nữa, đứng dậy bước tới cửa chính giáo đường.
Đầu hắn chìm trong vấn đề tiếp theo nên làm sao mới gom đủ tiền.
Sách mới của tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ đã xuất bản rồi, hẳn sẽ nhận được rất nhiều tiền, về sau còn có nhuận bút nữa. Có lẽ mình có thể chào hàng phối phương ma dược “Nhà Chiêm Tinh” cho cô ta; cơ mà, đến vật liệu ma dược “Bậc Thầy Ảo Thuật” cô ta còn chưa gom đủ… Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ đã gia nhập Hội Tâm Lý Luyện Kim rồi, mình cũng không có phối phương để bán cho cô ấy. Hay bán tri thức nhỉ?
Đặc tính phi phàm “Người Sói” cũng khoảng 1300 bảng, không chừng còn ít hơn… Có khi nào phải chuẩn bị sẵn một món vật phẩm thần kỳ không? Hay là nghĩ cách biến Emlyn White thành tín đồ “Kẻ Khờ”, dùng trừ bỏ tâm lý ám thị để đổi công trạng…
Phải rồi, Jason Beria mang theo rất nhiều tiền mặt, châu báu và kim loại quý giá. Nếu có thể tìm được hắn, có lẽ mình sẽ được chia phần!
Suy nghĩ miên man, Klein rời giáo đường, nhìn thấy bầu trời mờ tối cùng lớp sương mù mỏng.
Hắn than thở:
“Túng thiếu quá…”
…
Trở lại phố Minsk, Klein cầm theo một xấp báo thật dày, đi vào phòng vệ sinh, biểu hiện tư thế chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến.
Hắn muốn tiến lên phía trên sương xám, dùng khăn tay của Jason để xem bói tung tích đối phương!
______
(*) Tấm che mặt trên mũ giáp (visor): miếng giáp tấm có hai trục xoay gắn vào phần trên của mũ giáp để bảo vệ mặt. Thông thường, tấm che mặt sẽ có khe hở hoặc lỗ để thông gió, giúp người mặc dễ thở hơn hay tăng thêm tầm nhìn.