Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 206: Tâm nguyện




“Nhà Bác Học”… Danh sách này chỉ nghe tên thôi cũng đã thấy mạnh lắm rồi… Danh sách 7 của đường tắt ‘Độc Giả’ gọi là “Người Nắm Giữ Tri Thức” hoặc “Thám Tử”, một “chức nghiệp” cho phép nắm giữ kiến thức và năng lực suy luận. Nhiều nhất, nó cũng bổ sung kỹ thuật chiến đấu và khả năng sử dụng máy móc khá ổn. Nhưng đến Danh sách 6, dường như biến đổi hơi đột ngột, nhất là ở năng lực phi phàm lĩnh vực chiến đấu… Xem ra trước khi tiến đến Danh sách cao, mỗi đường tắt phi phàm đều có một tiếp điểm, nhưng lại không cố định ở Danh sách mấy. Ví dụ như, tiếp điểm của đường tắt ‘Thầy Bói’ chính là Danh sách 7 “Ảo Thuật Gia”… Klein nhấp ngụm cà phê nóng, không nhiều chuyện tìm hiểu bí mật Danh sách người khác, liền cười chuyển nói:

“Ngài Stanton, hình như ông có vẻ rất thoải mái, hoàn toàn không nóng lòng, lo nghĩ gì.”

Isengard chưa trả lời trực tiếp, chỉ đặt đĩa xuống, cầm tẩu thuốc lên hút, hỏi ngược lại:

“Cậu không ngại chứ?”

Thực ra tôi khá để ý đấy. Nhưng sương mù và ô nhiễm ở Backlund nghiêm trọng thế này, ông có hút thêm vài tẩu cũng chẳng tệ hơn được… Klein lắc đầu, mỉm cười:

“Nó giúp ông thông suốt suy nghĩ à?”

“Chính xác hơn là thói quen, sau bữa sáng mỗi ngày, tôi đều quen như vậy.” Isengard chuẩn bị tẩu thuốc, hút một hơi thật sâu.

Nhìn theo làn khói bay ra, ông ta thở dài:

“Lo sợ, sốt ruột cũng chằng giúp tôi đối mặt với uy hiếp được. Nếu đã vậy, tại sao không thả lòng một chút? Có thế trí não mới hoạt động tốt hơn. Trợ lý của tôi lúc nào cũng dễ lo lắng, nên lần này mới gặp tai nạn thảm khốc. Hầy…”

Isengard nhìn Kaslana, tiếp tục:

“Hơn nữa, đối thủ của chúng ta chính là “Sứ Đồ Dục Vọng”, bộc lộ cảm xúc quá mãnh liệt là đặc biệt bị cấm.”

Vừa nói, ông ta vừa cười:

“Quan trọng nhất, chính là hiện giờ cũng không phải chúng ta cũng không có biện pháp khóa chặt “Sứ Đồ Dục Vọng”.”

“Có biện pháp gì sao?” Kaslana đặt miếng thịt xông khói cuối cùng xuống, nghiêm túc hỏi.

Isengard hút tẩu thuốc, cười giễu:

“Khi thảo luận chủ đề này, tôi vẫn thích ngồi ghế bành hơn.”

“Trừ dự cảm về nguy hiểm, đám “Ác Ma” không hề am hiểu xem bói và dự báo. Vì vậy, nếu “Sứ Đồ Dục Vọng” muốn tìm kiếm một mục tiêu trả thù rõ ràng, hắn cần phải chủ động điều tra tình hình và thu thập thông tin. Nếu không, làm sao hắn có thể biết nhóm thám tử tư nào đã đóng góp công lao to lớn trong vụ án giết người liên hoàn được? Làm sao hắn có thể khóa chặt chính xác các cô cậu và tôi được?”

“Trong quá trình đó, chắc chắn hắn đã tiếp xúc với nhiều người. Dù có ngụy trang, cũng sẽ để lại dấu vết nhất định. Kết hợp với hình ảnh mơ hồ mà Trái Tim Máy Móc cung cấp, sẽ hình thành đầu mối.”

“Tương tự, nếu hắn muốn tấn công tôi, thì hắn phải tìm ra nơi tôi sống, chỗ ra vào, lịch làm việc và quy luật nghỉ ngơi. Hắn cũng phải biết Người Phi Phàm chính phủ bảo vệ tôi có mạnh hay không. Điều này yêu cầu một khoảng thời gian quan sát và tìm hiểu rất dài. Với những người khác cũng thế, nghĩa là phải tiếp xúc với người nào đó ở một địa điểm cố định nào đó. Ha ha, một khi đã trao đổi, liền tồn tại manh mối.”

“Tôi rất thích câu châm ngôn: phàm đi qua, tất để lại dấu vết.”

Tôi biết câu này, là của Russel Đại Đế nói… Klein lộ ra nụ cười.

Chợt, hắn hơi thổn thức, bởi đây là lần thứ hai hắn nghe thấy câu nói ấy ở thế giới này.

Lần đầu là khi hắn còn ở Tingen.

Kaslana với nét mặt hơi rủ xuống thì thở dài:

“Không hổ là thám tử lừng danh, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Năng lực quan sát và tư duy của ông thật khiến người khác kính nể.”

Isengard mỉm cười đáp lại:

“Mỗi người lại có một thế mạnh ở lĩnh vực của mình, nếu chỉ là thuần đánh tay tôi, tôi sẽ luôn bị cô đánh bại.”

“Sherlock hẳn đã nghĩ tới những gì tôi vừa nói rồi. Cậu ta cũng có năng lực quan sát và suy luận xuất sắc, cũng là một thám tử tài ba.”

Thực ra, thời điểm ông nói khi nãy, tôi nghe thấy không hiểu sao chỉ cảm thấy xấu hổ thôi… Klein chen ra một nụ cười.

“Không đâu, ông mới xứng với vị trí thám tử lừng danh đại tài, tôi còn kém xa.”

“Cậu quả là một người trẻ tuổi khiêm tốn mà.” Isengard thở dài.

Ông ta lại cười cười, chuyển nói:

“Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu từ những phương diện này. Các cô cậu nhất định phải vận dụng tài nguyên và con đường tin tức của bản thân hết mực.”

Trừ Hội Tarot ra, một phần ba nguồn tài nguyên và con đường tin tức của tôi đều bắt nguồn từ ông đấy, quý ngài thân mến… Klein miễn cưỡng cười lớn, đáp:

“Được rồi.”

Ngoài tụ hội Người Phi Phàm của quý ngài “Con Mắt Trí Tuệ”, hắn chỉ có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ Marik, tiểu thư Sharron, ma cà rồng Emlyn White và cha xứ Otlowski.

Có Trái Tim Máy Móc âm thầm bảo vệ, đành phải trừ tiểu thư Sharron và Marik ra… Mình có thể đến gặp ma cà rồng Emlyn một lần, hiện giờ anh ta đã là nửa tín đồ của Mẫu Thần Đại Địa rồi, được giáo chủ Otlowski che chở, nên chắc sẽ không đụng độ nguy hiểm và bị thanh trừ bởi Người Phi Phàm chính quy đâu nhỉ… Klein lập tức quyết định phương hướng về sau.

Kaslana trầm mặc mấy giây, hồi đáp:

“Không thành vấn đề.”

Klein phết bơ lên miếng bánh mì nướng còn lại, không nhanh không chậm nhai nuốt, rồi mới mở miệng hỏi:

“Ngài Stanton, hình như trước kia ông đã từng đề cập tới việc kích hoạt một món Vật Phong Ấn nào đó. Liệu nó có giúp chúng ta đối phó được với “Sứ Đồ Dục Vọng” không?”

“Đúng thế, lần trước bị con chó ác ma kia theo đuổi và vây hãm, tác dụng của nó đóng vai trò cực kỳ trọng yếu.” Isengard thản nhiên đáp, “Mã số của nó là 1-042.”

1-042? Vật Phong Ấn cấp "1", độ nguy hiểm rất cao, có thể sử dụng hữu hạn. Dù chỉ trong giáo khu Backlund cũng chỉ có một đến hai món… Nháy mắt, trong đầu Klein lóe lên mô tả tương ứng, hắn hứng thú hỏi:

“Nó là vật phẩm kiểu gì vậy? Có năng lực và ảnh hưởng trái chiều như thế nào?”

Isengard cười:

“Đó là bí mật của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết, nguyên bản là nó không ở Backlund, mà do vụ án giết người liên hoàn kia nên mới khẩn cấp bị đem đến đây.”

“Nghe nói, đó là một bộ giáp toàn thân có màu bạc, mặt trước nhuốm vết máu đỏ sậm. Nó đã từng khiến một thành phố nhỏ bị phá hủy, khiến hơn trăm ngàn người chết.”

“Bộ giáp nguyền rủa?” Klein dùng phương thức mệnh danh hỏi ngược lại.

Isengard phun ra một hơi khói, nghiêm túc lắc đầu.

“Có lẽ không phải là nguyền rủa. Có người gọi nó là ‘Bộ giáp điên cuồng’, ‘Bộ giáp khát máu’. Giáo hội tôi đã từng đoán rằng có khả năng vết máu dính trên đó đến từ một vị thần từ niên đại cổ.”

“Lúc mới phát hiện ra, nó chẳng xuất hiện bất cứ điểm dị thường nào, chỉ trông như một món đồ cổ, bị người mua bán, bị người sưu tập.”

“Nhưng rồi thời gian trôi qua, những người tiếp xúc với nó lần lượt tử vong. Trạng thái khi chết cực kỳ khủng khiếp, gần như bị phanh thây. Về sau, lấy nó làm tâm điểm, cái chết bắt đầu khuếch tán khắp xung quanh, chẳng còn cần tiếp xúc, cứ thế, cả một thành phố nhỏ bị hủy diệt.”

“Chuyện này phát sinh vào đầu Kỷ thứ Năm, người chịu trách nhiệm hậu quả là Kẻ Gác Đêm.”

Không hổ là Người Phi Phàm của Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ, hiểu biết rất rõ về lịch sử và sự kiện phi phàm… Klein thầm khen.

Kaslana thì hơi lo lắng, hỏi:

“Liệu nó có mang lại nguy hiểm cho chúng ta không?”

“Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối chắc chắn đã tìm ra biện pháp phong ấn nó. Nhưng với chúng ta mà nói, nếu có thể không tiếp xúc, thì cố gắng đừng tiếp xúc.” Isengard nửa trấn an, nửa nhắc nhở.

Sau bữa sáng, Klein cùng ông ta tiến vào phòng khách đã từng là địa điểm chiến đấu, Kaslana thì vào nhà vệ sinh.

Nhìn bóng lưng cô ta, Klein suy tư nói:

“Hình như cô ta là Người Phi Phàm đường tắt ‘Trọng Tài’?”

“Quả nhiên sức quan sát của cậu rất xuất chúng.” Isengard ngồi xuống ghế bành.

Klein vừa đi về phí ghế sofa đơn, vừa nghi hoặc nói:

“Con đường tắt này bị hoàng gia, quân đội và những quý tộc cổ đại quản chế nghiêm ngặt, vật liệu và phối phương rất hiếm khi xuất hiện bên ngoài. Kaslana lại có bối cảnh như vậy sao?”

Isengard cười:

“Quá rõ ràng.”

“Nhưng đã đến nước này rồi, cô ta vẫn không chủ động đề cập đến điều gì tương tự, chứng tỏ đúng là có nguyên nhân nào đó không tiện nói.”

Ánh mắt ông ta nhuộm lên ý cười, nhìn Klein, ý ở ngoài lời như muốn nói, không phải cậu cũng thế sao?

Klein cười khan, ngồi xuống.

Lát sau, Kaslana vào phòng khách, tiếp tục thảo luận chuyện “Sứ Đồ Dục Vọng” với Klein và Isengard.

Vừa nói, sắc mặt cô ta chợt u ám hẳn, thở dài:

“Đây là sự kiện nguy hiểm nhất mà tôi từng bị cuốn vào. Tôi không biết mình có thể sống sót đến cùng không nữa. Nếu, nếu tôi bị “Sứ Đồ Dục Vọng” giết chết, tôi hy vọng trên bia mộ mình sẽ được khắc dòng chữ: Cô ấy có một người mẹ vĩ đại.”

Tiếng Kaslana nhỏ dần, tính cách cứng rắn khó gần bấy lâu bỗng dần trở nên mềm mại.

Isengard thì tràn ngập lòng đồng cảm, gật đầu:

“Đây cũng là lần tôi đụng độ kẻ địch nguy hiểm nhất.”

Ông ta chợt cười:

“Nếu tôi chết vì chuyện này, mà cô cậu còn sống, thì hai người có nguyện ý giúp tôi đưa di vật đến Reburg, đến ‘Thánh Điện Tri Thức’ không?”

…Đừng có điên cuồng lập flag (*) nữa! Klein hơi hé miệng, không biết phải làm sao để ngăn hai vị thám tử trước mắt lại.

“Không thành vấn đề, nhưng tôi hy vọng ngày này sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến.” Hắn kiệt sức xua tan ý nghĩ.

Isengard nhìn hắn, hơi tò mò hỏi:

“Sherlock, cậu thì sao? Nếu bị “Sứ Đồ Dục Vọng” giết chết, cậu có tâm nguyện gì muốn người khác giúp hoàn thành không?”

…Hồi sinh tôi! Klein thở dài, nói:

“Tôi hy vọng mình sẽ được an táng tại một nơi có phong cảnh tươi đẹp, tốt nhất là thi thể còn nguyên vẹn, được vẩy nước thánh và hoa tươi…”

Ý nghĩa cốt lõi của câu hắn nói chính là:

Không muốn bị hỏa táng!

Ba người đều im lặng một hồi, mãi đến khi bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa kêu vang.

Người tới chính là vị chấp sự Iseus Bernard của Trái Tim Máy Móc. Tóc ông ta cứng rắn chen khỏi vành mũ, khiến khuôn mặt nam tính có rãnh sâu và góc cạnh đem lại cảm giác lộn xộn.

Lần này, ông ta không cầm theo chiếc gương bạc quỷ dị gọi là Harolds kia, không biết nó đã bị nhét vào nơi nào rồi.

Nếu có cơ hội, mình không ngại dùng chiếc gương đó, nhìn xem người hầu trung thành và khiêm tốn sẽ phản ứng kiểu gì đâu… Klein thản nhiên nghĩ.

Iseus không bước vào, chỉ đứng trước cửa, nhìn ba vị thám tử, nói bằng giọng trầm thấp nhưng tốc độ cực nhanh:

“Đã có đầu mối về “Sứ Đồ Dục Vọng”!”

_____

(*) Flag: một thuật ngữ trong game để diễn tả một dấu hiệu, điềm báo trước của sự kiện; sự kiện trong trường hợp này là chỉ cái chết của một nhân vật (còn có thể gọi là death flag).