Dịch: alreii
Biên: Cún Con Xa Nhà
Ai? Tại sao lại biết mình mua phối phương Quan Trị An? Con ngươi màu xanh sẫm của cô nàng co lại, ngạc nhiên ngắm nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện bất cứ sự chú ý khả nghi nào.
Dựa vào cách nói của ngài A, giao dịch ở chỗ này của ông ta phải rất an toàn rất bảo mật... Sau đó, Hugh nhịn không được nhìn về phía chiếc sofa đơn, chỉ thấy ngài A bị mũ trùm che hết ngũ quan vẫn đang quan sát mọi người, không hề có biểu hiện dị thường nào.
Cô lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào Filth, đè thấp giọng nói: "Mình có nên đi không?"
Filth cầm lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn, trả lời không chút do dự: "Đi, ít nhất bây giờ ngài A vẫn còn đang nhìn, chẳng ai dám làm gì với cậu. Cậu có thể thừa dịp này làm rõ mục đích của đối phương rốt cuộc là gì, nói không chừng có thể đạt được vật liệu ma dược mà cậu muốn đó."
"Có đạo lý..." Bản thân Hugh vốn là một người hành động rất nhanh. Cô lập tức gật đầu với người hầu, lần nữa theo đối phương đến phía ngoài phòng sách, trùm chiếc áo choàng lên người.
Chiếc mũ trùm này có thể che hết cả khuôn mặt của mình, không thấy cả đường đi phía trước luôn ấy... Hugh đội mũ trùm lên, mở cửa tiến vào, ngắm người đàn ông mặc áo đuôi tôm ngồi phía sau bàn.
Trên mặt người đàn ông này đeo một chiếc mặt nạ màu vàng kim, lộ ra đôi mắt, mũi, miệng và hai má, khiến người ta không thể tưởng tượng được dáng vẻ nguyên bản của anh ta.
Con ngươi màu nâu nhạt phía sau chiếc mặt nạ vàng kim xoay xoay, người đàn ông đó chỉ cái ghế dựa đối diện bàn sách: "Ngồi."
Giọng nói của anh ta cố ý đè thấp và khàn, nhưng không quá đặc biệt.
Hugh trở tay đóng cửa thư phòng, ưỡn ngực ngẩng đầu, không thua khí thế ngồi vào vị trí được chỉ định, lên tiếng hỏi: "Anh có vật liệu chính của ma dược Quan Trị An à?"
Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ một tiếng: "Đúng vậy, mắt của ma trùng sợ hãi và tay phải của chiến hùng trắng bạc, tôi đều có."
"Thực tế thì tờ phối phương Quan Trị An đó chính là do tôi tìm người bán thay."
Chẳng trách... Tuy Hugh thường bị bạn tốt cười nhạo không có não. Nhưng có thể sống sót trong xóm dân nghèo, trong đống xã hội đen ở quận Đông, trong giới người phi phàm thì cô không thể nào là người lỗ mãng hoàn toàn được, cô có trực giác với nguy hiểm hệt như của dã thú.
Cô đè giọng hỏi: "Tại sao anh muốn làm vậy?"
"Lựa chọn trợ thủ phù hợp." Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ nói: "Với tình hình tài chính của cô, rất khó góp đủ tiền cho hai vật liệu phi phàm cần thiết trong thời gian ngắn được. Tất nhiên, cô có thể đi đến tụ hội của nhóm người phi phàm khác để bán lại phối phương. Nhưng xin hãy tin tưởng tôi, điều này sẽ mang lại nguy hiểm không cần thiết cho cô, vòng tròn của chúng tôi không nhất định sẽ trùng lặp, nhưng tôi không chỉ có một mình."
Hugh nhíu mày nói: "Nếu anh có một tổ chức khổng lồ, có phối phương ma dược của Quan Trị An, thậm chí là Trọng Tài, tại sao còn cần tôi giúp đỡ?"
"Có vài chuyện, chúng tôi không muốn tự mình ra mặt, bên trong có rất nhiều nguyên nhân, nhưng tôi chẳng cần phải nói cho cô biết. Đằng sau mỗi một vị Trọng Tài dựa vào bản thân để bước lên con đường người phi phàm hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với vài quý tộc, đây cũng là đều chúng tôi cần." Người đàn ông đeo mặt nạ giải thích đại khái.
Xem ra anh ta không biết lai lịch của mình, thậm chí không rõ danh tiếng của mình ở quận Đông... Hugh hơi thả lỏng.
Người đàn ông đeo mặt nạ nói tiếp: "Cô cứ coi như đây là ủy thác khác bên ngoài tụ hội người phi phàm, tôi sẽ giao một vài nhiệm vụ cho cô, trả cho cô thù lao tương ứng. Nếu cô cảm thấy nguy hiểm thì có thể từ chối. Nó rất công bằng, giao dịch tự do, chờ cô gom đủ tiền, có thể tới chỗ tôi mua vật liệu."
Việc này... Trái tim Hugh đang phiền não vì tình hình tài chính lập tức đập thình thịch, dè dặt 9 giây, nói: "Chỉ cần tôi có quyền lợi từ chối nhiệm vụ, tôi có thể cân nhắc."
"Không vấn đề." Người đàn ông đeo mặt nạ cười ha ha, "Bây giờ chúng ta có thể giao hẹn địa điểm và phương thức gặp mặt cho tương lai. Vì để cô yên tâm, quyền chủ đạo sẽ giao cho cô."
"Được." Tuy Hugh vẫn khá mơ hồ, không hiểu tại sao đối phương lại tìm mình làm việc, nhưng vẫn đáp ứng.
Ít nhất trước mắt mình vẫn không nhìn thấy nguy hiểm rõ ràng.
...
Cả ngày chủ nhật Klein chỉ bận rộn mua ghế mua bộ đồ trà, sửa quần áo, tổng cộng tốn 6 bảng 9 saule, để phòng khách và bản thân mình hồi phục nguyên trạng.
"Đúng là lỗ vốn mà, hy vọng cục cảnh sát có thể từ phần di sản của Meursault để bồi thường tổn thất cho mình. Aiz, hy vọng không lớn, nhiều lắm chỉ được một phần nhỏ." Klein sắp xếp lại đống hóa đơn biên lai chỉnh tề, chờ sau này có cơ hội dùng đến.
Tất nhiên nếu chỉ đơn thuần nói về phần thu nhập, thực ra hắn kiếm được không ít. Đặc tính phi phàm của Meursault ít nhất đáng giá 300 bảng, thậm chí không chỉ chừng đó.
Mà tiền đề của tất cả là Klein có thể tiếp xúc được với giới người phi phàm.
Sau bữa tối, Klein mặc áo len thuần màu và áo khoác công nhân màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai, lần nữa ra ngoài. Hắn ngồi hai chuyến xe, đến phố Cửa Sắt quận Bridge, Backlund.
Chẳng đi được mấy bước, hắn đã nhìn thấy quán rượu Người Dũng Cảm, nhìn thấy chiếc cửa gỗ lớn có vẻ rất nặng nề và một người đàn ông cường tráng cao gần hai mét đang khoanh hai tay.
Người đàn ông cường tráng quan sát Klein, không hề ngăn cản hắn đẩy cửa tiến vào. Chỉ là lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng reo hò và giọng nói cạn ly bên trong, cổ họng mới nhúc nhích một cái.
Khoảng thời gian này chính là giờ cao điểm làm ăn của quán rượu. Klein còn chưa tiến vào, đã cảm giác được sóng nhiệt phà thẳng vào mặt, ngửi được hương rượu lúa mạch đậm đặc, nghe được âm thanh ồn ào huyên náo.
Không có gì bất ngờ, hắn nhìn thấy ở chính giữa quán rượu có hai cái bục, một cái đang diễn ra trận đấu chó bắt chuột, một cái khác có hai tay quyền anh đang kiên nhẫn chờ đợi, chuẩn bị cho trận đấu sắp bắt đầu.
Hương rượu xen lẫn mùi mồ hôi xộc tới, Klein đẩy đẩy mắt kính mắt gọng vàng, vuốt vuốt mũi. Hắn vừa bảo vệ tài sản trên người, vừa gắng sức chen về phía vị trí quầy rượu.
Không chờ gã phục vụ kịp mở miệng, hắn đã giành trước nói: "Một cốc bia South Wales."
Đây là bia tốt nhất do vương quốc Ruen tự sản xuất.
"5 penny." Gã phục vụ quen miệng trả lời.
Klein móc một đống tiền xu, đếm 5 penny, rồi đưa cho đối phương, đổi lại được một cốc gỗ lớn đựng bia màu vàng kim, mùi hương của bia nồng đậm mê người.
"Ở trước mặt nó, rất nhiều bia thậm chí không thể xưng là bia, chỉ có thể tính là thức uống." Gã phục vụ cười ha hả nói.
Klein bưng lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy mát lạnh sướng miệng. Đầu tiên là trong vị đắng xen lẫn vị thơm, tiếp đó là mùi vị lúa mạch cuộn trào dâng lên, quanh quẩn trong miệng lại có chút ngọt.
Đặt cốc xuống, hắn nhìn bọt trắng tinh khiết li ti, nhân cơ hội hỏi: "Kaspars Calening ở đâu?"
Gã phục vụ dừng động tác lau chùi ly, ngẩng đầu xem xét hắn mấy giây, chỉ chỉ bên cạnh: "Trong phòng snooker số 3."
Klein dựa vào tinh thần không lãng phí, bưng cốc lên, đi tới bên ngoài phòng snooker số 3.
Hắn mới chỉ gõ nhẹ một cái đã nghe được cửa phòng kẽo kẹt mở về phía sau.
Hai người đàn ông đang cầm cây cơ bên trong đều dừng lại, cùng nhìn về phía cửa.
"Tôi tìm Kaspars Calening." Trong bầu không khí trầm lắng, Klein vội bổ sung một câu, "Ông già giới thiệu."
Nghe được câu này, một ông già chừng 50 có chiếc mũi lớn, mặc áo sơ mi vải đay trầm giọng nói: "Vào đi."
Trên mặt ông ta có một vết sẹo lớn, kéo dài từ khóe mắt phải thẳng đến khóe miệng bên phải, mũi của ông ta như kiểu nghiện rượu điển hình, gần như đỏ phừng hết cả.
Klein bưng cốc, chậm rãi bước vào, chỉ thấy đối thủ snooker của Calening quen thuộc buông cây cơ xuống, rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa.
Kaspars Calening khập khễnh đi vòng qua, mở miệng: "Anh muốn gì?"
"Một cây súng lục đặc chế uy lực lớn và 50 viên đạn." Klein lại nhấp một ngụm bia.
"3 bảng 10 saule." Kaspars báo giá, "Nó chắc chắn sẽ đắt hơn ở cửa hàng vũ khí chính quy, vì bao gôm cả nguy hiểm tôi phải gánh chịu."
"Thành giao." Klein móc từ trong túi quần ra 5 tờ tiền mệnh giá 1 bảng đã chuẩn bị từ sớm, đếm 4 tờ đưa cho đối phương.
Kaspars tiện tay kiểm tra thật giả, gật đầu nói: "Anh sảng khoái hơn vẻ ngoài của mình rất nhiều, chờ tôi 5 phút."
Anh ta đặt tiền trên bàn snooker, dựng cây cơ xong thì khập khễnh đi về phía cửa.
Klein đưa mắt nhìn theo Kaspars đi ra ngoài, hắn quay đầu nhàm chán xem xét snooker đang thịnh hành hiện nay, phát hiện rất giống với bida lỗ quen thuộc ở trái đất.
Nhất định là ông, Russel đại đế... Hắn suýt nữa lắc đầu bật cười.
Chờ một lúc, Kaspars đẩy cửa tiến vào. Trong tay ông ta cầm một vật được bọc bởi giấy dai và hai tờ tiền giấy 5 saule.
Klein nhận lấy tiền và vật phẩm, mở ra tại chỗ, đập vào mắt là một cây súng lục màu trắng bạc với nòng súng hơi dài, tay cầm của nó như là được đặc chế từ gỗ hồ đào.
Ngoài ra còn có 50 viên đạn vàng óng được xếp chỉnh tề trong hộp.
Klein cầm cây súng rỗng lên thử, bỏ vào 5 viên đạn, nhét súng lục vào trong túi súng dưới nách đã chuẩn bị từ trước, sau đó cất số đạn còn lại vào, ngẩng đầu nhìn về phía Kaspars, đắn đo nói: "Nếu tôi muốn thuê một vệ sĩ lợi hại, nên tìm ai?"
"Cực kỳ lợi hại, loại mà vượt qua cực hạn của con người ấy."
Kaspars xoa xoa chiếc mũi to đỏ bừng của mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh ta nghiêm túc nhìn chăm chú Klein hai phút, dùng thái độ trầm mặc gây ra cảm giác áp bách dọa người: "Tôi có thể hỏi giúp anh, nhưng không bảo đảm sẽ có người nhận nhiệm vụ này."
Có vẻ quen biết không chỉ một người phi phàm nhỉ... Klein nhếch khóe miệng nói: "Mặc kệ kết quả ra sao, xin cho phép tôi bày tỏ lòng cảm ơn với anh trước."
Kaspars cất lấy tiền mặt trên bàn snooker, lần nữa rời khỏi nơi này. Chừng mười mấy phút sau, anh ta mới quay trở lại, mà Klein đã nhàm chán uống xong cốc bia South Wales lớn kia.
"Người ta muốn gặp anh, rồi mới quyết định." Kaspars trầm giọng nói.
"Không vấn đề. Đổi lại là tôi, cũng phải đánh giá độ khó của nhiệm vụ trước." Klein mỉm cười gật đầu.
Hắn khó khăn theo sau Kaspars đi trên hành lang, băng qua bục đấu quyền anh chen chúc, tiến vào vị trí gần với phòng bếp của quán rượu.
Kaspars chợt dừng bước, gõ nhẹ lên một cánh cửa. Sau khi được cho phép, anh ta liền đẩy cửa dẫn Klein đi vào.
Đây là một phòng đánh bài, bên trong có mười mấy người đang chơi bài poker Texas.
Nhìn thấy Kaspars và Klein tiến vào, một người đàn ông mặc sơ mi trắng khoác áo gi lê đen chậm rãi đứng dậy. Mấy người đánh bài khác đều ngừng động tác, chẳng ai lên tiếng.
Klein vừa liếc mắt nhìn qua, mày nhíu khẽ để không ai nhận ra.
Hắn phát hiện ngoài người đàn ông đang đứng ra thì những vị khách đánh bài khác, đều có mùi vị quỷ dị khó mà diễn tả được, sắc mặt bọn họ trắng bệch, ánh mắt như dã thú.
Gõ nhẹ răng bên trái hai lần, Klein lặng yên mở linh thị.
Cơ bắp của hắn bỗng căng cứng, suýt chút nữa không khống chế biểu cảm của bản thân, bởi vì màu sắc khí tràng của mấy vị khách đánh bài khác đều là đen đặc!
Điều này nói rõ trong mười mấy người đánh bài này, ngoài người đàn ông đang đứng thì còn lại đều là người chết!
Không, không chỉ đơn thuần là người chết, người chết thì khí tràng không có màu sắc!
Đó đều là xác sống!
Cảm giác thối rữa đập vào mặt, người đàn ông sơ mi trắng gi lê đen đi đến trước mặt Klein.
Sắc mặt của gã cũng tái nhợt, trong ánh mắt như cất dấu ác ý đậm đặc.