Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 169: Hiệp Đạo




Dịch: 707DefenderOfJustice

Quận Jowod, trong căn hộ cho thuê của Hugh và Filth.

Filth chỉ vừa hoàn thành phần mở đầu cuốn sách, đang lúc cao hứng, chuẩn bị thưởng cho bản thân một điếu xì gà, chợt thấy Hugh đẩy cửa bước vào thư phòng.

“Hút thuốc có hại cho sức khỏe của cậu.” Hugh khịt khịt mũi.

Filth trông khuôn mặt cô bạn chỉ tỏ vẻ nghi hoặc, bối rối, nên không tranh luận, chuyển hỏi:

“Hình như cậu gặp chuyện gì à?”

Hugh gãi gãi lọn tóc vàng rối bời, ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

“Người trước kia từng liên lạc với tớ, cái người mà bán phối phương “Quan Trị An” cho tớ thông qua tụ hội ngài A tổ chức ấy.”

“Anh ta giao cho tớ một nhiệm vụ tạm coi là đơn giản, thù lao ban đầu là 30 bảng. Chẳng biết có ẩn giấu nguy hiểm gì không nữa…”

Filth ngẫm nghĩ một hồi mới nói:

“Người đó… Hẳn là có một tổ chức đằng sau chống lưng rồi, nhưng tại sao lại lôi cậu vào vụ này nhỉ? Chẳng lẽ họ không sợ bị IQ của cậu kéo xuống, dẫn đến tổ chức bị hủy diệt hoàn toàn sao? Cậu cũng chẳng có gì đặc biệt để họ nhắm đến cả. Tướng mạo chỉ tàm tạm, nhưng vóc dáng quá thấp, chắc thứ đáng tiền nhất là cái mạng của cậu… À, nhiệm vụ gì thế?”

Hugh đã sớm quen bị cô bạn đả kích, không thèm để ý, trực tiếp trả lời câu hỏi sau cùng:

“Điều tra xem gần đây có ai theo dõi Capim.”

“Capim? Tay buôn người đáng bị treo cổ, không, đáng bị thiêu sống kia?” Dù Filth không phải thợ săn tiền thưởng, nhưng cũng dùng bản năng của tác gia để sưu tầm tài liệu, nên cô thường xuyên nhờ Hugh giảng giải qua tri thức và tin tức.

Hugh gật đầu, “Là hắn, nhưng hắn chết rồi. Có vẻ chết khá thảm.”

“Chết như thế nào? Bị dao cắt đứt từng miếng thịt một đến chết à?” Filth rất cao hứng, tò mò hỏi.

“Người kia không miêu tả chi tiết. Có lẽ báo chí ngày mai sẽ viết.” Hugh nghĩ nghĩ hai giây trước khi nói tiếp, “Anh ta chỉ nhắc tới tình huống đặc biệt của hiện trường, nói rằng thi thể Capim bị phủ đầy bởi bài Tarot. Trên mặt hắn là hai lá bài “Thẩm Phán” và “Hoàng Đế”.”

“Lá “Thẩm Phán” chắc hẳn là tiến hành thẩm phán với Capim rồi, phán quyết là tử hình. Nhưng còn lá “Hoàng Đế” đại biểu cho điều gì nhỉ? Thân phận của hung thủ, không, của anh hùng kia?” Vốn là một tác gia tiểu thuyết bán chạy, Filth theo bản năng bắt đầu giải thích cách bố trí đặc biệt của hiện trường vụ án.

Chợt, cô đứng người.

Lá bài Tarot? Thi thể bị bao phủ bởi bài Tarot? Filth lập tức nghĩ đến tổ chức bí ẩn mình vừa gia nhập không lâu:

Hội Tarot!

Chẳng lẽ là nội bộ thành viên chúng ta làm? Nhưng làm gì có thành viên nào lấy danh hiệu ‘Hoàng Đế’… Nếu là thật, thì đây là lần đầu tiên mình phát hiện ra dấu vết của Hội Tarot ở thế giới thực… Chúng ta không phải chỉ là một tổ chức bí ẩn tồn tại phía trên màn sương xám thôi đâu. Suy nghĩ của Filth lóe lên, vừa kinh ngạc phấn chấn, vừa sầu muộn lo lắng.



Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Klein bước vào gian phòng khách quen thuộc.

Trong căn phòng chỉ có một ngọn nến, ánh sáng mờ nhạt bập bùng chiếu lên bốn bức tường xung quanh tựa như một khung cảnh trong câu chuyện ma. Kết hợp với vài người bí ẩn mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ sắt, càng khiến bầu không khí trở nên nhức nhối.

Vừa bước vào, Klein bỗng cảm thấy khó chịu.

Hắn cảm thấy ánh nến chập chờn kia đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn cảm thấy ngọn lửa kia chỉ chút nữa thôi sẽ nổ tung, thiêu cháy tóc hắn, đốt rụi áo choàng của hắn.

Hắn cảm thấy mảnh vải lặng lẽ treo trước cửa sổ lồi chợt tốc lên, bao phủ thân thể hắn, che kín mũi miệng hắn, mạnh mẽ bóp nghẹt hắn đến chết.

Chuyện gì thế này? Klein kinh ngạc đến cứng người, căng thẳng cao độ.

Đây không tính là dự cảm nguy hiểm, nhưng trực giác khó mà né tránh nổi.

Klein cẩn thận từng li từng tí tìm chỗ ngồi xuống.

Giây phút vừa đặt người xuống mặt ghế, hắn liền cảm thấy chiếc ghế sẽ nổ tung, từng chiếc gai gỗ thô nhọn cũng sẽ xuyên thẳng qua người mình.

Chúng khiến hắn nhớ đến những đoạn video khi còn ở Địa Cầu, trong một vụ bạo tạc do nổ bình khí gas dưới ghế xoay kém chất lượng, thanh thép và mảnh vỡ đâm vào mông đùi, xuyên thẳng vào phần bụng người ngồi. Toàn bộ tràng cảnh toàn máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.

Sao mình lại luôn liên tưởng đến những thứ tồi tệ này? Chẳng lẽ trong trận chiến vừa nãy linh thể bị tổn thương, dẫn tới ảnh hưởng xấu? Klein suy ngẫm, nhìn quanh một vòng, nhận ra “Thầy Thuốc” mập mạp lần trước không tới.

Anh ta xảy ra chuyện gì sao? Hay rời Backlund rồi? Klein tự lầm bầm với chính mình, nghe thấy quý ngài “Con Mắt Trí Tuệ” tuyên bố tụ hội bắt đầu.

Trong thời gian kế tiếp, Klein khi thì cảm thấy đèn treo trần nhà sẽ nghiêng ngả rơi xuống, nện thẳng vào đầu mình; khi thì cho rằng chiếc bàn trà trước mặt ngài “Con Mắt Trí Tuệ” sẽ đột ngột lướt ngang qua khiến hắn vấp ngã; khi thì hoài nghi người trong tụ hội tràn ngập ác ý, bất cứ lúc nào cũng sẽ gây khó dễ cho hắn.

Nó khiến hắn đứng ngồi không yên, vừa cảnh giác lại vừa nghi hoặc, chẳng còn tâm tư gì mà chú ý xem giao dịch nào thành công, giao dịch nào thất bại.

Nếu nói dự cảm nguy hiểm là mấy lần chấn động ngẫu nhiên, nhắc nhở mình có tin tức gửi đến, có điện thoại di động gọi tới; thì cảm giác khó hiểu hiện tại của mình chính là máy khoan điện không ngừng hoạt động, “rung” đến mức mình không tài nào buông lỏng, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác… Klein định xoa xoa thái dương một chút, nhưng chỉ chạm được vào miếng mặt nạ sắt lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy chiếc mặt nạ sẽ đột ngột lõm vào, ngày càng dính sát vào mặt mình, hận không thể khảm chặt vào bộ não.

Thật sự là linh thể bị tổn thương nên sản sinh ảo giác? Klein nhíu mày.

Hắn vốn muốn đưa ra thỉnh cầu mua tuyến thể và huyết dịch của Thợ Săn Nghìn Mặt ở tụ hội này, nhưng thân thể đang trong tình trạng như vậy, chỉ có thể cẩn thận từ bỏ.

Dù cấp độ tụ hội ngài “Con Mắt Trí Tuệ” tổ chức không cao, tỉ lệ liên quan đến loại quái vật như Thợ Săn Nghìn Mặt đại khái cũng thấp, nhưng Klein tin rằng nơi này có không ít thành viên còn tham gia những tụ hội khác, có lẽ sẽ tiếp xúc với thông tin và manh mối tương tự.

Trong sự lo lắng bất an, Klein tham gia xong tụ hội với tư thái người qua đường.

Chỉ vừa cởi áo choàng, bỏ mặt nạ và rời khỏi gian phòng, loại trực giác cảm thấy tất cả những thứ trong căn phòng muốn làm hại hắn lập tức biến mất, biến mất trong sự quỷ dị!

Đây là… Đồng tử Klein hơi co lại, hắn nhận ra hiện tượng vừa rồi không phải bắt nguồn từ việc linh thể tổn thương, nếu không, tại sao trạng thái khi ở bên trong và đã ra ngoài lại khác biệt đến thế.

Hắn nghi ngờ trong phòng khách có một kẻ nào đó, hoặc một vật nào đó không thể nhìn thấy, cũng không thể cảm ứng được, vô cùng đáng sợ. Tồn tại ấy đã kích thích linh tính trực giác của “Thầy Bói” và dự cảm nguy hiểm của “Tên Hề”, nhưng vì sự đàn áp của đối phương khá đặc biệt, hoặc vì lý do gì đó nên dạng kích thích này xuất hiện những hình thức liên tưởng rất phong phú, khiến hắn chẳng thể nhận ra.

Có thể là ai đây? Đáng sợ quá. Vốn chỉ riêng bản thân tồn tại đó thôi cũng đủ khiến mình phản ứng tương tự như triệu chứng mất khống chế rồi… Klein lặng lẽ cách xa căn phòng của quý ngài “Con Mắt Trí Tuệ”, đi tới con phố gần nhất.

Đột nhiên, hắn nảy ra suy đoán:

Nơi này gần quán rượu Người Dũng Cảm, cũng là khu vực giám sát của “Oan Hồn” Steve bị mình, tiểu thư Sharon và Marik giết chết…

Cái chết của gã hẳn sẽ khiến cường giả Danh sách cao của Học phái Hoa Hồng phẫn nộ, để mắt đến nơi này, chú ý tới nhóm Người Phi Phàm thường quanh quẩn quán rượu Người Dũng Cảm…

Vừa rồi là y?

May mà tối nay mình dùng xong Bình Độc Tố Sinh Học và Trâm Ngực Thái Dương đã ném hết lên phía trên sương xám để tránh bị xem bói… Nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi… “Ảo Thuật Gia” vừa mới biểu diễn một điều bất khả thi xong liền trực tiếp chết ngay tại đây…

Thế giới Người Phi Phàm thật nguy hiểm…



Trong giáo đường Thánh Phong, Hồng y Giáo chủ Ace Snake đang nhìn vị đội trưởng tiểu đội Kẻ Trừng Phạt trước mặt, vô cảm hỏi:

“Capim là ai?”

“Tại sao dưới tầng hầm dinh thự của hắn lại có nhà giam?”

Người tiểu đội trưởng Kẻ Trừng Phạt đáp:

“Hắn là một nhà tài phiệt, có tin đồn dính dáng đến những vụ mất tích của các thiếu nữ. Hắn bị tình nghi là một kẻ buôn người, cũng ngầm tham gia vào việc buôn bán nô lệ.”

“Nhà giam dưới lòng đất kia đã chứng thực tin đồn.”

“Tại sao một tay buôn người lại được nhiều Người Phi Phàm bảo vệ đến thế? Danh sách của chúng cũng không thấp.” Hồng y Giáo chủ Snake lại truy vấn.

“Thưa Ngài, điều này còn cần điều tra thêm. Chúng tôi đã cố dùng phương pháp phi phàm để tìm kiếm manh mối, nhưng đều thất bại.” Người tiểu đội trưởng Kẻ Trừng Phạt trả lời, trong lòng hơi run sợ.

“Ta cũng đã thử rồi.” Hồng y Giáo chủ Snake không trách cứ anh ta.

Vị cao tầng Giáo hội Bão Táp ngừng một chút, mới tiếp tục:

“Tiếp tục điều tra việc này. Ngoài ra, tìm kiếm bóng ma Danh sách 6 hoặc Danh sách 5 kia.”

Đến khi cấp dưới rời đi, Hồng y Giáo chủ Snake mới cầm bút máy lên, viết xuống cuốn sổ ghi chú vài đối tượng cần đặc biệt chú ý:

“Capim, buôn người, nghi thức bài Tarot, bóng ma kỳ quái nhưng Danh sách không quá cao, mưu đồ bí ẩn.”



Quận Hoàng Hậu, trong biệt thự xa hoa của Bá tước Hall.

Audrey đang chờ hầu gái cắt thức ăn, chợt nghe thấy cha cô, Bá tước Hall đang đọc báo vào bữa sáng theo thói quen, bật cười:

“Capim chết rồi.”

“Hắn là ai vậy ạ?” Audrey mở to đôi mắt, hỏi.

Thành thật mà nói, cô nàng chẳng hề quan tâm một li đến việc Capim là ai, chỉ đơn thuần hùa theo cha, người đang mong muốn chia sẻ suy nghĩ của mình.

Đây vừa là năng khiếu đặc biệt của một cô con gái, vừa là bản năng của “Người Đọc Tâm”.

“Một tên tài phiệt có khả năng là một tay buôn người ngầm. Hắn cũng quan hệ với vài người. Ha…” Bá tước Hall khẽ cười, nói, “Hắn bị giết tối qua. Hiện trường có vết tích phán quyết rõ ràng, nên tất cả báo chí đều gọi hung thủ là Hiệp Đạo. Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”. Ồ, danh hiệu này chính là lấy từ mệnh danh của người thống trị Đế quốc Solomon cổ đại.”

Hiệp Đạo? Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”? “Hắc Hoàng Đế”… Audrey nháy mắt đã liên tưởng đến tấm Thẻ bài Khinh Nhờn thuộc về ngài ‘Kẻ Khờ’. Đó chính là vật phẩm có trình độ cấp cao nhất mà cô từng tiếp xúc cho đến giờ.

Cô nàng bỗng thấy hứng thú với vụ án ám sát Capim:

“Nghe rất thú vị. Dù bất hợp pháp, nhưng con vẫn muốn nói rằng, hành động vị Hiệp Đạo kia làm thật đẹp làm sao. Ồ, cha à, quá trình như thế nào?”

“Cảnh sát và những bộ phận tương ứng của Giáo hội vẫn chưa để lộ chi tiết cụ thể. Ta cũng chưa gặp mặt họ, nhưng trên báo có miêu tả thế này. Hiệp Đạo khoác một bộ giáp đen bóng, đội chiếc vương miện đen huyền, sau lưng là chiếc áo choàng dài đồng màu. Hắn tiến vào dinh thự Capim, không chỉ đánh cắp tất cả báu vật trong két sắt, mà còn cướp đi mạng sống của Capim và những tên thủ hạ độc ác, giải cứu những cô gái bị nhốt dưới hầm ngục. Hắn rải đầy lá bài Tarot trên thi thể Capim, đáng chú ý nhất chính là hai lá bài trên mặt. Một là “Thẩm Phán”, một là “Hoàng Đế”.” Bá tước Hall cầm tờ báo, mỉm cười miêu tả.

Bài Tarot… Lá bài “Thẩm Phán” và lá bài “Hoàng Đế”… Đôi mắt Audrey đột nhiên tỏa sáng.