Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 165: Buổi biểu diễn bắt đầu




Dịch: 707DefenderOfJustice

Đầu đội vương miện đen huyền, khoác trên người bộ giáp dày chắc chắn, Klein đứng trước cửa vào, dành ra vài giây điều chỉnh lại bản thân, mới bước vài bước về phía trước.

Hắn trông giống như có thân thể thực, nhưng lại lẳng lặng xuyên qua cửa, đi vào dinh thự Capim.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái sảnh rộng rãi trưng đầy ghế ngồi và móc treo đồ trên tường, phía sau là đại sảnh hoa lệ với màu vàng làm chủ đạo.

Không có trần, một mái vòm cao hơn ba tầng ngự trên đầu, một chùm đèn pha lê khổng lồ rủ xuống, mỗi “cánh hoa” vươn ra đều gắn chắc một ngọn nến trắng toát.

Đi qua cánh cửa dày nặng bên trái đại sảnh là một phòng ăn trang nhã, tinh tế. Mùi thịt nướng phủ đầy bên trong, át mất mùi hương của rượu và đồ ăn khác.

Klein không vội bước vào phòng ăn. Hắn đi một vòng bên ngoài trước, thỉnh thoảng lại với tay kéo đường ống gas trắng xám, tựa như đang thử nghiệm sức mạnh vật lý của linh thể sau khi đã hấp thụ lực lượng từ Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, xem có thể tác động được bao nhiêu đến thế giới thực.

Lúc còn là “Thầy Bói” và “Tên Hề”, trạng thái linh thể của Klein ngoài việc xem bói và có dự cảm từ trực giác, thì chỉ có hai loại năng lực pháp thuật: trực tiếp tấn công linh hồn bằng cách đụng chạm và khiến đối phương đông cứng. Sau khi đã tấn thăng lên “Ảo Thuật Gia”, không cần dựa vào cơ thể vật lý, chỉ trong trạng thái linh thể hắn cũng sử dụng được các năng lực phi phàm, như ‘Người giấy thế thân’ hay ‘Đạn không khí’ các loại.

Hơn nữa, hắn bắt đầu có thể nhập vào người khác, thao túng vài thứ cơ bản.

Mà sau khi được gia cố bởi Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, lực lượng của linh thể bản thân tăng lên, khiến số lượng vật phẩm mang được cũng tăng theo. Loại năng lực pháp thuật trực tiếp tấn công linh hồn tiến hóa thành “Oán linh gào rít”. Nó tạo ra một loại sóng âm trong phạm vi nhất định, con người không thể nghe thấy, nhưng tất cả sinh vật sống đều chịu tổn thương linh hồn. Tương tự, hiệu quả đông cứng cũng tăng lên rõ rệt.

Hoàn tất xác nhận, hắn tìm đến một góc tường, đi xuyên qua tiến vào phòng ăn.

Rồi, áp chế toàn bộ cảm xúc, hắn quét ánh mắt vô cảm khắp chiếc bàn dài.

Hình ảnh Hellas đội tóc giả trắng, Katy mặc áo blouse mỏng, Parker có khuôn mặt già trước tuổi uống rượu vang đỏ, và Capim mập mạp đang cắt phần bò bít tết, lần lượt lọt vào tầm mắt hắn.

Ánh nhìn lướt qua lập tức thu lại, Klein không dám quan sát quá lâu, tránh Người Phi Phàm nào phát hiện ra thông qua linh cảm.

Mượn nhờ ánh sáng linh tính của người hầu nam và nữ đứng xung quanh – cũng chính là được che lấp bởi màu sắc khí tràng – hắn cẩn thận đi vòng quanh nhà ăn, khám phá cấu trúc chính xác. Ví dụ, kích thước của nhà ăn tương đương với tổng diện tích phòng khách cộng thêm phòng ăn và phòng sinh hoạt nhà hắn. Thêm một thứ khác là lò sưởi âm tường đang đốt than củi, làm ấm toàn bộ căn phòng bằng một đường ống. Có mười sáu cái đèn khí gas trang nhã, ánh sáng hòa lẫn với nhau, chiếu sáng cả căn phòng trông như đang ban ngày. Rồi thứ nữa là vách tường bên cạnh lò sưởi treo một khung tranh lồng kính. Đây là một bức họa sơn dầu, kiệt tác của nghệ sĩ nổi tiếng.

“Gã râu quai nón Belize kia không có ở đây, hẳn đang canh gác lối vào tầng hầm rồi… Một Người Phi Phàm mà lại chịu làm công việc khổ sai ấy, chuyện Capim dính vào tuyệt đối không đơn giản chỉ là buôn người…” Klein ngẫm vài giây, tựa vào khung tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn. Hắn thò tay vào trong người, mở nắp một cái bình màu nâu trong suốt.

Là “Bình Độc Tố Sinh Học”!

Nguyên nhân hắn coi trọng thời gian, muốn chọn thời điểm dùng bữa tối đến đây, cũng là vì giờ này nhân vật chính tụ tập đông nhất, chỉnh tề nhất, thuận lợi nhất để “Bình Độc Tố Sinh Học” phát huy tác dụng!

Mà mùa đông gió lạnh nên cửa sổ luôn đóng chặt, “Bình Độc Tố Sinh Học” sẽ càng có hiệu lực nhanh, hiệu quả tốt!

Mặt khác, Klein cũng không ngâm “Bình Độc Tố Sinh Học” vào nước để chế tạo “Thuốc đề phòng” trước khi tới đây. Hắn đang ở dạng linh thể, nên chẳng sợ ảnh hưởng của độc tố sinh học!

Nhờ sự che giấu, ngăn cách của linh thể, hắn lẳng lặng đứng đó, kiên nhẫn thưởng thức từng ngọn đèn tao nhã nối với đường ống gas xám trắng. Mà độc tố không màu không mùi thì lẹ làng tràn ra ngoài.



Hellas đội tóc giả trắng đang cắt một miếng cá Xương Rồng chiên giòn, rưới ít sốt tiêu đen đưa lên miệng.

Nhai nuốt miếng cá xong, y cầm ly rượu Champagne lấp lánh màu vàng nhạt còn đang sủi gas, cao hứng đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Y không thể không tưởng tượng đến viễn cảnh sung sướng được trải nghiệm tối nay, niềm hoan lạc khi một cô gái cứng cỏi bị chính y khuất phục.

Nó ảnh hưởng đến khẩu vị của y, khiến y mất đi sự tập trung.

Katy không nhờ người hầu cắt phần gà quay giúp mình, ả vùi đầu cầm dao nĩa như thể chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, nhanh chóng chia món ăn thành từng phần có kích thước gần như y hệt nhau.

Parker vừa nhấm nháp rượu vang vừa ăn thịt cừu hầm, thỉnh thoảng lại tán gẫu đôi ba câu với chủ trì Capim, xem như hành xử đúng với vị trí khách mời nhất.

Bữa tối diễn ra không chút trở ngại, đến cuối, Capim đưa miếng bít tết còn lại vào miệng.

Gã mỉm cười với ba Người Phi Phàm:

“Ngài Hellas, phu nhân Katy, ngài Parker, đồ ngọt tráng miệng tối nay được chuẩn bị bởi đầu bếp trưởng nhà hàng Lapare. Gồm ba loại là pudding caramel trái cây, bánh kem bơ và bánh bông lan cà rốt.”

Hellas, mặt vẫn lạnh tanh, gật nhẹ:

“Chúng ta rất thích đồ ngọt của vương quốc này.”

Vừa biểu đạt xong, y nhìn thấy Capim giơ tay gãi mặt, rồi lại gãi thêm cái nữa.

“Hơi ngứa thôi ạ.” Capim cười hối lỗi.

Còn chưa dứt lời, gã lại không nhịn được gãi thêm lần nữa, gãi trầy mặt, chảy cả máu.

Vết máu lập tức sưng phù lên, vùng da mặt trở nên trong suốt, còn lờ mờ nhìn xuyên qua thấy chất lỏng màu vàng nhạt bên trong.

“Thật sự chỉ là hơi ngứa thôi ạ.” Capim lại cười.

Gã vẫn cào đi cào lại vị trí cũ, nhưng vì dùng lực quá mạnh, vết sưng vỡ ra, mang theo mùi dịch mủ tanh nồng.

Hellas nheo mắt lại, đột ngột đứng lên dò xét tứ phía.

“Hahaha.”

“Haha, hahaha.”

Đúng lúc ấy, y nghe thấy một tràng cười khoa trương, cơ thể chợt căng cứng.

Y nhìn thấy đám người hầu nam hầu nữ tay ôm bụng cười lớn tiếng, cười đến nỗi không đứng thẳng nổi người, cười đến chảy cả nước mắt, cười đến mức căn phòng dần trở nên tĩnh lặng.

Tựa như phản ứng dây chuyền, đám người hầu còn lại hoặc ngất xỉu hoặc nôn ra mật xanh mật vàng, nôn liên tiếp, nôn không ngừng.

Không kẻ nào tránh khỏi.

Uỳnh! Katy lật ngược cả cái bàn ăn, khiến chén sứ, dao nĩa, đồ uống và thức ăn còn lại rơi đầy đất.

Trong tay ả lăm lăm một khẩu súng lục, một cây roi đen mềm.

Parker cũng đứng bật dậy, nhưng đầu óc vẫn còn hơi nhiễu loạn, lão nhìn Capim đang kêu cứu thảm thiết trong khi cào cấu như muốn xét nát thân thể mình. Không hiểu sao, nhìn thấy vẻ ngoài bầy nhầy máu thịt, xấu xí ghê tởm của đối phương bấy giờ lại khiến lão cảm thấy đây quả là một cảnh tượng xinh đẹp.

Ngay khi đó, Hellas đã nhận ra mình không thở được, nháy mắt hiểu rằng cả căn phòng đã bị đầu độc bằng khí.

Y gầm lên:

“Mau nín thở!”

“Parker, mở cửa ra.”

“Katy, theo ta đi tìm kẻ đột nhập!”

Bấy giờ, Hellas thầm cảm thấy may mắn vì thời điểm dùng bữa với Capim có rất nhiều người hầu bên cạnh.

Khả năng chịu đựng độc tố của người thường kém xa so với Người Phi Phàm. Khi họ trúng độc sẽ có biểu hiện sớm hơn, giúp nhóm người mình nhận ra trước khi hít phải quá nhiều khí độc!

Trong chúng ta, Parker là Danh sách thấp nhất, hẳn triệu chứng nghiêm trọng nhất… Hellas chợt lóe lên tia ý nghĩ.

Két!

Parker vừa mở cánh cửa ra, phòng ăn đã được giải phóng. Hellas dựa vào linh thị, phát hiện một thân ảnh mờ ảo lặng lẽ lướt quanh.

Thân ảnh mặc một bộ giáp uy nghi lẫm liệt, đầu đội vương miện đen huyền, chiếc mặt nạ đồng màu che phủ toàn bộ gương mặt khiến hắn trông hệt như một vị vương giả đến từ Linh giới.

Đây chính là Klein.

Hellas giơ tay trái lên, chỉ thẳng vào cái bóng đen mờ người thường không thể nhìn rõ, niệm chú bằng tiếng Hermes cổ:

“Cầm tù!”

Bất thình lình, không gian xung quanh bóng đen trở nên đặc quánh, như thể biến thành một viên đá hổ phách cực lớn, hay một bức từng phong ấn bốn phía trong suốt.

Thân ảnh bị nhốt cứng bên trong khó lòng di chuyển động đậy. Katy đã ngắm sẵn từ lâu, liền bóp cò súng. Cả hai phối hợp rất ăn ý.

Pằng! Pằng!

Hai viên đạn phủ đầy hoa văn kỳ dị màu vàng nhạt hướng thẳng vào vùng không khí đông đặc, nhắm chính xác tới cái bóng đen.

Viên đạn xuyên qua đập vào bức tường đối diện, bóng đen tự bùng cháy, để lại một hình nhân giấy cắt sơ sài.

Trong ánh lửa vàng nhạt, người giấy tức khắc tan thành tro bụi.

Tách!

Một âm thanh giòn giã, kỳ quái vang lên, ánh lửa đang lặng lẽ cháy trên mười sáu ngọn đèn trang nhã và trong chiếc lò sưởi đượm củi đột ngột bùng phát, khiến Hellas, Katy và Parker chỉ còn thấy một mảnh lửa đỏ rực.

Ngay sau đó, tất cả ngọn lửa đều tắt ngúm. Cả gian phòng ăn chỉ còn nhuốm chút ánh sáng từ những ngọn đèn đường cao ngang người bên ngoài cửa sổ và ánh trăng đỏ rực đang ngự trị trên từng lớp mây. Chúng khiến nơi này trở nên ảm đạm và tăm tối dị thường.

Đám người Hellas một lần nữa dựa vào linh thị và linh cảm để tìm kiếm kẻ xâm nhập giống u linh kia.

Cùng lúc, y nhận ra hiệu quả của độc tố không phát tác quá nhanh. Chỉ cần giải quyết được kẻ địch, hẳn sẽ không thực sự chịu toàn bộ ảnh hưởng.

Vậy nên, y chú ý từng động tĩnh ở lối vào tầng hầm, lại chỉ vào cánh cửa, trầm giọng niệm bằng tiếng Hermes cổ:

“Cấm đoán!”

Toàn bộ phòng ăn đột ngột đông cứng, tựa như xuất hiện thêm một lớp tường vô hình mà ngay cả linh thể cũng khó xuyên thấu.

Hellas không muốn để kẻ đột nhập chạy thoát!

Thấy ngươi rồi! Katy tay cầm súng tay nâng roi, phát hiện một bóng đen đang trôi nổi giữa không trung.

Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt ả, trước khi kịp tấn công, đầu ả đột nhiên choáng váng như vừa bị ai nện mạnh bằng gậy gỗ.

Katy tựa hồ vừa nghe thấy một tiếng rít đinh tai nhức óc, vài giọt máu đặc sệt chảy ra từ chóp mũi.

Hellas chỉ cảm thấy hơi đờ đẫn, triệu chứng khó thở ngày càng nặng dần. Còn Parker yếu nhất thì trong mắt xuất hiện cả một đầu trời đầy sao, chân tay loạng choạng đứng không vững.

Bỗng nhiên, bả vai Parker bị kẻ nào vỗ một cái.

Cảm giác âm u lạnh lẽo tràn tới, khiến lão đứng như trời trồng tại chỗ, toàn thân như bị băng bao phủ, hàn nhiệt thẩm thấu vào từng tấc da tấc thịt, lạnh thấu xương thấu tủy. Một giọng nói quen thuộc, trầm thấp vang bên tai lão:

“Cầm tù!”

Parker nháy mắt bị kẹt trong cánh cửa tạo thành nhà giam trong suốt. Nhưng Klein lại không nhập vào lão mà trực tiếp bay xuyên qua, vừa kịp tránh khỏi hiệu quả pháp thuật của Hellas.

Hellas nheo mắt, khẽ vẩy tay phải, hô:

“Phóng thích!”