Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 156: Ám thị




Dịch: 707DefenderOfJustice

Bị phát hiện rồi!

Klein sợ hãi cả kinh, suýt nữa thì trực tiếp khởi động chế độ chiến đấu.

Dù hắn chưa mở linh thị, cũng đã dựa vào giọng điệu và câu từ trong lời nói của Emlyn White để xác nhận rõ anh ta không nói dối. Hắn cực kỳ tự tin, hắn vô cùng chắc chắn!

Cảm giác căng thẳng dâng lên, Klein đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

Tại sao mình phải lo lắng về chuyện này?

Rồi, hắn tự trả lời câu hỏi trong đầu:

Bị phát hiện thì đã sao? Tình huống hiện tại đã khác hoàn toàn so với hai tháng trước rồi.

Mình đã từng hốt hoảng, thất thố khi đụng phải sự tình đại sứ Beckron ngay trước mũi đám Người Phi Phàm chính phủ. Mình đã phải chạy vạy khắp nơi, cố sống cố chết bắt từng cọng rơm. Trong quá trình này, mình đã tiếp xúc với giới siêu phàm, thậm chí khả năng trở thành Người Phi Phàm cũng rất cao. Vậy nên, dù có bị lộ ra thân phận là Người Phi Phàm, họ cũng chẳng nghĩ gì sâu xa, đào móc quá khứ mình làm gì.

Hơn nữa, thám tử Isengard Stanton cũng có khả năng là Người Phi Phàm, lại duy trì quan hệ khá tốt với sở cảnh sát và tổ chức chính phủ. Lúc trước ông ta đã nghi ngờ mình cũng là đồng loại nên khéo léo lôi kéo vào. Từ góc độ này, có thể miễn cưỡng xem mình giống như một thành viên lân cận của chính phủ. Dẫu có chuyện gì xảy đến, mình cũng không phải cứ thế liền bị bắt giam.

Quan trọng hơn, mình đã xây dựng một hình tượng đi vào lòng người, không phải lo thấy mặt trên ảnh truy nã. Một khi sự việc đổ bể, mình chỉ cần trực tiếp từ bỏ căn hộ số 15 phố Minsk cùng thân phận Sherlock Moriarty là xong!

Thế nên, lo lắng cái gì?

Ừm, trước khi mình đến đây đã xem bói, gợi ý là gần như không tồn tại nguy hiểm.

Ý nghĩ lóe lên, đồng tử Klein co lại, sắc mặt khẽ chuyển vẻ thất kinh, chế độ chiến đấu cũng dần thu lại, tỏ vẻ hòa hoãn, như thể đang cùng đối phương bàn luận về thời tiết hôm nay ra sao.

Thấy biểu cảm bình tĩnh của hắn, Emlyn White nhướn mày, bước bên cạnh vài bước, chen lên đằng trước hắn, chậm chạp ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Tên ma cà rồng nhìn giám mục Otlowski đang dẫn dắt tín đồ thực hiện các nghi thức của tiệc thánh, cười nói:

“Ngài thám tử, ngài không sợ tôi sẽ chạy đến đồn cảnh sát kêu ầm lên ngài là một Người Phi Phàm sao?”

Tương tự, Klein nhìn thẳng phía trước, nói mà chẳng thèm quay đầu lại:

“Tôi sẽ đi cùng anh luôn, để kêu ầm lên anh là một ma cà rồng!”

Nào, ăn miếng trả miếng! Xem ai sợ ai!

Biểu cảm của Emlyn White hơi cứng lại, dựng ngón trỏ tay phải lên, nói:

“Là Huyết tộc, Huyết tộc cao quý! Rõ chưa?”

Klein chưa kịp mở miệng, nhìn thấy giám mục Otlowski tập trung tiến hành nghi thức tiệc thánh, Emlyn White liền cười nhẹ:

“Bất kể thế nào, cuối cùng tôi cũng sẽ được tự do.”

“Tôi chỉ giả vờ bị khuất phục, nói với lão già kia tình nguyện đổi sang tín ngưỡng Mẫu Thần Đại Địa, cũng ăn năn hối lỗi sâu sắc vì những gì đã làm. Dù tôi chả hiểu mình phải sám hối vì cái gì, nhưng chỉ cần ra vẻ thì chẳng thành vấn đề.”

“Vậy mà lão già kia liền tin tôi luôn, thậm chí còn vui vẻ nữa. Lão thả tôi ra, còn cho tôi làm linh mục ở đây. Lão bảo, chừng nào tôi đọc được Kinh Thánh Sinh Mệnh của Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa, tôi sẽ được thả về nhà.”

“Ha ha, lão già này, đầu chỉ chứa toàn cơ bắp với mớ đức tin ngớ ngẩn, dễ lừa không ấy!”

Dễ lừa? Klein nghiêng đầu nhìn gương mặt dương dương tự đắc của tên ma cà rồng, lại nhìn về trước, nói:

“Cha xứ Otlowski trước kia là một hải tặc, số người ông ta giết còn lớn hơn nhiều so với số người cha anh đã cứu. Hơn nữa, phần lớn hải tặc đều không tin tưởng đồng bọn, giữa họ luôn tràn ngập lừa gạt và phản bội. Có thể trở thành một hải tặc gần như thành công mà còn sống sót trở về, cha xứ Otlowski nếu không tính là người nhanh trí, thì chắc chắn cũng không phải người dễ bị lừa.”

Thấy Emlyn White biểu hiện rõ vẻ mặt không tin, muốn phản bác, hắn vuốt ve đầu gậy batoong, thản nhiên bồi thêm:

“Cha xứ nắm trong tay một Vật Phong Ấn rất mạnh mẽ, gọi là ‘Ngọn nến Mộng Yểm’, nó có thể giúp người dùng tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm linh của mục tiêu, ở đó, chẳng ai có thể nói dối.”

“Hơn nữa, đây chỉ là một trong số những tác dụng của nó, còn lại tôi không biết.”

Emlyn dần ngây người, ánh mắt chầm chậm mất đi tiêu cự.

Qua hơn chục giây sau, sắc mặt anh ta trắng bệch, nói nhỏ:

“Thời điểm tôi nói mình sẽ thay đổi tín ngưỡng, lão già kia liền xách một cái đèn bão bước đến, bên trong đó là một đoạn nến, tôi không rõ hình dạng cụ thể của nó thế nào…”

Klein nghiêng đầu, thương hại nhìn Emlyn White một chút:

“Có lẽ cha xứ Otlowski muốn lợi dụng nó để ám thị, khiến anh từ từ, rồi thực sự, hoàn toàn tín ngưỡng Mẫu Thần Đại Địa.”

Emlyn White khẽ mấp máy môi, lộ ra một nụ cười trông không khác gì xác sống:

“Tôi hoàn toàn không cảm thấy gì. Chắc không phải như anh nói đâu.”

“Hơn nữa, không phải cha mẹ tôi sắp đến rồi sao? Họ có thể thông qua người thường chỉ trích cha xứ, nói lão ta cưỡng ép bắt giam tôi, bắt buộc lão phải đưa ra lựa chọn dựa trên danh dự của Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa, phải thả tôi đi.”

“Biện pháp này không tuyệt sao?”

Klein duy trì ánh mắt đồng tình, đan hai tay vào nhau, đặt trước mặt, tạo dáng vẻ chăm chú sám hối:

“Nếu tôi là cha xứ Otlowski, tôi sẽ chọn báo án, để cảnh sát đến điều tra sáng tỏ sự việc.”

“Anh nói xem, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là một giám mục có tư cách truyền giáo hợp pháp, hay là một tên ma cà rồng?”

“…Huyết tộc, Huyết tộc!” Emlyn White biểu cảm co rút.

Anh tay nắm bàn tay lại, đấm vào lưng ghế ngồi phía trước.

“Tôi chờ được. Một khi tôi đã thuộc lòng Kinh Thánh, tôi sẽ yêu cầu lão già thả tôi về! Lão ta là một người sùng đạo chân chính, sẽ không phá vỡ lời hứa!”

Klein không quay đầu, cười nhẹ:

“Tôi đi qua số 48 đại lộ Anchor rồi. Bố mẹ anh đã dọn đi.”

“Lẽ tự nhiên thôi. Không những dọn đi, mà còn chuyển đến nơi nào đó tôi chẳng rõ.” Emlyn White đáp không chút do dự.

Klein, với giọng điệu khá nhàn nhã, bổ sung:

“Họ chuyển đi rất vội vàng, rất nhiều thứ không mang theo. Ví dụ như, những vật bên trong căn phòng của anh.”

Biểu cảm của Emlyn White lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, miệng hơi há ra, anh ta đột ngột đứng dậy, từ chỗ ngồi bên cạnh Klein chen ra ngoài, phóng tới giám mục Otlowski đang đứng trước Thánh Huy Sinh Mệnh.

“Cha xứ, giám mục, tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!” Emlyn thét lên.

Thấy vẫn còn tín đồ chưa hoàn thành nghi thức tiệc thánh, cha xứ Otlowski không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn tên ma cà rồng đáng thương kia một chút.

Emlyn bỗng nhiên ngậm miệng lại, trở nên im lặng.

Anh ta dạo qua dạo lại, có vẻ lo lắng bội phần.

Klein cười đứng dậy, cầm gậy batoong và mũ, tản bộ dọc theo hành lang tới hàng phía trước đại sảnh cầu nguyện của giáo đường.

Đến khi nghi thức tiệc thánh kết thúc, hắn bước tới bên cạnh cha xứ Otlowski, nghiêm mặt nói:

“Giám mục, tôi không biết vì sao ông lại giam Emlyn ở nơi này, cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết một việc, cha mẹ của gã ủy thác tôi dẫn gã về.”

Nếu cha xứ Người Khổng Lồ này thoải mái đáp ứng thỉnh cầu của mình, thì mình cũng chỉ có thể đốt một ngọn nến mặc niệm cho ma cà rồng Emlyn thôi. Không, mình chắc rằng từ rày trở đi gã sẽ rất ghét nến, thôi thì chỉ mặc niệm chay vậy… Klein thầm nghĩ.

Cha xứ Otlowski cúi đầu nhìn bọn họ, dịu dàng hồi đáp:

“Emlyn có thể về nhà bất cứ lúc nào.”

…Klein nhìn Emlyn White một chút, nâng tay phải lên, điểm trên ngực một cái.

Hắn vốn định điểm bốn cái thuận theo chiều kim đồng hồ chỉ thành mặt trăng đỏ rực, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng vẽ ra thánh huy tam giác.

Emlyn thấy ánh nhìn của Klein dành cho mình, cảm giác còn lo sợ bất an hơn nữa. Không nói một lời, anh ta vọt thẳng về phía cổng giáo đường, thuận lợi rời đi.

Klein bước theo sau anh ta với tốc độ không chậm, cũng chẳng nóng vội.

Sau một hồi chạy bán sống bán chết, Emlyn đột ngột chậm lại, ngây ngốc nói:

“Tôi cảm thấy mình bắt đầu nhớ giáo đường Bội Thu, bắt đầu nhớ cảm giác đọc thuộc lòng Kinh Thánh, nhớ Thánh Huy Sinh Mệnh. Tôi muốn quay lại quét dọn sắp xếp, chỉ mất một giờ thôi, một giờ…”

Ám thị kiểu này còn “độc ác” hơn mình tưởng. Không cần biết tên ma cà rồng này đã đi đâu, mỗi ngày đều phải cưỡng chế quay về giáo đường Bội Thu lao động một giờ? Thế này còn ổn, ít nhất cũng không dùng biện pháp ám thị mạnh mẽ khiến Emlyn thay đổi tín ngưỡng luôn, coi như cũng còn tôn trọng gã, mà sao mình lại muốn dùng từ “tôn trọng” này nhỉ… Ngọn nến kia gọi là ‘Ngọn nến Mộng Yểm’, cũng được biết đến từ một con Rồng Khổng Lồ. Đường tắt ‘Khán Giả’ có vẻ đáng sợ thật… Klein gõ gậy batoong xuống, nói:

“Có cần tôi nhắc anh điều gì không?”

“Không cần!” Emlyn biểu cảm nhăn nhó, ngữ khí tức giận, nói “Tôi sẽ chiến đấu với cảm giác này! Tôi muốn chuyển đến Gian Hải, chuyển tới Fusak! Tôi không tin có ở xa Backlund thì vẫn muốn về!”

Anh ta cắn răng, bỗng thở hắt ra:

“Chúng ta đi xe ngựa tới đại lộ Anchor đi.”

“Được rồi.” Klein thờ ơ đáp.

Đi vài bước, Emlyn ngăn một chiếc xe ngựa cho thuê lại.

Đang định bước vào buồng xe, bóng lưng anh ta đột nhiên cứng lại khoảng hai giây, sau đó, giọng nói trở nên cực kỳ nhỏ, thiếu điều khiến Klein nghe không ra:

“Giờ trên người tôi không có tiền.”

“Tôi có.” Klein cười.

Emlyn không nói gì, đi vào toa xe. Klein ngồi ở vị trí đối diện anh ta, khi xe ngựa vừa chuyển bánh, hắn đã nghĩ nghĩ, hỏi:

“Cha anh là một bác sĩ? Có trình độ xuất sắc về các loại dược phẩm và y khoa?”

Emlyn mặc dù đang ỉu xìu buồn bã, nhưng vẫn theo thói quen hất cằm lên:

“Đây là thiên phú của Huyết tộc chúng ta. Những bác sĩ đại tài, xuất sắc nhất kia đều chính là Huyết tộc!”

“Vậy sao…” Klein thì thầm với bản thân, không biết đang nghĩ gì.

Emlyn lại im lặng hồi lâu:

“Anh hãy viết thư cho bằng hữu, nói rằng tôi đã trở về đại lộ Anchor. Cha mẹ tôi sẽ đến tìm tôi.”

“Được.” Klein đáp ngắn gọn.

Tầm hai mươi phút sau, xe ngựa đi vào đại lộ Anchor, dừng trước căn nhà số 48.

Thanh toán tiền xong, Klein bước khỏi xe ngựa, trông thấy Emlyn đang nhìn về hướng phòng ngủ, biểu cảm kích động lạ thường.

Cố khắc chế tâm tình mình, ma cà rồng này đối diện Klein, đưa tay ấn ngực, cúi người rất sâu, hành lễ:

“Dù có thế nào, tôi cũng phải cảm tạ anh.”

Klein lập tức cười:

“Không cần cám ơn.”

“Tiền thưởng tìm được anh, cùng với tiền xe vừa nãy, tôi sẽ đòi từ cha mẹ anh.”

“Hơn nữa, các người phải điều chế ra một phương thuốc hiệu quả phi phàm, giúp tôi điều trị một bệnh nhân.”

“Đây là thù lao mà gia đình anh nên trả.”