Dịch: 707DefenderOfJustice
Có lẽ có thể dùng nó làm “cầu nối”… Trong đầu Klein vừa lóe lên ý nghĩ, tay đã cầm lấy chiếc trâm ngực màu vàng sẫm hình dạng Chim Thái Dương.
Cùng lúc, hắn điều khiển linh tính bản thân như một vòng xoáy nhằm thu hút lực lượng bị khuấy động, khiến nó dâng cao về phía Trâm Ngực Thái Dương như thủy triều.
Rung động nhè nhẹ trên sương xám dần rõ ràng hơn, từng điểm sáng tinh khôi giao vào nhau, quét về phía Klein, hòa hợp làm một với linh tính của hắn.
Trâm Ngực Thái Dương màu vàng sẫm chợt bùng nổ ánh sáng rực rỡ, càng lúc càng chói lọi, càng lúc càng dày đặc, nháy mắt ngưng tụ thành từng giọt chất lỏng màu vàng trong suốt.
Chúng dần dung hợp lại với nhau, hóa thành một thân hình tương tự như Klein, là một bóng người màu vàng, một bóng người thần thánh!
Quả nhiên là làm được… ‘Thái Dương Thánh Thủy’ được chế tạo ra từ lực lượng của trình độ cấp cao càng tiệm cận với ban thưởng của Thần! Klein trong lòng vui mừng, lại đưa mắt về phía ngôi sao đỏ thẫm biểu trưng cho ‘Mặt Trời’, nhìn thân ảnh đang chờ đợi mối liên kết ẩn với thực thể vĩ đại kia.
Chuyện ‘Thái Dương Thánh Thủy’ ngưng tụ thành một bóng người vàng óng cũng không phải do ‘Trâm Ngực Thái Dương’ có biến dị gì, mà là do Klein vô thức tưởng tượng ra.
Đến bước này, hắn đã có thể cho bóng người màu vàng tiến lên, thông qua ngôi sao đỏ thẫm hư ảo và nghi thức mật khế, dung hợp với ‘Mặt Trời’ nhỏ để thanh trừ Tà Linh đang ẩn giấu trong cơ thể cậu, cũng trao cho cậu những tri thức và kinh nghiệm tinh thần kỳ diệu.
Tuy nhiên, lúc này Klein lại không quá tin tưởng.
Lực lượng của mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám đang bị khuấy động này rõ ràng có cấp độ cao hơn linh tính hắn, khiến hắn không thể kiểm soát trơn tru được, nên lực lượng của bóng người màu vàng bị hỗn tạp, hỗn loạn, không cân đối. Nếu cứ để yên như thế mà sử dụng, đảm bảo hiệu quả còn chả đạt tới mười phần trăm.
Mà Amon kia lại được nghi ngờ là hậu duệ của Thần Thái Dương Cổ Đại, là gia tộc “Kẻ Nghịch Thần” sinh ra vào Kỷ thứ Tư ở đế quốc Tudor, cũng thuận lợi lừa gạt được vật phẩm thần kỳ đã bảo vệ tồn tại của thành Bạch Ngân, che mắt được Danh sách bậc cao “Kẻ Săn Ma”. Chỉ dựa vào mười phần trăm hiệu quả, Klein quả thực không có niềm tin chắc chắn.
Ban đầu hắn chỉ định thử một chút, thật sự không được sẽ tạm thời chặn ‘Mặt Trời’ nhỏ bé lại, chờ đến khi tìm được cách tốt hơn mới kết nối lại.
Vậy mà, đã đi xa đến đây rồi, Klein tự nhiên muốn cố gắng hết sức, tranh thủ có thể đạt được thành công một lần.
Ngụy trang làm tồn tại ‘Kẻ Khờ’ đã tiếp cận với thần, cũng có chút tự hào, vẫn muốn có chút mặt mũi… Hắn tự giễu, chuẩn bị để tìm kiếm biện pháp tăng thêm hiệu quả trừ tà của bóng người màu vàng vào phút chót.
Đương nhiên, chỉ có thể lãng phí vài giây đồng hồ thôi, nếu không nghi thức sẽ kết thúc… Ánh mắt Klein lại đảo qua mặt bàn đồng dài đang bày biện những món vật phẩm kia, thầm nghĩ đến các cụm từ “Trình độ cấp cao”, “Địa vị cấp cao”.
Căn cứ vào trực giác linh tính của Thầy Bói, ánh mắt hắn dừng lại ở một món vật phẩm:
Lá Bài Khinh Nhờn, Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”!
Trong tất cả các vật phẩm Klein sở hữu, chỉ có nó mới xứng đáng với những cụm từ “Trình độ cấp cao”, “Địa vị cấp cao”!
Còn còi đồng Azcot, Klein nhớ rất rõ hồi còn đối mặt với dòng máu Tà Thần ở công ty Bảo an Blackthorn, nó hoàn toàn bị áp chế.
Cơ mà, “Trình độ cấp cao”, “Địa vị cấp cao” của Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” là tri thức ẩn chứa bên trong. À, không đúng, sau khi chủ nhân tấn thăng lên Danh sách bậc cao, bản thân nó cũng sẽ sản sinh ra cảm ứng vi diệu với vật liệu phi phàm, thậm chí còn có đặc điểm phản xem bói và phản tiên đoán… Nói cách khác, địa vị của chính bản thân nó cũng không thấp… Mình cũng không dùng nó để chiến đấu, chỉ cần lợi dụng “Địa vị cấp cao” của nó, ngăn chặn sự khuấy động lực lượng của mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám này, điều chỉnh sự hỗn tạp, hỗn loạn, không cân đối, mất tự nhiên của bóng người màu vàng xuống tỷ lệ thấp nhất thôi, vậy là được rồi!
Klein nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng, thò tay chộp lấy Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” đang đặt úp!
Ngay lúc này, khóe mắt hắn vừa quét qua, thu lại được một tràng cảnh khiến hắn kinh hoàng.
Trong thân ảnh ‘Mặt Trời’ được phác họa nên bởi những tia sáng hư ảo của ngôi sao đỏ thẫm, một bàn tay khô quắt chỉ có da bọc xương đột nhiên vươn thẳng về phía trước, thong thả nhưng kiên quyết chộp tới viền ngôi sao đỏ thẫm, mang lại cảm giác xuyên thấu thực tại, bước vào lĩnh vực tinh thần.
Amon kia lại dựa vào mối liên hệ, thử nghiệm mở rộng giới hạn ra, thò tay vào phía trên sương xám!
Vù!
Lần đầu tiên, màn sương mù trắng xám vô hạn xuất hiện một chút hỗn loạn, đang “trôi nổi” dường như hội tụ thành gợn sóng, hội tụ thành gió lớn.
Đồng tử Klein co rụt, không do dự cầm lấy Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”!
Món vật phẩm vừa mới tới tay, hắn lập tức nhận thấy linh tính bản thân không còn bị khuất phục bởi lực lượng đang khuấy động của không gian thần bí nữa.
Thân ảnh màu vàng đột nhiên trở nên cao lớn tới dị thường, sau lưng mọc ra từng đôi cánh khổng lồ đen kịt, tổng cộng mười hai đôi cánh!
Mà trên mỗi đôi cánh, từng chiếc lông vũ có sáng có tối lại khắc rõ những ký hiệu thần bí đang giao thoa vào nhau.
Thân ảnh khổng lồ hiện rõ sự tương phản giữa màu vàng và màu đen do Klein điều khiển, bỗng sải từng đôi cánh che phủ mái vòm rộng lớn của cung điện nguy nga.
Không một tiếng động, hình bóng vừa thần thánh lại vừa sa ngã, vừa chiếu sáng lại vừa u tối phóng vụt qua, chồng lên hình ảnh ‘Mặt Trời’ được tạo nên bởi ngôi sao đỏ thẫm!
Ánh sáng và bóng tối giao thoa, cuồng phong tản ra muôn nơi, bàn tay khô quắt chỉ còn da bọc xương khó lòng kiểm soát đành co lại, nhưng kiên quyết không rút lui.
Nó tựa như một kẻ rơi xuống vách núi, nhưng duỗi tay bám chặt vào mỏm đá gồ lên, chết cũng không chịu buông.
Vù!
Bên trong thanh âm hư ảo và hỗn loạn, ánh sáng cùng bóng tối hoàn toàn bạo phát. Bàn tay khô quắt rốt cuộc cũng mất đi “điểm tựa”, liền hướng về phía sau rồi rơi xuống, vỡ vụn, tan biến.
Vài giây sau, mảnh không gian thần bí phía trên màn sương mù trắng xám đã triệt để khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, như thể đã ngàn năm, vạn năm rồi chưa có ai đặt chân tới.
Klein tập trung nhìn lại, thấy thân ảnh mơ hồ của ‘Mặt Trời’ nhỏ đã không còn bị hình bóng hư ảo, vặn vẹo, quỷ dị quấn lấy nữa.
Phù! Hắn không nhịn nổi thở phào một tiếng, sau đó đem hai hình ảnh cụ thể hóa ra để so sánh, ném về phía thân ảnh ‘Mặt Trời’ nhỏ được tạo nên từ những tia sáng đỏ thẫm, giúp cậu ta tự hiểu ra.
…
Thành Bạch Ngân, nhà Berg.
‘Mặt Trời’ Dereck đồng thời cảm thấy hai loại cảm giác thanh tỉnh và hoảng hốt.
Cậu như thể nhìn thấy những thân ảnh có hình dạng khó tả, nhìn thấy những sắc màu ánh sáng khác nhau chứng đựng các tri thức vô tận, nhìn thấy một bóng người màu vàng hùng vĩ mà cao lớn đang nhìn xuống tất cả.
Bóng người này đứng hầu bên cạnh ngài ‘Kẻ Khờ’ bị che phủ trong sương xám dày đặc, sau lưng có mười hai đôi cánh chim khổng lồ màu đen thần bí.
Bất tri bất giác, khi vừa tiếp xúc với bóng người có hai màu vàng và đen tương phản kia, Dereck không chỉ có cảm giác thể xác và tinh thần đều trở nên ấm áp, tinh khiết, như hiểu ra cái gì gọi là ánh dương, mà còn trực tiếp hiểu được cách chế tạo Thánh Thủy, tri thức để thanh trừ Tà Linh.
Trong đó còn có một vài hình ảnh mà cậu không thể lý giải được, như chiếc lăng tẩm hình kim tự tháp sừng sững, bí ẩn kia.
Trong kinh nghiệm tinh thần kỳ diệu, Dereck như say mê, như trở về với tuổi thơ vô lo vô nghĩ, tiến đến vùng đất được mặt trời chiếu rọi trong tưởng tượng của bản thân. Chỉ đến khi mọi thứ biến mất, hình ảnh đồ vật trong phòng đập vào mắt, cậu mới hồi phục lại tinh thần.
“Đây chính là “nghi thức mật khế” được giảng giải trong sách sao? Hơn hai ngàn năm qua, thành Bạch Ngân không có nổi một người thành công, không có nổi một người tiếp xúc được với thực thể vĩ đại…” Giờ này, khắc này, cảm giác nặng nề và cô đơn của Dereck đã bớt đi rất nhiều, trên mặt lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.
Thứ mà ngài ‘Kẻ Khờ’ gọi là thí nghiệm, có phải chính là xác nhận xem vị trí, hoàn cảnh của thành Bạch Ngân có thể hoàn thành được “nghi thức mật khế” không? Những tri thức và kinh nghiệm kỳ diệu kia chính là thù lao Thần ban tặng cho mình? Dereck cúi thấp đầu lần nữa, vô cùng tôn kính nói:
“Cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’!”
Đúng lúc ấy, trước mặt cậu lại đột nhiên tràn ngập sương mù trắng xám, giữa trung tâm màn sương xám là một chiếc ghế trên cao, nơi ‘Kẻ Khờ’ đang nhàn nhã an tọa.
Ngay sau đó, Dereck nhìn thấy chính bản thân mình bị một thân ảnh hư ảo, trong suốt bao trùm.
Thân ảnh đó mặc áo choàng cổ điển đen, đội mũ mềm chóp nhọn cùng màu, trên gương mặt đeo chiếc kính độc nhãn làm bằng thủy tinh, hệt như một con mãng xà đang quấn quanh người cậu!
Chuyện này…Amon kia chưa chết! hắn đã tránh được dò tìm của vật phẩm thần kỳ và ngài “Thủ lĩnh”, ký sinh trong linh thể của mình! Đôi mắt Dereck trợn tròn, nhìn thấy bản thân hiện tại đã không còn bị Amon quấn lấy nữa.
Ngài ‘Kẻ Khờ’ phát hiện ra hắn, rồi giải quyết hắn? ‘Mặt Trời’ Dereck tim vừa trùng xuống liền trở lại như cũ, trán đổ mồ hôi lạnh trong kinh sợ, vẻ mặt hiện ra thái độ sùng kính.
Cậu vô thức dựa vào những mô tả trong khóa học về thần thoại, thốt lên:
“Ca ngợi ngài ‘Kẻ Khờ’ vĩ đại!”
…
Tại nơi nào đó trong bóng tối thâm trầm, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng xung quanh.
Đây là một vùng đồng bằng chứa đầy các khe núi, có một người khổng lồ một mắt mang màu xanh sẫm đang lang thang vô định.
Con mắt gã không mang chút thần thái, khắp trên khuôn mặt đều hiện rõ vết mủ hư thối, bên trong cơ thể thì tràn ngập khí tức màu vàng xám, hòa lẫn với không khí đan dệt nên từng tầng mây.
Mà dưới chân gã, trong một cái khe núi sâu thẳm ở đồng bằng, có một bóng người đang đứng bên rìa, nhìn xuống dưới.
Nhờ vào ánh sáng của tia chớp, dưới dáy cái khe thấp thoáng hiện ra một tòa nhà nặng nề mà rộng lớn màu xám trắng.
Bóng người kia mặc một chiếc áo choàng cổ điển đen và đội mũ mềm chóp nhọn cùng màu, mái tóc xoăn đen, mắt đen, vầng trán rộng, gò má hao gầy, giống hệt hư ảnh Dereck từng nhìn thấy.
Y đưa tay chạm vào chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, quay đầu về bên trái, nhìn về phương xa.
“Quả nhiên…” Y bỗng lẩm bẩm bằng tiếng Fusak cổ.
Ngừng lại một chút, bóng người này nhếch mép lên, nở một nụ cười, đọc lên cụm từ:
“Kẻ Khờ.”
Lời còn chưa dứt, y đã nhảy vào cái khe núi trước mặt.
Lúc này, tia chớp tắt đi trong một giây, bóng tối bao phủ hoàn toàn thế giới này.
…
Sau khi giải quyết nguy hiểm trí mạng, Klein một lần nữa quay lại thế giới hiện thực, một lần nữa cảm thấy việc thăng cấp lên Danh sách cao hơn là cực kỳ cấp thiết.
Amon bị mình thanh trừ kia còn chẳng phải bản thể, nếu hắn thực sự cảm thấy hứng thú với mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám, chẳng bao lâu sau sẽ quay lại thành Bạch Ngân. Đến lúc ấy, không biết liệu hai món vật phẩm thần kỳ huyền thoại và ba vị “Kẻ Săn Ma” kia có thể ngăn chặn được hắn không nữa…
Chỉ một phân thân đó của hắn thôi đã vô cùng quỷ dị đáng sợ, ai biết được bản thể còn kinh khủng đến mức nào… Cho nên mình phải mau chóng tổng kết ra những quy tắc còn lại của “Ảo Thuật Gia”, thông qua tiêu hóa và tấn thăng để càng lúc càng nắm giữ được mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám đó… Có lẽ có thể lợi dụng được vị trưởng lão “Người Chăn Cừu” kia của thành Bạch Ngân. Nếu cô ta thực sự bị ô nhiễm bởi “Chúa Sáng Thế Chân Thực”…
Klein mở cửa phòng vệ sinh ra, trầm ngâm bước xuống lầu một.