Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 133: Ảo Thuật Gia trước khi lên sân khấu




Dịch: 707DefenderOfJustice

10 giờ tối tại con hẻm sau quán rượu Người Dũng Cảm.

Như lần trước, Klein mặc một bộ lễ phục đen dài có hai hàng cúc, đầu đội mũ chóp cao nửa cùng màu. Hắn đi dạo xung quanh quán rượu một vòng trước khi quay trở lại hướng con phố gần nhất.

Hắn vừa bước ra đầu ngõ, liền có một chiếc xe ngựa dừng ngay trước mặt. Phía sau kính cửa sổ là Marik với đôi mắt nâu đang ánh lên sự đàn áp với mọi dấu hiệu ác ý.

Klein nhấn mũ chóp cao nửa xuống đỉnh đầu, cầm cây gậy batoong cứng cáp, bình tĩnh bước lên xe như thể mình mới là người gọi xe ngựa đến.

Hắn ngồi xuống sửa sang lại chiếc nơ trên cổ áo, tựa như một quý ngài chuẩn bị dự tiệc.

“Trang phục đó không hợp với chiến đấu.” Marik, người đang mặc áo sơ mi trắng, gile đen cùng quần bó, nhìn lướt qua hắn đánh giá, hơi nhăn mày.

Rõ ràng là Marik cảm thấy hoài nghi về thực lực của Klein, nhưng anh ta chọn tin tưởng vào Sharon.

Klein thoải mái cười nói:

“Năng lực phi phàm của tôi và của anh khác biệt, phong cách chiến đấu cũng khác biệt. Loại trang phục này không có bất lợi gì với tôi cả, trái lại còn rất phù hợp. Ví dụ như có rất nhiều túi, giúp chứa được nhiều loại vật phẩm ở các nơi khác nhau, tránh lúc nguy cấp lại lấy nhầm, lại vì một sai lầm buồn cười như thế phải đánh đổi mạng sống.”

Hắn vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi lấy ra ba ống thuốc an thần—loại thuốc an thần đặc biệt mà “Thầy Thuốc” chế tạo!

Hắn vừa dứt lời, trên vị trí gần cửa sổ xe còn lại nhanh chóng hiện lên một thân ảnh.

Thân hình mặc chiếc váy cung đình đen dài, đầu đội chiếc mũ mềm xinh xắn.

Không ai khác chính là cường giả đường tắt Dị Chủng, Danh sách 5, “Oan Hồn” Sharon.

“Anh giải thích quá nhiều.” Sharon nhìn Klein bằng đôi mắt có con ngươi xanh thẳm, nói với tông giọng thanh thoát “Không được tự nhiên.”

…Tôi đang muốn dần tiến vào trạng thái biểu diễn… Klein cười gượng hai tiếng, đáp lại:

“Chắc do tôi hơi lo lắng.”

Không đợi Sharon mở miệng, hắn đem ba ống thuốc an thần đưa cho Marik:

“Hãy tìm cơ hội để uống.”

“Tôi tin, anh có kinh nghiệm phong phú hơn hẳn so với tôi, sẽ không uống quá sớm hoặc quá muộn, càng sẽ không uống quá ít hoặc quá nhiều.”

Marik nhìn chiếc ống nghiệm thủy tinh trong suốt được bịt kín, lắc nhẹ chất lỏng đang sóng sánh bên trong, nói:

“Hai ống rưỡi thôi. Nhiều hơn sẽ khiến tôi trở nên quá trấn định, trong khoảng thời gian ngắn không thể hành động gì được.”

“Rất tốt.” Klein khen ngợi, lại quay đầu về phía Sharon “Các người đã quyết định được địa điểm mai phục ở đâu rồi?”

Sharon gật đầu.

“Chúng ta đang trên đường tới đó.”

Cô nàng không hề đề cập trực tiếp tên địa điểm chiến đấu với Klein.

Rất khôn ngoan, rất thận trọng… Klein nghĩ nghĩ, chuyển hỏi:

“Các người có bị thương tổn nếu bị tịnh hóa không?”

“ “Xác Sống” thì có. Tôi cũng sẽ thế nếu ở trong trạng thái linh thể.” Sharon giải thích rất ngắn gọn.

Nói cách khác, nếu Danh sách 5 “Oan Hồn” vẫn còn ở trạng thái nhục thể, dùng tịnh hóa sẽ không hiệu quả… Klein lại suy tư rồi hỏi:

“Còn trừ tà?”

“Còn săn ma?”

Vì phải đối phó với cường giả có cùng đường tắt, Sharon không hề giấu giếm:

“Săn ma sẽ gây tổn thương cho cơ thể chúng tôi. Trừ tà cũng gây tổn thương cho cả hai trạng thái nhục thể và linh thể, nhưng không đủ trí mạng.”

Klein mỉm cười, thở hắt ra:

“Tôi hiểu rồi.”

Hắn tiếp tục ngẫm nghĩ một hồi, cân nhắc hỏi lại:

“Giờ các người có cảm nhận được lực lượng tịnh hóa và trừ tà không?”

“Không có.” Marik bên cạnh khàn khàn trả lời.

Rất tốt, lồng giam linh tính là phiên bản được điều chỉnh lại từ bức tường linh tính, quả nhiên có thể ngăn cách ảnh hưởng của ‘Trâm Ngực Thái Dương’. Nhưng mà, mình vẫn bị nóng… Klein âm thầm xác nhận, đoạn thở dài:

“ “Oan Hồn” Steve, “Xác Sống” Jason và “Người Sói” Tyre. Ngoài ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ ra, còn vật phẩm thần kỳ hay vũ khí phi phàm gì không?”

“Chúng tôi không rõ.” Marik lại một lần nữa nhấn chỗ trên sống mũi, có vẻ hơi bực bội.

Sắp xảy ra đại chiến, vốn phải áp chế ác ý và dục vọng, anh ta càng không khỏi tránh được sự bất ổn trong cảm xúc.

Sharon an tĩnh nghe xong, đáp lại với giọng không chút gợn sóng:

“Nếu bị ảnh hưởng bởi ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’, Jason và Tyre sẽ rơi vào trạng thái gần như cuồng loạn.”

“Dù bọn chúng có vật phẩm thần kỳ, cũng không đủ lý trí để sử dụng.”

“Trừ phi đó là vật phẩm bị động.” Marik bổ sung, “Mà đối với một “Người Sói”, móng vuốt chính là vũ khí phi phàm. Giống như tôi đây, Tyre cũng thế, mà Jason cũng vậy. Nó có thể chém đứt sắt thép, mang theo độc tính.”

Con ngươi Klein hơi thay đổi, nhẹ gật:

“Được rồi, tôi không còn thắc mắc gì nữa.”

Trong màn đêm thưa thớt bóng người, xe ngựa lao đi vùng vụt, thỉnh thoảng lăn vào chỗ trũng khiến nước văng tung tóe, bánh xe lấm bẩn.

Qua khoảng mười phút, Marik khiển xác sống lái xe ghì chặt dây cương, thắng lại.

Klein từ kính cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy được một công trình kiến trúc đã tan hoang, mang theo cảm giác u ám. Cách đó không xa nghe được tiếng nước chảy ào ào.

“Đây là bến tàu Tây Balam đã bỏ hoang một năm trước, chuẩn bị được tu bổ. Kế hoạch của chúng ta là tập kích ở khu vực xung quanh nhà kho.” Marik giới thiệu qua.

Bến tàu Tây Balam đã bỏ hoang… Nếu thật sự có vấn đề phát sinh, sông Torquack sẽ là hướng chạy trốn tốt nhất… Dựa vào những lần thăm dò trước, đi từ đây về hướng Tây Bắc khoảng 2km, sẽ xuất hiện tòa giáo đường Leverage thuộc Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc... Klein lập tức diễn giải lại tình hình.

Hắn xuống xe ngựa, thong thả sửa sang lại trang phục, cầm gậy batoong, đi theo Sharon và Marik tiến vào khu vực bến tàu.

Đi được chừng năm sáu phút, họ đã có mặt tại một mảnh đất trống, vài căn nhà kho nằm xung quanh.

Bùn đất nơi này màu nâu đen, cỏ dại khô mọc tùm lum khắp nơi. Một chiếc hòm gỗ được đặt ngay ngắn trong góc tối.

“Đó chính là số thuốc nổ anh yêu cầu.” Marik chỉ.

Klein gật đầu:

“Các người không sợ bị đám vô gia cư trộm đi sao?”

“Xác sống của tôi ngủ ngay dưới mặt đất khu vực này. Ai lại gần sẽ bị dọa sợ đến bỏ chạy.” Marik chỉ vài nơi “Anh chôn bom thì tránh mấy chỗ này ra.”

“Không thành vấn đề.” Klein gật đầu cười, đoạn hỏi: “Nếu tôi dùng năng lực tịnh hóa và trừ tà thì có ảnh hưởng đến chúng không?”

“Không, trạng thái ngủ say của chúng cũng giống tử thi thôi, hơn nữa còn có lớp bùn đất dày đặc ngăn cách.” Marik khẳng định.

Sharon nhìn quanh một vòng, đột nhiên nói nhiều hơn hẳn:

“Anh ở chỗ này chuẩn bị phần mình, chúng tôi sẽ dẫn dụ kẻ địch đến đây.”

“Sẽ không quá ba mươi phút đâu, hãy tính toán thời gian cẩn thận.”

“Chuẩn bị xong thì anh cứ trốn trong một kho hàng, không cần vội vàng ra tay, phải thật kiên nhẫn.”

“Dù tình huống có nguy hiểm thế nào, cũng phải bình tĩnh.”

“Chờ khi nào tôi trở nên suy yếu, ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ xuất hiện, anh hãy dùng ‘con mắt’ đó tìm kiếm Steve, tập kích bất ngờ. Tôi cũng sẽ dùng vật phẩm thần kỳ phối hợp với anh.”

Klein chăm chú nghe xong, cười nhẹ nói:

“Một kế hoạch rất đơn giản.”

“Kế hoạch càng đơn giản thì càng hữu hiệu.” Sharon bình tĩnh đáp.

Marik lại bóp trán, lắc lắc đầu nói:

“Steve không phải tên ngốc, mà kế hoạch phức tạp chỉ cần nảy sinh một vấn đề sẽ dẫn đến thất bại toàn tập.”

Trao đổi xong xuôi, Sharon và Marik nhanh chóng biến mất khỏi bến tàu.

Đưa mắt nhìn họ rời đi, Klein lấy ra một hộp sắt vuông vức từ trong túi áo, bề mặt bên trên được bao trùm bởi một lớp màng linh tính mỏng, chính là lồng giam linh tính được biến thể từ bức tường linh tính.

Ở mức độ nào đó, nó có thể giúp ngăn cách ảnh hưởng của vật phẩm thần kỳ với bên ngoài, nhưng không thể cải thiện được tác dụng phụ.

Tương tự thế, nếu là Vật Phong Ấn quá mạnh mẽ, quá quỷ dị, lồng giam linh tính cũng không có tác dụng gì, phải dùng biện pháp phong ấn đặc biệt chuyên dụng dành cho những trường hợp thế này.

Bốn nhà kho, xung quanh chỉ toàn cỏ dại. Trời vừa mưa to nên đất còn ẩm ướt lầy lội… Klein rút một tờ giấy ra, vung mạnh.

Phạch!

Tờ giấy tức thì duỗi thẳng, cứng rắn như tấm sắt.

Klein cầm tờ giấy cứng nhanh chóng đào một cái hố nông dưới mặt đất, đặt chiếc hộp sắt vuông nhỏ bằng bàn tay xuống, chôn dưới lớp bùn đất mỏng.

Tiếp theo, hắn lấy thuốc nổ trong hòm gỗ ra chôn rải rác xung quanh bãi đất trống cũng như kho hàng.

Còn lại một chút, hắn chôn toàn bộ ở ngay chính giữa khu vực chiến trường.

Làm xong, hắn rút khẩu súng ngắn ra, điều chỉnh lại tỉ lệ đạn, ba viên ‘Đạn tịnh hóa’, hai viên ‘Đạn trừ tà’.

Cất súng ngắn trở lại bao da dưới nách, Klein chỉnh lại quần áo, đi tới khe hở giữa hai nhà kho, ném một người giấy vào ngay trên khu vực mới chôn bom.

Hắn dò xét xung quanh một lần nữa, lại móc ra một hộp sắt vuông khác, giải trử lồng giam linh tính bao quanh, lấy ‘Trâm Ngực Thái Dương’ có hình dáng chiếc trâm màu vàng sẫm ra, trịnh trọng đeo lên trước ngực trái.

Phù… Klein thở dài, rời khỏi chỗ, dạo quanh một vòng, bỏ đi vài vật không dễ gây chú ý, cũng châm lửa đốt luôn tờ giấy đã dùng.

Sau khi quay lại, hắn leo lên mái một kho hàng, nấp trong bóng tối.

Thò tay vào túi áo xác nhận lại các loại bùa chú, tinh dầu và bột phấn thảo dược, Klein sờ vào hộp thuốc lá sắt, búng tay “Tách!”.

Hình nhân giấy hắn vừa ném vào khe hở giữa hai kho hàng lập tức đứng dậy, biến thành một quý ngài mặc lễ phục đen dài có hai hàng cúc, đội mũ chóp cao nửa, cầm một cây gậy batoong cứng cáp.

Quý ngài này đứng ở vị trí mờ nhạt, khi ẩn khi hiện, người ngoài nhìn vào rất khó nhận ra.

Mà ở nơi vừa đứng, bóng dáng Klein cũng đã hoàn toàn biến mất.

Dù vậy, tầm mắt hắn không hề bị ảnh hưởng, có thể thấy rõ ràng con đường đi từ ngoài dẫn vào bãi đất trống.

Tuy đã chuẩn bị rất kỹ càng, đã trải qua nhiều trận chiến, thời khắc này Klein vẫn có chút thấp thỏm, lo sợ.

Có biểu diễn tốt, cũng không tránh khỏi khả năng bị nhìn thấu!

Hơn nữa, kẻ đối địch lại là một cường giả Danh sách 5, có vật phẩm thần kỳ! Còn có một Danh sách 6 và một Danh sách 7!

“Đây chính là trạng thái của mỗi một Ảo Thuật Gia trước khi bước lên vũ đài?”

Klein thầm hít vào một hơi, áp chế nội tâm đang chao đảo vì cảm xúc và cơ thể đang dần nóng lên.

Đêm nay, mặt trăng đỏ rực bị một tầng mây che phủ, bãi đất trống chỉ ánh lên chút tia sáng mỏng.

Không quá lâu sau, Klein nhìn thấy ba bóng người đang bứt tốc tiến đến.

Một trước, một giữa, một sau!