Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 132: ‘Trâm Ngực Thái Dương’




Dịch: 707DefenderOfJustice

“Cậu có thể xác nhận lại trước khi thanh toán.” Ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ khoác áo choàng có mũ trùm trực tiếp bước đến trước mặt Klein, đưa chiếc trâm ngực màu vàng sẫm cho hắn.

Rất hào phóng… Klein chỉ vừa đưa tay ra nhận, chưa kịp ngắm nghía kỹ càng, đã cảm thấy xung quanh trở nên oi bức, ngay cả ngọn gió cũng phảng phất mang theo hơi nóng, vừa hít một hơi, sức nóng liền tràn vào khoang phổi.

Trong nháy mắt, hắn như rời khỏi Backlund lạnh lẽo ẩm ướt, như thấy mình đang đứng giữa sa mạc hoang dã ở trung tâm đại lục Bắc. Trên đỉnh đầu là một mặt trời rực sáng đang tỏa ra từng lớp nhiệt, xung quanh là cát vàng khô khốc vô biên.

Hầy, làm mình thèm ăn kem… Trán Klein bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng vì bị che kín bởi chiếc mặt nạ sắt, những giọt chất lỏng không thể tự nhiên rơi xuống. Chúng chỉ đọng lại ở chỗ cũ.

Nhờ chạm tay trực tiếp, hắn có thể cảm nhận được sự tinh khiết và năng lượng ấm áp đang phóng ra, nhưng những Người Phi Phàm khác thì chẳng hề bị ảnh hưởng.

Sau khi sửa lại vị trí cài, Klein dùng linh tính bọc chiếc trâm màu vàng sẫm lại.

Đùng một cái, hắn nhìn thấy cả một bầu trời phủ đầy những điểm sáng thuần một màu vàng rực, cũng nhận được lượng lớn thông tin.

Gồm có phương pháp sử dụng một vài loại pháp thuật lĩnh vực Mặt Trời nhờ vào chiếc trâm ngực.

Quan trọng là ở kỹ xảo rót linh tính vào và kết hợp với chú ngữ mở ra chú văn!

Trong đó, nếu cung cấp linh tính cho trâm ngực trong hai giây, có thể triệu hồi một chùm ánh sáng thần thánh, từ trên trời giáng xuống. Vừa tịnh hóa các sinh vật loại tử linh, vừa gây tổn thương không nhỏ đến các mục tiêu khác.

Tiếp theo, nếu cung cấp linh tính cho trâm ngực trong năm giây, kết hợp đọc từ “Mặt Trời” bằng tiếng Hermes cổ, có thể chế tạo một chút ‘Thái Dương Thánh Thủy’ để trừ bỏ Tà Linh, xua đuổi rét lạnh, tịnh hóa oan hồn.

Cộng thêm sự chênh lệch về mạnh yếu và thời gian, còn thi triển được các pháp thuật tương tự.

‘Ngọn Lửa Ánh Sáng’ là dựa vào suy nghĩ, sản sinh một ngọn lửa linh thiêng bùng cháy lên màu vàng rực rỡ. ‘Nhát Chém Tịnh Hóa’ hữu hiệu nhất khi sử dụng để công kích Tà Linh, oan hồn, cũng dùng kèm được với đạn. ‘Miễn Dịch Sợ Hãi’ giúp người đeo không còn cảm giác lo lắng sợ hãi. ‘Thệ Ước Thần Thánh’ gia tăng sức mạnh, độ linh hoạt, công kích thuộc tính lửa và thuộc tính thần thánh, thông qua tụng niệm chú ngữ tiếng Hermes cổ.

‘Hào Quang Mặt Trời’ có hiệu ứng tốt với đồng đội trong vòng bán kính 20m, tăng cường dũng khí, tịnh hóa tà linh trú ngụ trong cơ thể.

Không tệ. Trừ việc thiếu đi đặc điểm quỷ dị thì không có khuyết điểm quá nghiêm trọng. Cũng vừa vặn phù hợp với năng lực của "Ảo Thuật Gia"… Chỉ là hơi nóng một chút… Trong đầu Klein tràn ngập tưởng tượng về hình ảnh bản thân mặc một bộ đồ ngắn tay.

Hắn cuộn lớp áo choàng lên, lấy trong túi áo ra một xấp tiền mặt, cộng thêm khoản tiền 900 bảng nhận từ quý cô có vị "Công Tượng" chống lưng, hắn đếm đủ 2000 bảng tiền mặt, đưa cho người hầu của ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’.

Sau khi đếm đi đếm lại ba lần xác nhận không còn gì sai sót, Klein nhìn chiếc ví tiền chớp mắt đã xẹp xuống, mang cảm giác vừa vui sướng lại vừa phiền muộn.

Số tiền hắn vất vả tích lũy được nay chỉ còn có 574 bảng tiền mặt và 5 xu vàng.

Tuy vậy, hắn cũng thu được vật phẩm thần kỳ thứ hai, nhưng so ra tác dụng phụ rõ ràng là nhỏ hơn ‘Chìa Khóa Vạn Năng’, mà năng lực của vật phẩm thần kỳ ‘Trâm Ngực Thái Dương’ lại càng thêm nổi bật.

Nhược điểm duy nhất là quá nóng… Klein thò tay sờ sờ mặt nạ sắt, thiếu điều tháo nó ra đem quạt.

Quỹ tiền đã bị giảm xuống đáng kể so với trước, hắn không còn cân nhắc mua thêm vật gì, chỉ yên lặng ngồi một chỗ dự thính đến khi kết thúc.

Bị kích thích bởi giao dịch 2000 bảng, tụ hội đêm nay trở nên sôi nổi hẳn. Ví dụ như cây roi được bện từ lông vũ Chim Thần Thánh Thái Dương được bán đi với giá 850 bảng. Ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ thì liên tục ra tay, mua được một pho sách cổ, một món vật liệu phi phàm.

Đợi đến khi kết thúc, ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ nhìn quanh một vòng, hướng về phía Klein nhẹ giọng cười nói:

“Cậu là người rời đi đầu tiên.”

Vì lo sợ tôi bị cướp phải không… Klein thành khẩn nói lời cám ơn, nhờ người hầu dẫn dắt, ra khỏi phòng khách không thể chờ bỏ mũ trùm, tháo mặt nạ sắt ra ngay.

Vừa rồi hắn đã thử dùng linh tính bao bọc và phong ấn ‘Trâm Ngực Thái Dương’, ngăn nó tịnh hóa xung quanh, phòng ngừa khả năng bị Người Phi Phàm phát hiện ra. Nhưng tác dụng phụ thì vẫn không yếu đi chút nào, trừ khi không mang trên người.

Để bảo đảm tinh thần mình luôn ổn định, chỉ nên dùng lúc thật sự cần thiết, bình thường dùng ‘Đạn tịnh hóa’ và ‘Đạn trừ tà’ là đủ… Klein rời địa điểm tụ hội, lượn qua một đoạn trước khi quay trở lại bên ngoài quán rượu Người Dũng Cảm.

Hắn bước vào dạo quanh một vòng, rất nhanh lại đi ra, thuê một chiếc xe ngựa.

Không hề ngạc nhiên, hắn nhanh chóng nhìn thấy một thân ảnh mặc váy cung đình dài màu đen, ngồi ở ngay phía đối diện.

Ngoại hình Sharon không chút gì thay đổi. Cô nàng cất giọng nói hư ảo mờ nhạt hỏi:

“Chuẩn bị xong rồi?”

“Phải. Các người có thể chọn địa điểm và thời gian mai phục. Sau khi xác định rõ thì báo cho tôi biết.”

Sharon nhìn hắn, nói: “Được.”

Thấy cô nàng sắp biến mất, Klein lại bồi thêm một câu:

“Bảo Kaspars chuẩn bị sẵn một rương thuốc nổ, chôn rải rác xung quanh địa điểm dự định làm chiến trường.”

Sharon im lặng hai giây trước khi mở miệng:

“Steve cũng là chuyên gia về bạo phá.”

“Không, mục đích chủ yếu của tôi không phải kích nổ ai cả.” Klein cười: “Tôi chỉ muốn bắn chút pháo hoa thôi.”

Sharon lẳng lặng nhìn hắn mấy giây, cuối cùng gật đầu.

Chứng kiến thân ảnh cô nàng nhanh chóng hóa vào hư không, Klein tựa lưng vào vách xe, mở cửa sổ để cơn gió lạnh thấu xương từ ngoài thổi vào, nhưng hắn vẫn thấy rất nóng.

Ở Địa Cầu, mình ghét nhất là mùa hè. Hừm, mình muốn kem viên, kem que, dưa hấu, uống đồ uống lạnh, … Klein lẩm bẩm, đoạn đưa một tay thò vào túi áo nắm lấy ‘Trâm Ngực Thái Dương’.

Đây chính là vật phẩm thần kỳ trị giá 2000 bảng!

Trở lại phố Minsk, Klein chậm rãi đi dọc con đường rợp bóng cây, hướng tới căn nhà số 15.

Khi đi ngang qua nhà vị luật sư Jurgen, hắn vô thức nhìn vào bên trong, thấy một chút ánh sáng xanh tỏa ra từ đèn khí gas.

Có người trong nhà… Klein cảm thán cười một tiếng, trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi.



Hôm sau, sáng sớm thứ năm.

Klein vừa cầm tờ báo bước ra từ phòng vệ sinh, liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Ai thế nhỉ? Phải rồi, Talism có nói phóng viên Mike Joseph hôm nay sẽ đến tìm mình… Giữa những tiếng chuông, Klein chạy đến mở nắm cửa.

Trong đầu hắn tự nhiên hiện ra hình ảnh một người đàn ông:

Anh ta khoảng ba mươi tuổi, mặc áo khoác nỉ đen, đội mũ phớt cao làm từ tơ lụa, cặp lông mày thưa thớt, ánh mắt xanh mê người, bộ râu tuyệt đẹp, nhưng làn da thì hơi thô ráp, chính là phóng viên báo Daily Observer, Mike Joseph.

“Chào buổi sáng, Mike. Talism đã nhắc tôi anh sẽ đến.” Klein mở cửa lên tiếng chào hỏi.

Chiếc ‘Trâm Ngực Thái Dương’ đã bị hắn vứt lên trên màn sương xám không chút do dự.

Mike Joseph kéo kéo chiếc nơ cổ, nói:

“Xin lỗi, sáng sớm thế này đã làm phiền anh rồi, nhưng lát nữa tôi có chút việc.”

“Tôi hiểu.” Klein khách khí nói “Anh đã dùng bữa sáng chưa? Có muốn thử bánh mỳ nướng không?”

Mike liền nở nụ cười:

“Xin lỗi, vậy đành làm phiền anh rồi.”

“Nếu được thì, thêm một tách cà phê sữa nóng, hoặc sữa tươi cũng được, lúc trước tôi nhìn thấy anh đặt mua.”

“…Được rồi.” Klein cười đáp lại.

Hắn bận rộn chuẩn bị bánh mỳ nướng, rót sữa, lấy một bình đựng bơ bằng thiếc, sau đó ngồi xuống chăm chú ăn đến khi lửng dạ.

Ngồi đối diện hắn, Mike thoải mái dùng bữa, không khí xung quanh yên tĩnh trầm lắng.

Phù… Klein thở hắt ra, để tách xuống.

“Mike, anh muốn thuê tôi bảo vệ anh?”

Mike chậm chạp đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm sữa tươi:

“Đúng vậy, trong khoảng hai ngày, thứ sáu và thứ bảy, có thể cả sáng chủ nhật nữa.”

“Có người muốn tấn công anh?” Klein cân nhắc hỏi.

Mike cười mỉm nói:

“Không, chỉ là muốn đề phòng, chủ động bảo vệ bản thân thôi.”

“Tòa soạn điều động tôi đến quận Đông, khu nhà máy và bến tàu để điều tra tin tức. Có tin đồn nơi đó đang được tài trợ bởi giáo hội hay một nhà quý tộc nào đó.”

“Anh biết đấy, quận Đông là địa điểm các băng đảng hoành hành, khắp nơi đều là lũ ác ôn, chỉ vì một miếng ăn mà không e ngại bán đi nhân tính. Tôi cần một người vệ sĩ giỏi cách đấu và bắn súng.”

“Hơn nữa, phần lớn các nhà thám tử tư đều có liên quan đến quận Đông, không phải sao?”

Tôi không có nhé… Tôi phá án là nhờ vào huyền học, không, là suy luận! Klein suy nghĩ một chút, nói:

“Nhưng chưa chắc mấy ngày tới tôi đã có thời gian.”

Phải chờ tiểu thư Sharon hành động đã.

Mike vội vàng hắng giọng:

“Tôi đã xin phép rồi, 10 bảng. Nhiệm vụ bảo vệ lần này tổng cộng 10 bảng, kể cả không phát sinh vấn đề gì.”

Klein nở nụ cười nói:

“Mike, tôi nghiêm túc đấy.”

“Giờ này ngày mai, à, sau bữa sáng, anh đến tìm tôi. Nếu tôi rảnh thì sẽ tiếp nhận ủy thác này. Còn nếu thật sự không giúp được, tôi sẽ giới thiệu vị thám tử khác cho anh, đương nhiên là cũng giỏi cách đấu, giỏi bắn súng.”

Ví dụ như Stuart, như Kaslana… Trong đầu hắn đã lóe lên hai cái tên.

Mike ăn hết phần bánh mỳ nướng còn lại, nói:

“Không thành vấn đề.”

Sau bữa sáng, Klein đưa mắt nhìn vị phóng viên rời khỏi nhà mình. Từ cửa sổ thủy tinh lồi, hắn thuận mắt nhìn ra bên ngoài, thưởng thức thời tiết mưa tuyết tí tách, thưởng thức phong cảnh người xe qua lại, thưởng thức bầu trời âm u và sự khác biệt giữa những chiếc dù che mưa sặc sỡ.

Cuối cùng cũng có một nhiệm vụ bình thường… Vừa không liên quan đến Người Phi Phàm, cũng không phải tìm mèo bắt gian… Thật đáng tiếc, không phải một vụ án mạng ly kỳ gì đó, nếu không mình đã có trải nghiệm về cảm giác được làm một nhà thám tử lừng danh… Sự thật luôn chỉ có một! Klein suy nghĩ lan man, cả cơ thể chìm đắm trong trạng thái vô tư khó tả.

Nếu không phải vẫn ghi nhớ về chuyện Sharon và Marik, hắn đã định thả lỏng đôi chút, tham quan các loại viện bảo tàng, mua vé vào nhà hát lớn nghe vài loại ca kịch hội nhạc, say sưa thưởng thức mỹ thực từ khắp các quốc gia trên thế giới được tập trung tại thành phố lớn Backlund này.

Ừm… mình là một du khách bình thường, một kẻ sành ăn cô độc… Klein cười tự giễu, quay người bước về phía sofa, lật vài trang báo khi nãy còn chưa xem hết.

Bỗng nhiên, hắn nhận ra trên bàn trà không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tờ giấy, chữ viết vừa tao nhã vừa kín đáo:

“10 giờ đêm nay. Gặp tại cửa sau quán rượu Người Dũng Cảm.”

Klein sửng sốt một chút, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, thở dài nói:

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi…”