Cạch cạch cạch, máy điện báo trong văn phòng đội trưởng chợt có tiếng động, có vẻ như sắp có điện báo mới.
Nhưng Klein và Leonard không hề chú ý đến một chút nào, cả hai đang đỏ mắt đếm thầm từng giây một.
“10”
“9”
“8”
...
Lúc này, Dunn Smith dùng tay trái nâng một cái hộp xương cốt hình vuông làm bằng bạc, vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào sảnh tiếp khách.
Megos đang không ngừng giật xuống từng nhúm tóc vàng, tạo thành mấy vết rách đỏ thẫm máu sâu tới tận xương trên da đầu. Cô ta như bị cái gì đó kích thích nên đột nhiên đứng dậy, tay chỉ về phía đội trưởng Dunn Smith mặc áo khoác mỏng màu đen, miệng thét lên:
“Mi muốn hại chết con của tao!”
“Mi muốn hại chết con của tao!”
Ầm! Nghe thấy âm thanh chói tai đáng sợ này, đầu Klein đau như bị búa bổ, hắn quên cả việc đếm thầm, vừa nhức đầu vừa chóng mặt.
Mắt hắn dường như bị bao phủ bởi màu máu, mũi cũng không ngừng chảy ra chất lỏng gì đó.
Klein theo bản năng nghiêng đầu nhìn Leonard Mitchell, thấy khóe mắt, mũi và miệng đồng đội đều là máu tươi, khuôn mặt anh ta hoàn toàn tái nhợt, thân thể thì lắc la lắc lư như sắp té ngã.
Mình chắc là cũng giống vậy... Klein thu hồi suy nghĩ, rồi lại tiếp tục đếm thầm, bỏ qua 2 giây.
“5”
“4”
...
Dunn Smith cũng bị ảnh hưởng bởi âm thanh chói tai này, đôi mắt xám hiện lên từng tia tơ máu có thể thấy bằng mắt thường.
Trên mặt anh ta hiện lên từng dây mạch máu giống như rắn độc, trong lỗ tai máu cũng ào ào chảy ra.
Nhưng anh ta cũng không vì thế mà choáng váng, tay phải chỉ dừng lại một giây rồi dưới sự điều khiển của ý chí mạnh mẽ, Dunn Smith mở nắp hũ tro cốt của Thánh Selina.
Bên trong là bóng tối sâu lắng tới cực điểm, trong bóng tối lại có từng hạt cát óng ánh, cảnh tượng này xinh đẹp như mộng, giống như bầu trời đêm được cất vào trong hộp.
Bốn phía xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại, sảnh tiếp đãi bị âm u bao phủ, trong không khí có vô số tơ mảnh lạnh buốt màu đen.
Chúng nó tuôn trào về phía Megos, trong nháy mắt đã quấn lấy bao vây cô ta.
Chúng không giống tơ nhện mà càng giống như từng cái xúc tu của sinh vật nào đó không biết tên!
Nhãn cầu bên phải của Megos đã bị cô ta cào mất, treo lơ lửng dưới hốc mắt bằng một bó dây thần kinh nhuốm máu, cô ta căm tức nhìn Dunn Smith rồi hét to:
“Mi phải chết!”
Ầm! Dunn bị một lực lượng vô hình ném đi, đâm mạnh vào bức tường đối diện, đâm tới mức tường nứt ra, gạch bay tán loạn.
Anh ta phun ra một ngụm máu tươi nhưng hai tay vẫn bưng chặt hũ tro cốt của Thánh Selina, không để nó rơi xuống đất.
Mấy sợi tơ mảnh lạnh buốt màu đen kia càng trói chặt Megos tại chỗ, cho dù ngọn lửa bất thình lình bốc lên hay chất lỏng tràn ngập ý vị khinh nhờn bài tiết ra từ làn da của Megos đều không thể tạo thành thương tổn chút nào tới nó.
“3!”
“2!”
“1!”
Klein và Leonard đồng thời ra tay, một người tay cầm một tấm kim loại mỏng và ấm áp, một người quấn “Kẻ trộm mạch máu” ở cổ tay trái, nhắm vào Megos mà mở ra năm ngón tay.
Megos hầu như không còn là nhân loại nữa, cô ta kiệt lực giãy dụa, bả vai trái phải đều có máu thịt nhô lên, bọn chúng bao gồm mạch máu và gân xanh, tròn vo giống như là đầu trẻ em.
Hai cái “Đầu” này có vết rách lan ra, dường như sắp biến thành con mắt.
Megos bỗng nhận ra nguy hiểm, cô ta há to miệng làm khóe miệng ngoác tới mang tai.
Cô ta muốn dùng “Ngữ điệu khinh nhờn” nguyền rủa địch nhân trước mặt.
Đúng lúc này, năm ngón tay trái của Leonard đột nhiên khép lại, cổ tay xoay tròn nửa vòng.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt như màu lá gan, mạch máu nổi lên khắp mặt, giống như là những con độc trùng nhỏ bé.
“...” “Ngữ điệu khinh nhờn” của Megos kẹt trong cổ họng, cô ta im bặt đi.
Cô ta dường như mất đi khả năng ngôn ngữ, mất đi năng lực nguyền rủa người khác.
Klein bắt lấy cơ hội này, hắn trầm thấp mở miệng, phun ra một từ đơn Hermes cổ:
“Ánh sáng!”
Ta muốn ánh sáng, liền có ánh sáng!
Hắn chợt cảm thấy miếng kim loại mỏng phủ đầy hoa văn thần bí trong lòng bàn tay đột nhiên trở nên nóng hổi, hắn thấy nó phát ra ánh sáng chói mắt, giống như biến thành một mặt trời nhỏ.
Ngay sau đó, Kleind rót vào hơn phân nửa linh tính, ném ra miếng “phù chú Dương Viêm” về phía Megos đang bị giam cầm kia.
Trong sảnh tiếp đãi, một chút bóng tối trong suốt và sâu thẳm đồng thời biến mất, từng sợi dây mảnh quấn quanh Megos bỗng nhiên rút về, phảng phất như tránh né cái gì đó theo bản năng.
Nhưng Megos chưa được tự do thì đã nhìn thấy ánh sáng.
Trên trần nhà của công ty bảo an Gai Đen không biết từ khi nào đã vỡ ra thành một hố lớn, cái hố này xuyên qua nóc nhà tầng ba, lộ ra bầu trời xanh thẳm và mặt trời nóng bỏng.
Miếng kim loại mỏng kia đang lơ lửng trên đầu Megos, nó dung hợp cùng với ánh sáng, trở nên căng phồng, tại chỗ chiếu thành một quả cầu ánh sáng, bốn phía lượn lờ vô số quả cầu lửa.
Ầm ầm!
Cả căn nhà lay động kịch liệt, toàn bộ thủy tinh xung quanh phụ cận đường phố đều vỡ vụn.
Nhưng uy lực của quả cầu ánh sáng tập trung ở vị trí hạch tâm không có tản đi nhiều.
Nó bao vây Megos, ánh sáng làm ba người Klein, Leonard và Dunn không thể mở mắt.
Klein cố nén nước mắt chảy ra, hắn híp mắt nhìn thì chỉ thấy ánh sáng đã tiêu tán, ngọn lửa vẫn bay lên, nhưng trong ngọn lửa có rất nhiều tro bụi màu đen xoay quanh.
Đứa trẻ trong bụng Megos không có động tĩnh gì, giống như bàn trà, ly nước, báo chí và đống ghê sô pha vậy.
Giải quyết rồi hả? Ngăn lại cái đứa trẻ có vẻ như là con trai của Tà thần kia giáng sinh tại thế giới hiện thực này? Giải quyết Thần và mẹ của Thần? Klein nhất thời không tin được.
Lấy kinh nghiệm chơi game nhiều năm của hắn mà nói, loại BOSS lớn như này đâu có giải quyết nhẹ nhàng như vậy!
Đột nhiên toàn bộ lông tơ của Klein dựng lên, dự cảm của “Tên hề” nói cho hắn biết sắp xảy ra nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt!
Klein không kịp suy nghĩ đã lộn người sang bên trái.
Đúng lúc này, một thanh cốt đao (đao làm bằng xương) màu trắng sắc bén dị thường dài cỡ một cánh tay không biết từ chỗ nào bổ ra, sự xuất hiện giữa không trung của nó có một loại vẻ đẹp khác thường, tốc độ vô cùng nhanh, tư thái vô cùng khó tránh né.
Xoạt!
Quần áo nơi ngực phải của Klein bị chia thành hai nửa, da cũng bị chia thành hai, máu thịt và xương cốt cũng bị chia làm hai nửa!
Vết thương này sâu tới mức có thể trông thấy lá phổi của hắn.
Nếu không phải vì hắn phát giác trước được nguy hiểm, kịp thời né đi thì một đao kia có thể chẻ đôi người Klein, làm hắn chết thảm tại chỗ!
Nhưng dù vậy Klein vẫn ngừng lại, đầu hắn đau đớn kịch liệt, không thể nghĩ được điều gì.
Một thân ảnh nhanh chóng hiện ra sau nhát chém cuối cùng của cốt đao, nếu không thấy phần bụng nhô ra cao thì cũng không một ai nhận ra được đó là Megos.
Tóc và váy áo của cô ta cháy hết sạch, khuôn mặt và làn da cơ thể toàn bộ cháy đen, từng miếng từng miếng tróc xuống. Mũi cô ta bị hòa tan, vị trí của mũi chỉ còn là hai hốc nhỏ màu đen. Con mắt cô ta cũng không biết tung tích, vết lõm chỉ còn một ngọn lửa màu trắng nhạt.
Hai cái “đầu” trên hai vai Megos cũng bị đốt rụi, cánh tay trái của cô ta biến thành thanh cốt đao màu trắng kia, vừa yêu dị lại vừa thánh khiết.
Loảng xoảng!
Theo từng bước chân của cô ta, sàn nhà lay động. Megos không thèm để ý tới Dunn và Leonard, cũng không để ý tới đống tơ mảnh lạnh buốt màu đen kia mà thay vào đó, cô ta thoắt ẩn thoắt hiện đi tới trước người Klein đang ngây ra, nhắm ngay cổ hắn sắp chém một nhát.
Đột nhiên, cô ta nghe thấy một thanh âm tràn đầy ý vị khinh nhờn:
“Khuất phục!”
Leonard nâng tay trái lên, dùng bàn tay tái nhợt khóa chặt Megos, phần tay quấn quanh vật phong ấn “2-----105” của anh ta hiện lên từng mạch máu thô to đỏ sậm, phồng lên như từng khúc “ruột” sắp nổ tung.
Vừa rồi anh ta dùng “Kẻ trộm mạch máu” thành công đánh cắp “Ngữ điệu khinh nhờn” của Megos, giờ đây lại có ý đồ lấy năng lực của cô ta để khống chế đối phương!
Cũng chỉ có năng lực ngang bằng nhau mới có thể sản sinh tác dụng!
Megos bị “Ngữ điệu khinh nhờn” ảnh hưởng, phần eo cô ta cong lại, hai đầu gối không ngừng run lên, động tác dừng lại, vô số tơ đen xung quanh cô ta như phát hiện con mồi mỹ vị mà xông lên từng đợt, Klein cũng nắm lấy cơ hội lăn lộn đến một hướng khác, lưu lại một con đường máu đỏ thẫm.
Cũng nhờ nỗi đau kịch liệt kia đỡ hơn một chút nên Klein thò tay vào túi áo, hắn muốn lấy ra tấm “phù chú Dương Viêm” cuối cùng.
Thừa dịp Megos lại bị khống chế, phải triệt để giải quyết cô ta!
Nếu như đứa bé kia thành công sinh ra thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Ầm!
Đầu Megos tự nổ tung, máu thịt và làn da cháy đen bay tán loạn.
Nhưng thân thể không đầu của cô ta lại nhân cơ hội này thoát khỏi ảnh hưởng của “Ngữ điệu Khinh nhờn”!
Ầm! Thân thể cháy đen của Megos biến thành một viên đạn pháo, dùng tốc độ cực nhanh bắn tới Leonard, mà vì “Ngữ điệu khinh nhờn” bị cưỡng ép phá hư nên Leonard lại cứng ngắc ngay tại chỗ, không thể di chuyển.
Lúc này Dunn Smith vẫn chăm chú bưng hũ tro cốt của Thánh Selina như cũ, khuôn mặt tái nhợt dị thường, mà từng dây tơ đen lạnh buốt kia chỉ thiếu chút nữa là vây kín lấy không gian xung quanh.
Loảng xoảng!
Megos đâm vào người Leonard, làm cơ thể anh ta bắn lên đụng vào tường, làm vách tường ầm ầm sụp đổ.
Từng đốt xương cốt trong người Leonard nứt ra, miệng anh ta không ngừng chảy máu, ngay cả thôi thúc muốn giãy dụa đều biến mất, anh ta trực tiếp hôn mê.
Megos giơ lên thanh cốt đao màu trắng, nhưng những sợi tơ đen trong hộp tro cốt của Thánh Selina lại lan ra, chúng bao bọc khắp người cô ta, giam cầm cô ta tại chỗ.
Klein không có thời gian để ý tới thương thế của mình, hắn nhanh chóng móc ra tấm kim loại mỏng kia.
Ngay lúc hắn muốn tụng niêm chú ngữ tiếng Hermes cổ, trong gian phòng tối tăm và tĩnh mịch này bỗng nhiên vang lên một thanh âm đột ngột:
“Oe!”
Đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc.