Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Biên: Hồng Lâm Hi
Sững lại vài giây, Klein mở linh thị ra. Hắn nhìn quanh phòng, thấy dưới ánh trăng đỏ rực, phòng ngủ của phu nhân Sharon được bài trí sang trọng và lộng lẫy.
Thảm dày, không gian rộng rãi, vỏ chăn làm từ lông nhung thiên nga; trên bàn bày ngổn ngang các loại mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, trang sức châu báu lóe lên ánh sáng khác nhau; phòng thay quần áo khép hờ, quần áo mỏng manh và đai tất chân ném lung tung trên ghế đu; rất nhiều đồ trang trí khảm tơ vàng, từng thứ đập vào mắt Klein.
Trong cả căn phòng, bắt mắt nhất là một bức tranh sơn dầu chưa hoàn thiện, bên trên là cơ thể khỏa thân của chính phu nhân Sharon, mái tóc nâu như thác nước, mắt nâu tựa như mắt nai trong rừng, thanh khiết long lanh như có nước. Nhưng mi cong mắt sắc, mũi cao môi mềm lại phác họa vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Hai phong thái đối lập hòa quyện với nhau tạo ra sức hấp dẫn kinh người.
Từ cổ trở xuống, Klein chỉ liếc một cái, không nhìn kỹ, cũng không phải hắn giả vờ đứng đắn. Hắn còn nhìn “đoạn phim đen” của bà ta rồi, sao lại sợ “ảnh nóng” chứ?
Sự chú ý của hắn bị thuốc màu, khay, bút vẽ và một tấm kính mạ bạc bên cạnh thu hút.
Tổ hợp thế này, cách bày biện này, kết hợp với vị trí khiến hắn nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, đó là tác giả của bức tranh sơn dầu kia là chính phu nhân Sharon chứ không phải của một họa sĩ mà cô ta quyến rũ.
Một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người nổi bật, vừa quyến rũ vừa trong sáng ngây thơ, cởi sạch quần áo, vừa soi gương vừa tự vẽ lại vẻ đẹp của mình... Cảnh này thật kỳ lạ... Phu nhân Sharon tự yêu mình quá rồi? Klein lầm bầm một câu trong lòng, thu mắt, bắt đầu tìm chứng cứ phạm tội không biết có tồn tại không.
Theo lời Leonard và Frye dạy, hắn luôn đeo găng tay màu đen, mỗi lần tìm nơi nào đều nhớ kỹ trạng thái ban đầu rồi sau đó khôi phục như cũ.
Với một Thầy Bói mà nói, điều này không khó chút nào. Nếu lỡ quên, chỉ cần dùng kỹ năng Xem bói cảnh trong mơ là có thể thoải mái nhớ lại.
Đương nhiên, đêm nay trước khi ra ngoài hắn cũng xem bói cho mình xem có gặp nguy hiểm không, kết quả khá suôn sẻ.
Đây là việc một thần côn đạt yêu cầu nên làm... Dù mình đã là "Tên Hề" rồi... Klein tự phỉ nhổ một câu. Mất gần hai mươi phút tìm xong phòng ngủ của phu nhân Sharon, hắn không tìm được bất cứ đồ gì đáng chú ý, cũng không thấy chút ánh sáng linh tính nào.
Sau cùng, hắn dừng lại trước két sắt ở góc phòng.
Nó có màu gỉ sét, cao một mét, vừa dày vừa nặng, khiến người ta có cảm giác cực kỳ chắc chắn, dường như mang thuốc nổ đến cũng đừng mong mở được.
"Thật sự có đặc thù của Thời đại hơi nước... Chắc chắn bên trong có đủ loại tổ hợp máy móc cực kỳ phức tạp..." Klein thử mở khóa một chút, xấu hổ thất bại.
Hắn vứt chuyện két sắt ra sau, tháo găng tay trái và lấy sợi dây chuyền thạch anh vàng trên cổ tay xuống.
Giữ dây chuyền bạc, thả con lắc cảm xạ xuống, Klein gạt bỏ mùi hương mang đến sự khô nóng trong phòng, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, thấp giọng nói:
"Căn phòng này có mật thất hoặc khoang tối."
"Căn phòng này có mật thất hoặc khoang tối."
...
Sau bảy lần, tròng mắt Klein khôi phục màu sắc bình thường, nhìn mặt dây chuyền thạch anh vàng, thấy nó xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Điều này có nghĩa là phủ định.
Klein nhẹ gật đầu, rời khỏi phòng ngủ phu nhân Sharon. Theo quá trình vừa rồi, hắn lặng yên tìm xong thư phòng, phòng khách, phòng tắm nắng và những nơi khác, nhưng đều không phát hiện manh mối có giá trị nào.
Lý do hắn không dùng cách Bói gậy tìm vật là vì không biết thứ mình muốn tìm hình dạng thế nào.
Rút chiếc đồng hồ bỏ túi có hoa văn bằng bạc ra, hắn ấn mở liếc qua xác nhận thời gian, sau đó quay người trở về phòng ngủ của phu nhân Sharon.
Cẩn thận đóng cửa gỗ, Klein lấy chiếc muỗng bạc nghi thức, linh tính tuôn ra kết hợp với sức mạnh tự nhiên, phong tỏa toàn bộ căn phòng.
Hắn muốn “Triệu hồi” chính mình!
Hắn phải dùng hình thức Linh thể để chui vào két sắt chắc chắn kia kiểm tra đồ vật bên trong!
"Ông đây không cần phải biết cách mở khóa!" Klein lầm bầm một câu bằng tiếng Trung.
Vì khẩn cầu chính mình nên tất cả quá trình đều có thể giản lược, không cần quá chú trọng, vậy nên Klein cầm một cây nến tẩm đàn hương, tiện tay dùng linh tính thắp sáng là coi như bày xong tế đàn.
"Tôi!
Tôi lấy danh nghĩa của tôi triệu hồi:
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí trên màn sương xám, vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may."
Tiếng niệm chú vang vọng trong phòng ngủ phu nhân Sharon, linh tính của Klein tuôn ra, trộn với ánh nến thành màn sáng lớn màu xám trắng khoảng bằng bàn tay.
Ngay sau đó, hắn đi ngược bốn bước, xuyên qua tiếng gào thét, bước vào trên màn sương xám.
Nhìn “Cánh cổng triệu hồi” sau lưng ghế ở vị trí cao nhất trên bàn dài, Klein đang muốn đáp lại, đột nhiên ngẩn ra.
"Dù sao cũng vào rồi, thuận tiện xem bói xem có thể phát hiện đầu mối gì không... Ở chỗ này, trừ việc quấy nhiễu bị loại bỏ, năng lực của mình cũng có sự tăng thêm nhất định... Hơn nữa với vị trí của cơ thể mình bây giờ, xem bói cũng có hiệu quả như dùng vật tùy thân của phu nhân Sharon..." Hắn ngồi xuống, trước mặt hiện ra tấm da dê và bút máy bụng tròn.
Xem bói cái gì đây? Klein lâm vào trầm tư:
"Phu nhân Sharon có vấn đề không?"
"Không, ai cũng mắc lỗi, ai cũng có vấn đề nhất định."
"Phu nhân Sharon có liên quan đến việc phạm tội không?"
"... Câu này cũng không đủ chặt chẽ, thân là một bông hoa xã giao, liên quan đến chính trị, dính đến chút việc dơ bẩn nhưng không thể chứng minh là chuyện rất bình thường... Hơn nữa phạm tội theo định nghĩa nào? Pháp luật Vương quốc Ruen, nước Cộng hòa Entis, hay do tâm ta nhận định?"
...
Trong lúc suy nghĩ, Klein không muốn kéo dài thời gian, dù sao thân thể của hắn còn ở thế giới hiện thực. Vì vậy, hắn tính xác nhận một số bói toán liên quan mà mình làm trước đó.
Cầm bút máy, không cần viết, trên giấy da dê trước mặt hắn đã hiện ra một câu xem bói:
"Cái chết của John Maynard bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm."
Đây là câu xem bói lúc Klein đến nhà Nghị sĩ Maynard giúp cảnh sát thông linh, đáp án khi đó là phủ định.
Cầm dây chuyền bạc, để mặt dây chuyền thạch anh vàng sắp chạm đến chữ trên giấy da dê, Klein khép hờ mắt, lẩm nhẩm câu xem bói:
"Cái chết của John Maynard bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm."
"Cái chết của John Maynard bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm."
...
Lặp lại trọn bảy lần, hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía con lắc cảm xạ, con ngươi bỗng co lại.
Mặt dây chuyền thạch anh vàng chuyển động thuận chiều kim đồng hồ!
Mà chuyển động thuận kim đồng hồ nghĩa là khẳng định!
Cái chết của nghị sĩ Maynard bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm!
Klein ngắm nhìn con lắc cảm xạ từ từ dừng lại, sóng lớn cuồn cuộn trong lòng:
"Lúc đó ta xem bói bị người khác ảnh hưởng, quấy nhiễu...
Phu nhân Sharon là người phi phàm, người phi phàm khá lợi hại? Hoặc sau lưng bà ta có nhân vật như vậy giúp đỡ, cùng vạch kế hoạch để giết chết Nghị sĩ Maynard?
Để tiêu diệt ứng cử viên sáng giá của chức Thị trưởng, hay để tiêu diệt Nghị viên Hạ viện tương lai của Tân Đảng?"
Từng ý nghĩ hiện lên, Klein lại viết câu xem bói mới:
"Phu nhân Sharon là người phi phàm."
Nhẩm bảy lần như cũ, vẫn là cách con lắc cảm xạ, Klein nhờ hoàn cảnh vị trí hiện tại của bản thân và phần tư liệu liên quan đến phu nhân Sharon để xem bói, thấy đáp án.
Đáp án là mặt dây chuyền thạch anh vàng chuyển động thuận chiều kim đồng hồ, đáp án là khẳng định!
Phu nhân Sharon là người phi phàm... Trong lòng Klein căng thẳng, cũng không chậm trễ nữa, lúc này hưởng ứng "Triệu hồi" của mình, đẩy cánh cổng thần bí kia ra.
Sau sự bối rối và choáng váng, hắn thấy phòng ngủ phu nhân Sharon, cũng nhìn thấy chính mình.
Klein nửa trôi nổi nửa bay đến trước két sắt cồng kềnh, đưa tay phải ra, cẩn thận chạm vào từng chút một.
Nếu phu nhân Sharon là người phi phàm, hắn nhất định phải đề phòng cô ta sắp đặt cạm bẫy trong két sắt.
Trong trạng thái Linh thể này, phần lớn linh tính của hắn hòa trộn với một chút sức mạnh của không gian thần bí, Klein không cần xem bói, chỉ cần tới gần nguy hiểm là được nhắc nhở - vì bản chất của xem bói phần lớn là dựa vào tinh linh thể ngao du Linh giới để có gợi ý, nói đơn giản là bắt nguồn từ linh tính của mình.
Bàn tay gần như trong suốt sắp chạm đến cửa kim loại dày, Klein không phát hiện bất kỳ chỗ nào khác thường.
Sau khi quét một lượt trên dưới trái phải, hắn bỗng nhào tới trước, cả linh thể đều chui vào trong két sắt.
Hắn thấy bên trong chia làm ba tầng, một tầng bày vàng thỏi, tiền mặt cực dày và vô số châu báu đá quý, một tầng có cực nhiều tài liệu thiếu trang bìa. Klein phồng má thổi vài lần cũng không lật được để nhìn nội dung bên trong.
Ấy, lần sau mang theo chiếc còi đồng của thầy Azcot lại thử xem sao... Trước đó Klein từng thí nghiệm, nếu dùng linh thể hoàn toàn bao trùm “bùa chú Viêm Dương” và “Còi đồng Azcot”, hai món này có thể xuyên qua chướng ngại, giống như biến thành tồn tại vừa chân thực vừa hư ảo.
Tầng dưới cùng của két sắt khá kỳ dị, chỉ để một tấm ảnh đen trắng, trên ảnh là người đàn ông trẻ tuổi thanh tú xinh trai.
"Đây là người yêu trước kia của phu nhân Sharon à? Bọn họ buộc phải chia rẽ, phu nhân Sharon không thể không gả cho lão Nam tước, vậy nên bắt đầu sa đọa, phóng túng trên giường của vô số đàn ông, nhưng sâu trong lòng cô ta vẫn giữ một nơi thuần khiết, mỗi khi đêm dài vắng người sẽ cầm tấm hình này ra chảy nước mắt vuốt ve..." Klein lập tức tưởng tượng ra một vở kịch tình yêu thảm thiết thê lương.
Nhưng hắn càng xem càng thấy không đúng, bởi vì thanh niên trẻ tuổi trên tấm ảnh dường như, có thể, khả năng cao, có dáng dấp giống phu nhân Sharon...
Em trai phu nhân Sharon? Cô ta là người phi phàm... Móa, không phải cô ta cũng là đường tắt Ma Nữ chứ? Giống "Kẻ xúi giục" Tris! Trong lòng Klein bỗng sáng tỏ, tự dọa mình nhảy dựng.
Vì sao trước đó Tris phải dừng lại ở Tingen, vì cô ta có đồng bọn ở đây? Klein cẩn thận quan sát ảnh chụp, càng phát hiện thanh niên trẻ tuổi kia có phần giống phu nhân Sharon.
Khuôn mặt gần như trong suốt của hắn làm biểu cảm nhe răng nhếch miệng, cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào “đoạn phim đen” trước đó đươc nữa.
Kiềm lại tâm tình, Klein lục lọi xung quanh két sắt xem có cất giấu những thứ khác không.
Tuy hiện giờ hắn không thể cầm được trang giấy nhưng cảm giác xuyên qua đồ vật khác cảm giác xuyên qua không khí. Đồ có độ dày khác nhau thì cảm giác cũng khác nhau.
Trong lúc mò mẫm, Klein bất chợt khẽ giật mình.
Ở mặt két sắt gần tường kia, hắn chạm vào một chỗ trống không, một tường kép!
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Klein chui vào, hiện trong tầm mắt là dầu cao, huân hương, các loại đồ bột phấn thảo dược; hiện ra một tượng thần được khắc từ xương trắng.
Tượng thần này to chừng bàn tay, mơ hồ là một thiếu nữ xinh đẹp, tóc cực kỳ dài, dài đến tận mắt cá chân, hơn nữa còn rõ ràng từng sợi, thô to như là rắn độc.
Trên đầu mỗi sợi tóc còn khắc một con mắt, bọn nó hoặc nhắm hoặc mở, dày đặc chi chít.
Klein giật nảy mình, "Ngửi" được hương vị tà ác nào đó, vội vã lùi khỏi tường kép.
Cuối cùng hắn đã hiểu nguyên nhân thất bại khi xem bói mật thất và khoang tối vừa rồi!