Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 1 - Chương 116: Con của Lanlus




Christina vẫn chưa chú ý tới ánh mắt mờ mịt của ngài thầy bói, cô ta nhìn Angelica đang ngồi ở quầy tiếp khách, hạ nhỏ giọng xuống: "Tôi nói là con của Lanlus."

Cô giơ tay chỉ vào cô gái trẻ tuổi kia, nói: "Đây là cháu gái tôi, Megos. Mẹ con bé là chị gái tôi. Tôi rất ân hận, cũng xin lỗi vì lúc trước lại coi Lanlus là thanh niên xuất chúng, lỗi lạc nên đã giới thiệu Megos làm vị hôn thê cho hắn, nhìn bọn chúng trở thành người yêu. Cha mẹ Megos cũng khá hài lòng với Lanlus, dự định khi hai đứa đính hôn sẽ dồn toàn bộ tiền tiết kiệm vào công ty sắt thép. May là trước khi đầu tư thì Lanlus bỏ trốn, khiến cho gia đình bọn họ không bị tổn thất thảm hại. Điều không may là chị gái và anh rể tôi bắt buộc phải giải thích nguyên nhân hủy bỏ lễ đính hôn với bạn bè họ hàng, phải phiền não vì đứa trẻ trong bụng Megos. Chúng tôi đều tín ngưỡng thần Hơi Nước và Máy Móc, không phải tín đồ của chúa tể Bão Táp, nên không cho rằng những kẻ yêu nhau phải giữ trinh tiết trước khi cưới. Chúng tôi không trách Megos, thậm chí còn thương con bé, nhưng sự tồn tại của đứa trẻ thật là một vấn đề đau đầu, mà nó lại còn có người cha như vậy nữa."

Đây không chỉ là lừa tiền mà còn lừa tình nữa... Klein nhìn cô gái Megos đang im lặng đứng bên cạnh, phát hiện cô ấy quả nhiên là người con gái đẹp.

Cô có vầng trán đẹp, mái tóc dài màu vàng kim và một đôi mắt to rất giống Christina, lúc này cô buồn bã im lặng, môi mím chặt.

Đúng là tên lừa đảo khiến người ta oán hận, vậy mà lại bỏ chạy thành công... Klein nguyền rủa Lanlus một câu, suy nghĩ đôi chút rồi nói:

"Nếu đã sinh ra thì tôi đúng là có cách dùng nó để bói tung tích của Lanlus, nhưng tiếc rằng phải chờ thêm mấy tháng nữa. Ừm, có lẽ điều này chính là biểu hiện của kết quả xem bói ban nãy, nhẫn nại, chờ đợi, không tham lam, sau đó đón nhận biến chuyển, thấy ánh mặt trời."

"Hẳn mấy tháng..." Christina lắc đầu, thì thào: "Không, lâu quá, cho dù có tìm được Lanlus thì cũng không lấy lại được tiền..."

Xong cô ta nghiêng đầu nhìn Megos, giọng trở nên trầm xuống: "Cháu có mang theo đồ tùy thân của Lanlus không?"

"Không ạ." Megos nhỏ nhẹ trả lời: "Nhẫn anh ấy tặng có được không?"

"Phải là đồ mà hắn ta mang theo khá lâu rồi." Klein lắc đầu phủ định.

Christina im lặng vài giây, rồi nhìn Megos:

"Cháu phải quyết định đi. Cô cho rằng để lại đứa trẻ này sẽ khiến cuộc đời sau này của cháu trở nên vất vả, đầy chông gai. Chẳng lẽ cháu định bảo nó rằng bố của nó là một tên tội phạm lừa đảo, đã lừa rất nhiều người, kể cả mẹ của nó à? Đã đến lúc tới phòng khám, tới bệnh viện rồi, mà còn có thể giúp chúng ta tìm được Lanlus, lấy được thứ đã mất."

Ê, bói toán như vậy liệu có quá nặng nề không? Klein không tiện can thiệp vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể kiên nhãn đứng chờ bên cạnh, thi thoảng lại thầm oán một câu.

Megos cúi đầu, mắt buông thõng, không nói gì. Một lúc sau, cô ta mới vuốt ve bụng, mỉm cười rất dịu dàng: "Nó đâu có giống bố của nó, nó là một đứa trẻ rất săn sóc, khiến người ta phải yêu thích mà. Ngày nào nó cũng sẽ đá cháu một cái, nói cho cháu về cảm xúc của nó. Nó còn biết hát, biết huýt sáo, rồi dùng âm nhạc ru cháu ngủ..."

Klein nghe mà cảm thấy không đúng. Nửa đầu của những gì Megos nói thuộc về phản ứng thông thường, nhưng nửa sau gần như là lời vô nghĩa, là những lời về điều không thực tế chút nào.

Cô ta bị đả kích quá nặng nên có vấn đề về tinh thần? Klein giơ tay phải lên đưa về phía ấn đường định giả vờ nắn bóp để xoa dịu cơn mệt.

Đúng lúc này, Megos đột nhiên quay người đi nhanh về phía cửa, chỉ để lại một câu: "Có lẽ ba của nó sẽ lén lút trở lại khi nó được sinh ra, sẽ giữ một phần tài sản cho nó..."

Klein giật mình, không ngờ cô ta lại phản ứng như thế, thế là hắn quên mở linh thị, cứ thế trơ mắt nhìn Megos rời khỏi câu lạc bộ, bước cộp cộp đi xuống cầu thang.

Christina hít vào một hơi, hoãn vài giây mới nói: "Xin lỗi nhé anh Moretti, quấy rầy anh rồi, chúng tôi sẽ cố gắng tìm vật bên người của Lanlus."

Klein khe khẽ gật dầu, rồi dõi mắt nhìn cô ta đi xuống tầng, thở dài lắc đầu.

...

Sáng hôm sau, Klein vừa tới công ty Bảo an Gai Đen, chào hỏi Roxanne xong, hắn bèn hỏi: "Báo của hôm nay đâu rồi?"

Cô gái Roxanne ngọt ngào có mái tóc xù quan sát hắn, ngờ vực hỏi: "Klein, anh kỳ kỳ sao đó."

"Sao cơ?" Klein mỉm cười hỏi lại như đã dự đoán được phản ứng này từ trước.

Roxanne đảo tròn mắt, nói: "Trước kia tới lúc nghỉ trưa anh mới đọc báo, bởi vì sáng anh còn phải học khóa thần bí học mà. À ừm, lão Neil đang chờ anh ở kho vũ khí rồi nhé!"

"Tôi mới biết một vụ án có treo thưởng, nên mới muốn lật giở báo chí để ghi nhớ khuôn mặt tên tội phạm, nhỡ đâu có ngày gặp được thì sao?" Klein mỉm cười giải thích.

"Vậy hở?" Roxanne tò mò cầm mấy tờ báo ngày hôm nay, bắt đầu lật giở: "Lệnh truy nã... Lanlus đúng không?"

Klein lập tức đáp: "Đúng rồi."

"... Tên lừa đảo đáng ghét này, lại lừa gạt hơn 1 vạn bảng!" Roxanne đọc chừng mười mấy giây, đột nhiên mắng mỏ.

Klein có cảm nhận giống hệt cô nàng, cũng trách móc theo:

"Đúng là quá tởm! Tôi thậm chí muốn chủ động xin nhận vụ án này rồi ấy chứ!"

Roxanne lại nhìn mười mấy giây, tiếc nuối lắc đầu: "Vụ án này hình như không dính dáng gì tới yếu tố siêu phàm, mà có liên quan ấy thì cũng sẽ giao cho Kẻ Trừng Phạt của giáo hội Chúa Tể Bão Táp."

Klein không hiểu ý Roxanne cho lắm, nhưng khi nhận lấy tờ báo xem xét, hắn cảm thán đầy nuối tiếc: "Đúng vậy, có nhiều người bị lừa như vậy, mà chắc chắn là có tín đồ của cả ba giáo hội, vả lại công ty sắt thép của Lanlus nằm ở khu phía nam."

Những vụ án liên quan tới yếu tố siêu phàm, nếu chỉ liên quan tới tín đồ của thần linh nào thì sẽ giao cho tiểu đội của thần linh đó. Nhưng nếu dính dáng tới tín đồ của cả nữ thần Đêm Tối, chúa tể Bão Táp, thần Hơi Nước và Máy Móc thì sẽ phân chia theo khu vực của quận - khu Kim Ngô Đồng, khu phía bắc và khu phía tây thuộc về tiểu đội Kẻ Gác Đêm; khu phía đông, khu phía nam và bến cảng thuộc về tiểu đội Kẻ Trừng Phạt, còn khu đại học và ngoại ô thuộc về Trái Tim Máy Móc.

Trong lúc lật xem, Klein ghi nhớ kỹ khuôn mặt Lanlus: Vầng trán đầy đặn, tóc đen mắt nâu, đeo kính mắt hình tròn, khóe miệng khẽ nhếch như đang cười nhạo mọi người. Ngoài cặp kính kia, Lanlus gần như không có đặc điểm gì rõ rệt, trông rất bình thường.

Sau khi tán gẫu vài câu với Roxanne, Klein đi qua tường ngăn định xuống dưới lòng đất. Hắn bỗng thấy "Người Nhặt Xác" Frye với làn da trắng bệch và có khí chất lạnh lẽo như băng đá với "Nhà văn" Syja Tron đầu bạc mắt đen cùng đi ra khỏi phòng giải trí, rẽ tới phía mình.

Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Klein dõi mắt nhìn hai đồng đội bước đi, cũng phát hiện Dunn Smith đang mặc áo gió màu đen mở cửa đứng bên cạnh.

"Có vụ án à?" Klein tò mò hỏi. Vào thời gian như này, hai Kẻ Gác Đêm sẽ không cùng nhau ra ngoài mà không có lý do.

Dunn đảo đôi mắt xám qua, gật đầu cười nói: "Có một nơi ở khu phía tây nghi là xuất hiện chuyện ma quái, nên tôi để Syja và Frye đi xem sao. Chẳng qua cậu không phải quan tâm những chuyện như này, trước khi cậu nắm bắt sơ bộ kỹ xảo giác đấu, tôi không có ý định cho cậu tham dự bất cứ nhiệm vụ nào. Tôi phải có trách nhiệm với đội viên của mình."

Đội trưởng ạ, anh đúng là người tốt, trừ việc chân tóc cao và trí nhớ kém ra thì chẳng có khuyết điểm nào cả... Klein thầm khen, sau đó hỏi lại để xác nhận: "Nói cách khác, tôi chỉ cần tham gia khóa học thần bí học, tiến hành huấn luyện giác đấu, không phải cống hiến bất cứ thứ gì mà vẫn được lương?"

"Chỉ là tạm thời thôi." Dunn khẳng định.

Chỉ cần "nghe giảng" và "tập thể dục" mà vẫn lấy được tiền lương đầy đủ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi... Klein sung sướng nghĩ.

Mong là đừng xảy ra chuyện gì trùng hợp nữa! Hắn lặng lẽ cầu nguyện một câu.

...

Cuộc sống yên bình không chút gợn sóng kéo dài tới thứ Sáu, sau khi hoàn thành bài luyện tập giác đấu, Klein đi xe ngựa tới phố Besik.

Hắn đứng ngoài văn phòng thám tử tư Henry, liếc nhìn xung quanh một cái, xác nhận không ai chú ý tới mình bèn đeo khẩu trang, dựng thẳng cổ áo rồi nhanh chóng bước vào mái hiên.

Hắn gõ cửa, lại gặp thám tử Henry với hình tượng trung niên kiên cường.

"Chào buổi chiều, đã có kết quả của một ủy thác của anh rồi." Thám tử Henry có đôi mắt màu xanh đậm nói với giọng khàn khàn.

Klein cố ý làm méo tiếng của mình: "Là thông tin về người thường lui tới quán bar Ác Long à?"

Chính là người đã mua vật liệu phụ trợ cho ma dược KHán Giả...

"Đúng vậy." Henry giơ tẩu thuốc trong tay lên cao. Sau đó ông ta không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn Klein.

Klein hiểu ý của ông ta, bèn đau lòng lấy bốn tờ tiền 1 bảng rồi đưa tới: "Đây là khoản tiền thứ hai."

Hắn ngừng lại, rồi bổ sung: "Viết biên lai cho tôi với."

Tiền riêng của hắn đã không còn đủ 1 bảng rồi...

"Không thành vấn đề." Henry ho khan hai tiếng, vừa kiểm tra ký hiệu đề phòng tiền giả, vừa dặn nhân viên lấy giấy bút ra.

Ngay sau đó ông ta mời Klein ngồi xuống ghế sô pha, còn bản thân ông ta thì nhanh chóng viết biên lai, rồi đóng dấu.

Làm xong, Henry hút một hơi thuốc lá, nói: "Theo miêu tả của anh, tôi và trợ thủ chờ ở quán bar Ác Long ba ngày, cuối cùng gặp được người đó. Hắn ta đúng là một kẻ rất cảnh giác, hơn nữa rất giỏi quan sát, may rằng tôi là kẻ kinh nghiệm đầy mình ở phương diện này... Hắn tên là Daxter Guderian, bác sĩ của bệnh viện tâm thần Greenhell."