"Nhà văn?" Audrey quan sát thấy phản ứng của Grilint, bèn hỏi một câu như tùy ý hỏi. Những chủ đề tiếp theo đều về các đề tài bình thường nên cô kiêng dè cô hầu gái Annie đi theo bên cạnh.
Grilint đứng thẳng người lên, cười ha ha nói: "Đúng vậy, tôi cho rằng cô chắc đã đọc tác phẩm của cô ấy rồi, chính là cuốn "Trang viên gió bão" được khen ngợi suốt hai tháng nay."
"Tôi thích cuốn sách đó, còn rất thích Sissy tỉnh táo kia." Audrey khẽ cười đáp. Cùng lúc đó, cô ngầm khinh bỉ sự dối trá của mình trong lòng.
Đó là vì sở thích gần đây của cô không phải là đọc tiểu thuyết, mà cô đọc cuốn "Trang viên gió bão" được một phần ba, và ngừng lại ở đó tới nay đã gần một tháng rồi.
Từ khi gia nhập hội Tarot, quen biết ngài Kẻ Khờ hùng mạnh, và trở thành một người phi phàm thực sự, cô luôn bận chỉnh lý những tri thức thần bí mà mình biết, học tập các nội dung về tâm lý có hệ thống, và rất hứng thú với những gì mình chưa biết.
Tử tước Grilint vừa dẫn Audrey vào phòng khách có bày ghế sô pha, vừa tươi cười nói: "Tôi chắc chắn cô sẽ có ấn tượng tốt đẹp về quý cô Filth Wall, bởi vì cô ấy giống hệt Sissy trong Trang viên gió bão, tỉnh táo, trí tuệ và biếng nhác. Còn nữa, tiểu thư Audrey thân mến, lát nữa liệu cô có thể đánh một bài đàn dương cầm không, đây chính là sự ca ngợi tốt nhất với văn học và tiểu thuyết."
Audrey nhìn một bên mặt Grilint, thấy được từ vẻ mặt, ngữ khí và các động tác tứ chi rằng anh ta đang khoe khoang. Anh ta muốn biến ta thành thứ để anh ta có thể đem đi khoe với người khác... Audrey cảm giác như lần đầu tiên biết người bạn này.
Cô vẫn giữ nụ cười tao nhã, đáp: "Thầy dương cầm của tôi, thầy Vikana cho rằng dạo này trình độ của tôi đã giảm xuống, cần luyện tập nhiều hơn."
"Được rồi." Grilint định nói gì đó, bỗng thấy một cô gái đi tới bàn dài lấy bánh ngọt: "Audrey, đây chính là quý cô Filth Wall, tác giả của "Trang viên gió bão"."
Audrey giương mắt nhìn, thấy cô gái đó chừng khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, cao khoảng 1m65. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, áo không bâu với phần rìa lá sen, tóc nâu cuốn nhẹ, đôi mắt màu lam quay lại đây khi được Grilint giới thiệu, ánh lên sự vui vẻ pha lẫn trêu ghẹo.
Chỉ quan sát ba giây, Audrey đã chú ý tới một chi tiết rất nhỏ: "Ngón tay cô ấy có vệt ám vàng... Cô ta thích thuốc lá... Vị trí cầm bút có vết chai khá dầy, đúng với một nhà văn... Động tác cánh tay cho thấy cô ta có sức lực không tệ, là một đặc điểm mà một nhà văn không nên có, trừ phi cô ta thích thể dục thể thao, hoặc trời sinh đã như vậy, hoặc đã từng làm nghề khác... "Trang viên bão táp" của cô ta mang phong cách tỉnh táo, lý trí và chính xác, hẳn là có liên quan tới nghề nghiệp trước đây của cô ta...
Ánh mắt và vẻ mặt của cô ta hiện giờ khá thả lỏng, có cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống mình và Grilint, không phải là ưu thế tâm lý của người phi phàm với người bình thường chứ? Nếu cô ta bị Grilint ngẫu nhiên phát hiện là người phi phàm, như vậy cô ta phải tỏ ra bất an và bứt rứt, dù sao không thể đoán được phản ứng của đối phương và kế tiếp sẽ như nào, và nỗi sợ hãi do sự không biết kéo tới... Điều này nói rõ cô ta chủ động tiếp cận Grilint, trước đó cũng biết sở thích của bọn ta, và khá chắc chắn về chuyện tiếp theo...
Tại sao một người phi phàm lại chủ động tiếp cận Grilint? Cần tiền, hay vật liệu siêu phàm trong kho? Hoặc là cần được trợ giúp về chuyện nào đó..."
Lúc này, Grilint đang giới thiệu với Filth: "Thưa quý cô, đây chính là tiểu thư Audrey mà tôi đã nhắc tới. Cô ấy là viên đá quý sáng rực nhất Backlund. Cha cô ấy là bá tước Hall, một vị nghị sĩ thượng viện được nhà vua tin tưởng, được các quý tộc kính trọng."
"Chào buổi chiều, cô Filth, cuốn "Trang viên gió bão" của cô giờ vẫn còn ở bên gối của tôi ấy." Audrey cúi người chào theo đúng quy tắc của quý tộc. Sau đó cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng: Đó là vì tôi đọc một tháng rồi mà chưa xong...
Filth chào lại rất đơn giản: "Chào buổi chiều, tiểu thư Audrey, vẻ đẹp của cô khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Tôi cho rằng tôi đã có tư liệu sống cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo rồi. Tử tước Grilint còn khen cô có tài âm nhạc xuất chúng nữa."
Ở trước mặt người khác, bọn họ chỉ tán gẫu vài câu chứ không nói về chuyện khác.
Dõi mắt nhìn Filth tiếp tục đi thẳng tới món bánh ngọt phết bơ trên bàn ăn, Audrey thu hồi tầm mắt, theo Grilint sang phòng khách trước. Cô nhớ lại những chi tiết vừa rồi hòng nắm bắt chính xác ý tưởng của đối phương, từ đó biến bị động thành chủ động.
Audrey bước từng bước, yên tĩnh hệt như một khán giả trung lập, bỗng cô giẫm phải tà váy, người suýt thì ngã sấp xuống. May thay hầu gái Annie đi bên cạnh chuẩn bị sẵn nên đỡ cô, cứu vớt được hình tượng xinh đẹp của cô.
"Cô chủ, thiết kế độc đáo của chiếc váy này yêu cầu cô không được đi quá nhanh." Annie tới gần tai Audrey, nhắc nhở một câu khá nhỏ.
"Tôi biết rồi." Audrey đỏ mặt, gật đầu đáp. Chỉ là tôi mải quan sát người khác mà không chú ý dưới chân... Cô ấm ức nghĩ.
Sau đó, trong salon, Audrey đối mặt với những nhà văn, nhà bình luận và người làm âm nhạc với nụ cười tao nhã và ngọt ngào luôn giữ vững trên môi. Cho tới khi cơ mặt cô bắt đầu căng ra, đau nhức, cô mới nhận được ám hiệu của tử tước Grilint.
Vài phút sau, cô lấy cớ đi phòng rửa mặt, nhấc váy chậm rãi đứng lên rồi rời khỏi salon. Xác nhận không có ánh mắt nào nhìn theo mình, cô lách vào phòng sách ở tầng một, và nói với cô hầu gái Annie: "Tôi có chuyện cần bàn bạc với Grilint, cô đứng đây trông cửa, đừng cho ai khác vào."
"Vâng." Annie không cảm thấy kỳ quái, bởi cô biết cô chủ nhà mình và tử tước Grilint có sở thích giống nhau, thường xuyên lén lút trao đổi mấy chuyện liên quan tới thần bí học.
Sau khi bước vào phòng sách và khóa cửa lại, Audrey thấy Grilint ngồi sau bàn, đang vuốt ve chiếc bút máy, còn Filth Wall thì đứng trước giá sách ngắm nhìn những cuốn sách nơi này.
"Xin giới thiệu lại một lần nữa, Filth, người phi phàm chân chính." Grilint cất bút đi, tới nghênh đón.
"Vậy à?" Audrey cố ý khiến mình tỏ ra ngờ vực.
Filth nhét cuốn sách trở lại chỗ cũ, quay đầu cười nói: "Xem ra tôi phải chứng minh bản thân rồi."
Cô ta từ từ đi tới bên cửa, giơ tay phải ra đặt lên vị trí tay nắm cửa.
Bỗng nhiên Audrey hoa mắt, như thấy Filth biến thành ảo ảnh đi xuyên qua cửa. Cô ta kinh hãi, nhìn kỹ lại thì thấy Filth đã không còn ở chỗ đó nữa.
Vài giây sau, nắm tay cửa được vặn, cửa phòng vốn khóa trái đã được mở ra. Filth Wall mỉm cười bước vào, cô hầu gái Annie đứng canh cách cửa không xa lại chẳng phát hiện gì.
"Đúng là một năng lực thần kỳ." Grilint khen ngợi.
Audrey khẽ hít vào một hơi: "Tôi không có thắc mắc gì nữa."
Cùng lúc đó, năng lực mà Filth thể hiện khiến cô khẳng định được ý tưởng thực sự của đối phương, bởi cho dù là tiền bạc hay vật liệu đều không làm khó được người phi phàm như vậy. Nhà Grilint không có người phi phàm canh giữ... Filth đang muốn mượn thân phận và tài nguyên của ta và Grilint để hoàn thành chuyện nào đó? Audrey cố gắng khiến mình như một khán giả.
Filth khẽ cười hai tiếng: "Hãy trao đổi thẳng thắn nào, thời gian không còn nhiều rồi. Tôi từng là một bác sĩ phòng khám, một lần vô tình đã trở thành người phi phàm, tới giờ đã được hai năm. Tôi mong hai vị giúp tôi một việc, mà thù lao của tôi là sẽ dẫn các vị tới giới người phi phàm chân chính, bán cho hai vị một số phương pháp điều chế ma dược và vật liệu tương ứng."
Nghe được lời hứa hẹn đó, Grilint vội hỏi: "Là chuyện gì?"
"Tôi có một người bạn đang bị nhốt trong tù, chờ phán quyết cuối cùng, tôi mong các vị có thể cứu cô ấy ra, cho dù là dùng bất cứ biện pháp nào." Filth nói ngắn gọn.
Audrey khẽ nhíu mày lại: "Filth, năng lực mà cô thể hiện hình như rất phù hợp để làm chuyện như thế này..."
Filth cười lắc đầu nói: "Không, không phải như vậy, tôi có thể đi xuyên qua vật thể, nhưng bạn tôi thì không. Tôi chỉ có thể thường xuyên vào thăm cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Hơn nữa tôi cho rằng mạo hiểm cứu cô ấy không phải ý hay, đời người vốn ngắn mà việc cần làm còn rất nhiều."
Audrey quan sát vẻ mặt và hành động của cô ta, cân nhắc rồi hỏi: "Tôi hiểu rồi. Bạn cô bị nhốt vì tội gì?"
Vẻ mặt Filth lập tức trở nên xấu hổ:
"Bạn tôi thực ra là một người rất được người ta kính trọng, làm cho người ta muốn phục tùng từ tận đáy lòng. Phẩm tính của cô ấy cao thượng và tốt bụng, ừm, chỉ là lúc thuyết phục một tên ác ôn, cô ấy đã dùng biện pháp hơi quá khích một chút..."
...
Sau khi ủy thác nhiệm vụ rồi đi về, Klein vẫn tiếp tục khóa thần bí học buổi sáng, chiều đi tập luyện giác đấu. Quy luật sinh hoạt đều đặn tới mức khiến hắn gần như quên mình là một Kẻ Gác Đêm, vả lại "lời nguyền" hay gặp phải sự kiện siêu phàm cũng mất tăm tích.
Thứ Bảy, đến ngày hắn canh gác cửa Chianese.
"Tôi để cà phê ở đây và hồng trà ở phòng của nhân viên văn chức, cậu có thể uống cái nào cũng được." Dunn dùng đôi mắt xám sâu thẳm liếc phòng trực một lượt.
Vốn đã bịa lý do với anh trai và em gái từ trước, Klein vui vẻ gật đầu: "Vâng, đội trưởng, anh đúng là người hào phóng."
Dunn cười nói: "Mấy thứ ấy giúp cho tinh thần cậu thả lỏng, chứ căng thẳng liên tục không tốt cho sức khỏe."
Anh ta cầm mũ, xách gậy rồi chậm rãi đi ra cửa. Lúc sắp đi ra ngoài, anh ta bỗng quay người rồi nói: "Quên mất, cho dù nghe thấy âm thanh nào, cậu không được mở cửa Chianese ra, trừ phi nó được mở ra từ bên trong. Nhớ kỹ, cho dù nghe được âm thanh nào, cho dù có chuyện gì xảy ra."
Đội trưởng, anh nói như vậy sẽ khiến tôi sợ đó... Tinh thần Klein căng lên, chỉ cảm thấy bóng tối dưới lòng đất này lấn át cả ánh sáng của đèn khí gas.