Quỷ Bám

Chương 23: Quần áo dính máu




“Kính coong ~ Kính coong…” Hàn Dật bước ra cửa trong tiếng chuông, cậu nhìn qua cửa kính, người cứng ngắc mất tự nhiên.

Lại là buổi trưa, lại là nhân viên chuyển phát nhanh đó, rốt cuộc loại chuyện quái quỷ này tính kéo dài đến khi nào? Thầm nghĩ quá tam ba bận, Hàn Dật quyết định dứt khoát làm như nhà vắng người, lặng lẽ tránh xa cái cửa trở về phòng mình, đóng cửa phòng không quan tâm người ngoài kia.

Tiếng chuông cửa vang lên một lúc thì ngừng, kế đó chuông điện thoại của Hàn Dật lập tức vang lên, cậu lấy ra thấy là dãy số ẩn thì nhấn từ chối, chuyển điện thoại về chế độ Im lặng, cách âm trong nhà rất tốt, có lẽ người ngoài kia không nghe thấy tiếng chuông mới vừa rồi của cậu, mà có nghe thì chắc cũng sẽ hiểu sự từ chối và thức thời rời đi.

Song hiển nhiên Hàn Dật đã phỏng đoán sai rồi, sau khi chuông điện thoại reo vài lần mà không bắt máy thì người ngoài kia không hề rời đi, trái lại còn đập gõ cửa, còn đập cực kỳ lớn tiếng như sợ người bên trong không nghe thấy, đập năm phút vẫn không có ý định dừng lại. Cậu bực bội, nhìn điện thoại trong tay, sực nghĩ ra có thể gọi điện khiếu nại với dịch vụ khách hàng của công ty chuyển phát nhanh. Nghĩ là làm, cậu tra cứu danh bạ, cuộc gọi nhanh chóng được chuyển đến công ty đó, nhưng sau khi nhân viên chăm sóc khách hàng của công ty đối chiếu lại thì nói rằng gần đây công ty họ không nhận được đơn hàng nào gửi cho cậu, hoặc gửi đến nhà cậu.

Cúp điện thoại, Hàn Dật bình tĩnh lạ thường, lời giải thích của công ty chuyển phát đã chứng thực nỗi nghi ngờ trong cậu, quả nhiên người nhân viên đó không bình thường, cậu có nên báo cảnh sát không? Nhưng báo cảnh sát thì nói thế nào? Hàn Dật không biết ý đồ của tên đó, tất cả đều chỉ là ngờ vực vô căn cứ của cậu, ngoại trừ gửi một vài đồ vật kỳ lạ đến thì không gây ra bất kỳ tổn hại thực chất nào cho cậu, chỉ như thế cảnh sát sẽ không thụ lý, thậm chí có thể nghi ngờ cậu báo án giả. Hàn Dật nghe tiếng gõ cửa vẫn vang lên không biết mỏi mệt, quyết định đi ra đối mặt thẳng tên đó một lần.

Hàn Dật nhớ lại các khóa học kỹ năng chống bắt cóc và tự vệ trước đây, cậu thầm nhủ tự vệ bình thường thì mình vẫn có thể làm được, vào bếp cầm một con dao giấu ở lưng rồi mới bước ra cửa, lo lắng hít một hơi thật sâu xong mở cửa ra.

Tên đó thấy cửa mở thì ngừng tay không gõ nữa, không nhìn Hàn Dật mà cúi đầu đưa kiện hàng và cái bút đến trước mặt cậu giống như hai lần trước, thản nhiên nói: “Anh Hàn Dật, hàng của anh, mời ký nhận.”

Hàn Dật cảnh giác lùi người ra sau cửa, cố để ngữ điệu của mình cứng rắn đanh thép, “Cho dù cậu xuất phát từ lý do gì thì tôi cũng không hy vọng gặp lại cậu và gói hàng của cậu, nếu cậu còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Người ngoài cửa nghe cậu nói mà vẫn không có phản ứng gì, chỉ lặp lại một lần nữa, “Anh Hàn Dật, hàng của anh, mời ký nhận.”

Hàn Dật chán ghét cau mày, nói thẳng: “Tôi nói rồi, sẽ không nhận hàng cậu gửi đến nữa, mời cậu đi ngay cho!” Nói xong Hàn Dật đóng cửa lại, tiếng đóng cửa vang dội đủ để chứng minh cậu khó chịu thế nào.

Hàn Dật khóa cửa cẩn thận, cách xa cửa như đang tránh né, căng thẳng nhìn chằm chằm hồi lâu, thấy bên ngoài không có động tĩnh thầm nghĩ chắc tên đó đã bị đuổi đi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thả con dao về lại nhà bếp. Khi xoay người trở về phòng khách, cậu vô thức liếc nhìn ra cửa chính, trong chớp mắt sợ hãi muốn hét thành tiếng, gói hàng ban nãy cậu không ký nhận đã được đặt trên sàn ngay dưới cửa!

Trong mười mấy giây ngắn ngủi cậu đi xuống nhà bếp mà người nhân viên đó đi vào trong nhà được sao?! Hàn Dật giật mình, chạy xuống bếp với tốc độ chưa từng có, rút con dao vừa mới thả xuống lên, tư thế cầm dao chuyên nghiệp, thủ thế cầm thuận dao hướng lưỡi dao ra phía ngoài, thận trọng tìm kiếm mỗi một góc nhà.

Sau nửa giờ, Hàn Dật lục tìm từng ngóc ngách có thể ẩn nấp trong nhà nhưng không thấy bất kỳ bóng dáng nào, kiểm tra khóa cửa cũng không phát hiện dấu vết bị động chạm, điều này làm cậu càng căng thẳng, nếu có ai đó có thể ra vào nhà mình như chốn không người thì ai mà không lo cơ chứ? Hơn nữa linh cảm không lành càng lúc càng dâng cao trong lòng cậu, sự tình dường như đang phát triển theo hướng mà cậu không dám nghĩ nhất.

Sau khi xác nhận trong nhà đúng là không có người khác, cậu ngờ vực buông thõng hai cánh tay vẫn luôn căng ra đề phòng, nghĩ đến gói hàng dưới sàn, lần này nó chỉ là một bọc nhựa, cậu nhẹ nhàng cầm lên, vật bên trong mềm mềm, có thể là vải vóc hay đại loại vậy. Cẩn thận mở nó, một tờ giấy gấp ló ra, phản ứng đầu tiên của Hàn Dật nghĩ đây là thư nên lập tức mở ra xem.

Chữ trong thư viết rất đẹp, như là do con gái viết, không hiểu sao Hàn Dật lại thấy bút tích này khá quen mắt, nội dung bức thư rất ngắn chỉ có một câu, “Hàn Dật, xin lỗi, không phải em thật lòng muốn rời khỏi anh.” Câu nói không đầu không đuôi làm Hàn Dật đọc mà không hiểu đầu cua tai nheo, song lại có cảm giác quen thuộc không thể nói ra, là câu người nhà hay bạn bè từng nói sao? Không phải… Người nhà sẽ không gọi cậu như thế, bạn bè cũng sẽ không có ai nói ra câu như thế.

Hàn Dật nghĩ mãi không ra, đành phải để tờ giấy qua một bên, tiếp tục xem đồ vật trong gói hàng, hy vọng có thể tìm ra một chút manh mối, ít nhất có thể giúp cậu biết ý đồ người gửi hàng cho mình.

Lấy vật trong gói hàng ra, cảm giác quen thuộc lạ kỳ càng mãnh liệt, khi Hàn Dật thấy rõ nó là gì thì một cơn ớn lạnh chảy dọc toàn thân, chẳng trách lại quen thuộc như vậy, vì tất thảy manh mối đều chỉ thẳng đến một người —— Lâm Giai Kỳ!

Phỏng đoán trước đó của Hàn Dật về thứ trong gói hàng chính xác, đúng là quần áo, mà còn rách tả tơi, xung quanh đầy các mảng vết bẩn đỏ sậm, nhưng mấy tháng trước nó là một bộ âu phục xinh đẹp, là bộ Lâm Giai Kỳ thích nhất, ngày chia tay cô đã mặc bộ này. Chữ trong tờ giấy cậu cũng từng nhìn thấy từ trong vở của Lâm Giai Kỳ, cô ấy đã từng cho cậu và Bạch Hoa mượn cuốn vở kia. Còn câu “Hàn Dật, xin lỗi…” cũng là câu nói mà Lâm Giai Kỳ đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong ngày chia tay.

Lâm Giai Kỳ đã mất hơn nhiều tháng trước, làm cách nào mấy thứ này được gửi đến chỗ cậu? Chẳng lẽ là người nhà, bạn bè hay những người từng yêu mến Lâm Giai Kỳ biết mối quan hệ lúc trước giữa Hàn Dật và cô, oán hận cậu sơ xuất, không chăm sóc tốt cho cô nên mới gửi những thứ quái lạ này để trả thù?

Không thể không thừa nhận, nội tâm Hàn Dật có chút hổ thẹn với Lâm Giai Kỳ đã mất, dù sao đoạn thời gian trước khi cô mất cậu là người tiếp xúc thường xuyên nhất, thậm chí sau đó còn đồng ý làm bạn trai của cô, cậu cũng phát hiện hành vi bất thường không lâu trước khi cô mất vậy mà lại không để tâm, nếu lúc đó có thể quan tâm Lâm Giai Kỳ nhiều hơn thì có lẽ cô đã không tự sát…

Vốn dĩ cậu không yêu Lâm Giai Kỳ, khi đó rơi vào cảnh bối rối vì bị đá, còn bận rộn hồ hởi dọn nhà nên quên béng chuyện ấy, đợi khi cậu nhớ đến Lâm Giai Kỳ thì nhận được tin cô thôi học, cậu tưởng giữa hai người bọn cậu cứ thế chấm dứt, rồi cô sẽ tìm được lựa chọn tốt hơn, mà không ngờ Lâm Giai Kỳ trước nay luôn vui tươi lại xảy ra chuyện như vậy.

Đúng thật Hàn Dật có một phần trách nhiệm với chuyện đó, có người muốn oán trách cậu cũng không phản đối, nhưng nếu trút toàn bộ oán giận xuống đầu cậu thì lại khá bất công, Lâm Giai Kỳ tự sát không phải do vấn đề tình cảm của hai người, thứ nhất, dù cô ấy thích cậu nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức độ có thể khiến bản thân nghĩ quẩn, thứ hai, cậu mới là người bị đá chẳng phải sao? Có muốn chết muốn sống thì cũng phải là cậu chứ!

Hàn Dật cười khổ lắc đầu, lần thứ hai tập trung vào bộ quần áo, màu đỏ sậm hầu hết đều bị nhòe theo vết rách, giống như vết máu sau khi bị vũ khí sắc bén cắt xuyên qua, nhìn mức độ dày đặc và kích cỡ của vết rách, cả những mảng đỏ sậm gần như nhuộm thẫm quần áo, nếu thật sự có người bị thương nặng như thế sợ là không sống nổi. Đây không phải bộ Lâm Giai Kỳ mặc lúc tự sát, vì quần áo dính máu me chắc hẳn đều sẽ nằm ở chỗ cảnh sát, rất có khả năng đây là có người cố tình mô phỏng lại để dọa Hàn Dật, có vẻ như lý do của các gói hàng kỳ lạ trong những ngày qua đều là Lâm Giai Kỳ.

Có người nghĩ rằng cậu có trách nhiệm rất lớn với cái chết của Lâm Giai Kỳ, thậm chí là toàn bộ trách nhiệm, vì thế dùng cách thức này để nhắc nhở cậu. Cho dù mục đích cuối cùng của người đó là gì thì hiểu được điểm mấu chốt rồi Hàn Dật thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất cậu không cần phải suy đoán bậy bạ, chỉ cần chú tâm bắt được người gửi hàng sẽ giải quyết vấn đề này nhanh chóng.

Hết 21.