Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa nhưng Hàn Dật và Bạch Hoa vẫn không thể rời khỏi phòng vẽ tranh, hôm nay là ngày cuối cùng nộp tranh nên bọn cậu phải vẽ xong và nộp trước buổi chiều, không thì sẽ bị người giảng viên già đánh dấu vào cuốn sổ nhỏ, đến khi cả hai bị đánh dấu đủ năm lần sẽ trượt môn.
“Ôi ~ Cuối cùng cũng vẽ xong, mẹ nó ông đây mệt muốn chết!” Bạch Hoa thở dài, phẩy phẩy cái tay cứng đờ vì cầm bút, nâng cánh tay nhức mỏi lên rồi ngã ngồi xuống ghế.
Hàn Dật xong trước Bạch Hoa mấy phút, cậu cầm vài tờ giấy vẽ cũ quạt gió cho bức vẽ, đợi màu khô, “Mày làm tranh khô nhanh nhanh còn nộp, chứ để một lúc nữa căn tin không còn cơm ăn đâu.”
“Kệ, lem màu thì lem màu, để vậy nộp luôn! Mày đừng quạt nữa, tẩy rửa dụng cụ đi, chúng ta nộp bài.” Dứt lời Bạch Hoa kéo Hàn Dật đến cái bồn vội vàng rửa sạch dụng cụ xong quay về dọn dẹp bảng vẽ vân vân, bức vẽ vừa chạm xuống chồng tranh thì họ cũng đồng thời chạy xuống căn tin.
Lúc này đã qua giờ cao điểm ăn cơm, căn tin không còn đông đúc, đồ ăn ngon cũng vơi đi nhiều, cả hai đi vào thì thấy lão đại, lão tam vẫy tay với mình, còn có hai cô bạn gái mới của hai người đó và cả Dương Diệp.
Lão đại thấy hai người bước lại thì đặt hai phần cơm nước trước mặt cả hai: “Chờ tụi mày thôi đấy, nhớ là nhờ Dương Diệp đút tiền đó nhé, tụi tao còn có việc, đi trước đây!”
Bạch Hoa nghe xong châm chọc: “Xì, gì mà có việc, không phải là sốt ruột ‘hẹn hò’ à?” Bạch Hoa cường điệu vẻ mặt, cố ý nói nhấn mạnh vào từ hẹn hò làm lão tam và mấy nữ sinh bị chọc bật cười.
“Ừ ừ! Anh đây không lắm mồm với tụi bây nữa, đi thôi!” Lão đại hất đầu với lão tam và hai người bạn gái, bọn họ vội vã chào xong bỏ đi.
Bạch Hoa hếch mày cười với Dương Diệp, không nói thêm gì mà ngồi xuống đối diện với cô, cúi đầu ăn như hổ đói, Hàn Dật thì lại trò chuyện với Dương Diệp, “Chị dâu, nhóm lão đại đi đâu vậy?”
“Hình như đi xem phim.” Nói xong Dương Diệp hơi liếc sang Bạch Hoa cười tiếc nuối, “Đáng tiếc hôm nay chị với anh ấy đều không có thời gian.” Lão đại và lão tam cùng khoa, xế chiều hôm nay đều không có tiết, còn cậu, Bạch Hoa và Dương Diệp lại giống nhau, buổi chiều có tiết học, vì thế buổi hẹn hôm nay Bạch Hoa và Dương Diệp đều không đi.
(Đọc truyện ở nhà edit chính chủ: kuroneko3026.wordpress.com để ủng hộ editor)
“Hôm nào cũng bảo Bạch Hoa dẫn chị đi đi…” Hàn Dật chưa nói xong thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu lấy ra nhìn, là một dãy số ẩn do sáu dấu * tạo thành, cậu ấn nút nhận cuộc gọi, “Alo?”
“Xin chào, là anh Hàn Dật phải không?”
Giọng đàn ông thánh thót của đối phương làm Hàn Dật thấy khá quen tai, “Vâng, là tôi.”
“Tôi là nhân viên hãng chuyển phát nhanh, xin hỏi anh đang ở đâu? Có một kiện hàng cần anh ký nhận.”
Hàn Dật suy nghĩ, đây không phải cậu nhân viên ngày hôm qua sao? “Tôi đang ở trường, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với cậu, cậu gửi đến nhà tôi được không?” Hàn Dật có tính toán khác, kiện hàng quái lạ ngày hôm qua làm cậu có nghi vấn chưa được giải đáp.
“Không cần, tôi đến trường của anh ngay đây.” Điện thoại của đối phương vang lên tiếng cúp máy.
Hàn Dật nghi hoặc nhìn điện thoại, bất giác thấy bất an, làm gì có chuyển phát nhanh nào như thế, đã vậy còn kỳ lạ nữa chứ? Nhưng mọi thứ xảy ra dồn dập, cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì người nhân viên chuyển phát hôm qua đã bước vào căn tin, Hàn Dật ngạc nhiên nhìn chằm chằm con người vừa cúp điện thoại là xuất hiện ngay trước mặt mình, cậu không biết nên làm gì cho phải.
“Anh Hàn Dật, mời anh ký nhận vào kiện hàng.”
Không giống với lần trước gặp gỡ tại hành lang khá tối, dưới ánh mặt trời Hàn Dật có thể nhìn thấy nửa gương mặt cực kỳ trắng lộ ra dưới mũ, đường nét mềm mại hơn nam sinh bình thường rất nhiều, vì là mùa đông nên người đi từ bên ngoài vào đều mang theo hơi lạnh, nhưng Hàn Dật có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh bất thường phả vào người mình từ trên người cậu ta.
Bạch Hoa thấy cậu ngây người thì khó hiểu thúc cùi chỏ, “Ngây ra đó làm gì, mau ký nhận đi!”
Bấy giờ Hàn Dật mới hoàn hồn, vội ký tên lên tờ đơn, người nhân viên chuyển phát lại xé nó đi giống như lần trước xong nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa căn tin.
“Cái gì vậy? Mua trên mạng hả?” Bạch Hoa vừa múc cơm vừa hỏi Hàn Dật.
Hàn Dật có khổ mà không thể nói, cậu đành bịa chuyện qua loa: “Không phải, một số văn kiện của anh tao, tao nhận thay.” Nói là văn kiện bởi vì gói hàng là một cái túi hồ sơ, nhưng nếu dùng tay sờ có thể cảm nhận vật bên trong không phải bằng giấy.
Mặc dù Hàn Dật lo lắng thứ trong gói hàng sẽ không vô hại giống ngày hôm qua nhưng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, muốn mở ra tìm hiểu thực hư, nên khi cậu đi đến một chỗ vắng người trong trường thì xé túi ra.
Hàn Dật ngồi xổm xuống thận trọng hướng miệng túi hồ sơ về phía ánh sáng, muốn để vật bên trong cách mình xa xa rồi dốc cái túi xuống, từ trong trượt ra một nhúm gì đó màu đen, cậu lại gần nhìn kỹ, hóa ra là một nhúm tóc đen dài, còn bóng loáng lạ kỳ làm Hàn Dật rất không thoải mái, cậu quyết định phớt lờ vật dưới đất, ném cái túi hồ sơ vào thùng rác chuẩn bị đi vào lớp học.
Nhưng Hàn Dật không hay biết rằng ngay khoảnh khắc cậu xoay người thì nhúm tóc ở phía sau bất ngờ vặn vẹo chuyển động như có sinh mệnh, chúng bay tán loạn theo luồng gió kỳ dị thổi tới rồi biến mất không thấy đâu.
Vừa vào lớp học ngồi xuống thì Bạch Hoa trêu, “Nói mau! Là đi gặp cô nương nào? Còn cố tình bỏ tao lại.”
“Có mà gặp ma nữ ấy! Tao đi nhà vệ sinh thôi.” Hàn Dật tặng cho Bạch Hoa cái liếc mắt, ngồi xuống cạnh y.
Bạch Hoa cố tình xuyên tạc ý cậu, “Chà ~ Cậu đi gặp ma nữ luôn!”
“Gặp cái mặt quỷ nhà cậu á!” Hàn Dật đang căng thẳng vì sự kiện thần bí hai ngày qua mà bị Bạch Hoa nói thế, dây cót trong đầu đứt đoạn, đó là khả năng cậu không dám nghĩ đến nhất, cậu trở nên bất an, không vui siết nắm đấm lại đập lên người Bạch Hoa.
“Này này này! Tao đùa thôi, mày giận thật đấy à!” Bạch Hoa vừa đỡ vừa la oai oái, mấy đòn của Hàn Dật không phải thứ to tát với da dày thịt béo như y, y tình cờ liếc mắt thấy thứ trên bả vai Hàn Dật thì càng cười nhăn nhở hơn, “Hóa ra là mày thẹn quá hóa giận! Nhìn đi đây là gì?!” Nói xong Bạch Hoa lấy thứ trên bả vai cậu giơ lên trước mặt cả hai, “Tóc con gái, còn bảo không đi gặp cô nương nào?”
Hàn Dật thấy tóc dính trên vai mình thì lặng người, cậu nhớ lại nhúm tóc bị vứt đi ban nãy, trong lòng tràn ngập nỗi bất an, tất cả những chuyện này thật sự quỷ dị không nói nên lời.
Bạch Hoa nghĩ Hàn Dật ngầm thừa nhận, nhưng thấy sắc mặt cậu khá khác lạ nên không dám nói gì, ngoan ngoãn lấy vở với bút ra đợi vào học, cả buổi chiều Hàn Dật đều không nói chuyện với y nữa.
Hôm nay Hàn Dương về nhà rất sớm, Hàn Dật về đến nhà nhìn thấy anh thì sự u ám vì hai ngày liên tiếp phát sinh sự tình kỳ dị phai nhạt đi không ít, cậu vui vẻ ôm chầm anh cảm thụ sự ấm áp, nỗi bất an dần dần tan biến, có lẽ hàng chuyển phát là trò đùa ai của ai đó, cậu không cần hù dọa bản thân quá, toàn là liên tưởng bậy bạ đến quỷ đến thần, đều do gần đây cậu suy nghĩ khá nhiều…
Có thể vì thôi miên ám thị nên nội tâm cậu vẫn luôn tránh né chuyện về Hàn Ngạo, nếu cậu nhớ lại quá khứ thì sẽ lại là cơn ác mộng kéo dài với bọn cậu và cha mẹ, mặc dù đến hiện tại cậu vẫn không làm rõ được tình yêu mình dành cho Hàn Dương có bao nhiêu % do “chuyển dời tình cảm”, song cậu vẫn nên làm theo mong muốn của cha mẹ, hoàn toàn quên đi mọi chuyện quá khứ, nắm giữ thật tốt hạnh phúc ở hiện tại. Dù gì Hàn Ngạo cũng chết rồi, Hàn Dật yêu Hàn Ngạo cũng “chết rồi”, Hàn Dật ở hiện tại là Hàn Dật không hề có Hàn Ngạo, cậu còn phải sống khỏe mạnh vì cha mẹ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục… Hơn nữa thời gian cậu có thể hưởng thụ sự che chở của Hàn Dương không còn dài, anh ấy 27 rồi, qua mấy năm nữa có lẽ sẽ phải kết hôn chẳng phải sao? Nghĩ vậy, nỗi mất mát lẫn xót xa lại dâng lên trong lòng Hàn Dật.
Hiển nhiên Hàn Dương cũng cảm nhận được cậu đang buồn, anh đoán có lẽ vì hôm qua mình không về nhà nên làm cậu thành như thế này, vội vàng ôm cậu xuống nhà bếp hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến do chính tay mình chuẩn bị, dỗ cho cậu vui.
Mặt đối mặt uống rượu đỏ ăn bò bít tết với Hàn Dương, Hàn Dật cực kỳ thỏa mãn, cậu còn có thể đòi hỏi gì tốt hơn nữa chứ?
Nhưng tình thế luôn phát triển không như mong đợi, càng muốn khôi phục cuộc sống bình thản như lúc trước thì lại càng không thể bình thản nổi, vì thế vào buổi sáng hôm sau khi Hàn Dương cầm một sợi tóc dài dính ở phía sau áo của Hàn Dật nhìn cậu thắc mắc, cậu lần thứ hai nói dối.
“Đây… chắc là của bạn gái Bạch Hoa.” Kỹ năng nói dối của Hàn Dật chắc hẳn đã được cải thiện, ngay cả chính cậu cũng đang thuyết phục mình tóc đó là của Dương Diệp hay bạn gái của mấy người khác, chứ không hề dính dáng đến nhúm tóc kỳ quái buổi trưa ngày hôm qua.
Hàn Dương gật đầu, không nghi ngờ với lời giải thích của Hàn Dật, anh cầm sợi tóc ấy ném vào sọt rác.
Hết 20.