Trong căn phòng u ám tĩnh lặng, cậu có thể nghe được tiếng đồng hồ chuyển động “tích tắc”, mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói mờ ảo của người đàn ông trung niên, “Sau khi tôi đếm đến ba, cậu mở mắt ra và nhìn vào mắt tôi, một, hai, ba.”
Cậu không tự chủ được mở mắt ra, bốn phía đều vô cùng mơ hồ, thậm chí còn không thấy rõ tướng mạo của người đàn ông gần trong gang tấc, nhưng cậu lại thấy rõ ràng đôi mắt ở đối diện một cách lạ thường, dường như chúng có sức hấp dẫn không tầm thường, khiến người ta nhìn là quên hết tất thảy, không nhớ ra được chuyện gì.
Giọng nói của người đàn ông lại vang lên chậm rãi, “Ký ức của cậu trải dài giống như thước phim điện ảnh, trong đó có một đoạn rất đặc biệt, là đoạn cậu đau lòng nhất, nó liên quan đến một người tên là Hàn Ngạo, cậu ta đã từng là anh trai cậu, nhưng cậu phải quên nó đi, quên hết những ký ức không đẹp liên quan đến người anh ấy đi… Quên đi… Quên đi thôi… Trước giờ cậu chỉ có một người anh trai tên là Hàn Dương, người anh ấy rất tốt với cậu, cậu có cha, có mẹ, bọn họ đều sống bên cạnh cậu… Những gì tôi nói sau đây là quá trình sống của cậu, cậu phải nhớ cho kỹ, nếu tiếp xúc với sự tình nào trái với quá trình ấy thì cậu phải tự động không quan tâm hoặc là quên đi…”
Quên đi… Quên đi… Quên đi… Hai chữ đó không ngừng vang vọng trong đầu Hàn Dật, cậu bắt đầu thấy đau đầu, giọng của người đàn ông vẫn liên tục nói gì đấy nhỏ dần, cảnh vật xung quanh biến hóa, cậu đang chạy trên một con đường nào đó, người run lẩy bẩy, nước mắt liên tục tuôn trào.
Có người đuổi theo cậu ở sau, cậu nhất định phải chạy trốn, bằng không…
Đột nhiên, cậu cảm thấy có người đẩy mình từ đằng sau, sức lực lớn kinh hoàng, cậu bị đẩy về trước loạng choạng ngã xuống đất, mơ hồ quay đầu lại, một bóng người màu đen ngã xuống trước mắt, sau đó bánh xe của chiếc xe tải cán lên… Từ sau khi cảnh vật biến hóa thì không hề có âm thanh, nhưng trong tích tắc ấy nó bất ngờ khôi phục, cậu nghe rõ ràng một tiếng “phụt ~”, dòng máu tương tự với cậu phun tung tóe lên mặt và mắt cậu, cậu quên mất gào khóc, im lặng rơi nước mắt không ngừng, giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại hòa lẫn với huyết dịch chầm chầm lăn xuống…
“A!” Hàn Dật hét lên sợ hãi, cậu bật dậy từ trên giường, đến khi tỉnh táo mới phát hiện mọi cảnh tượng vừa rồi hóa ra là nằm mơ, nhưng đó thật sự chỉ là mơ thôi sao?
Cho đến giờ, mặc dù đã đọc hết mọi quá khứ liên quan đến cậu và Hàn Ngạo trong cuốn sổ kia, cộng thêm nghe từ miệng Thẩm Minh Vũ, nhưng với Hàn Dật không hề có ký ức mà nói chỉ như đang xem chuyện xưa của người khác. Vậy mà sự chân thật kinh hoàng và tuyệt vọng mới vừa rồi lại bao trùm cả người cậu. Hàn Dật khoanh hai chân, ôm vòng cơ thể đang run rẩy của mình, khi vùi đầu vào cánh tay mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Hàn Dương đang nấu ăn ở nhà bếp, nghe thấy tiếng hét truyền ra từ phòng ngủ thì tức tốc tắt lửa, anh đi vào thấy Hàn Dật cuộn tròn run lẩy bẩy trên giường, lo lắng hỏi: “Tiểu Dật, em sao thế? Chỗ nào không khỏe à?”
Hàn Dật lắc đầu, “Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.” Che giấu là việc duy nhất cậu có thể làm, vì chính cậu cũng biết đào bới lại đoạn quá khức khiến người bi thương ấy cũng chả thể thay đổi được gì, sẽ chỉ làm người nhà lại chìm đắm vào nỗi đau xót.
Hàn Dương yên lòng thở hắt ra, anh kéo Hàn Dật vào lòng, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy hết, sắp xong bữa sáng rồi, mau dậy ăn thôi.” Nói xong anh vỗ đầu Hàn Dật rồi đứng dậy quay lại nhà bếp.
Chỉ là một giấc mơ? Nếu thật chỉ là mơ thì tốt quá. Sau khi Hàn Dật rời giường cả người vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, giấc mơ buổi sáng không những không làm Hàn Dật hào hứng vì vừa thức dậy mà trái lại càng uể oải, ảnh hưởng đến cả khẩu vị.
Hàn Dương thấy bộ dạng ấy của cậu, anh không bỏ qua được, lên tiếng khuyên nhủ: “Em nên chơi game ít thôi, mấy ngày không ngủ không bù lại được đâu.”
Hàn Dật ngẩng đầu, cố gắng để mình cười tự nhiên hơn: “Vâng, em sẽ không thức khuya nữa.”
“Ái chà? Hôm nay Hàn Cục Cưng nghe lời quá ta!” Hàn Dương buông khăn ăn xuống, anh đã ăn xong bữa sáng, tiến lại gần cậu, “Vì em ngoan như thế nên anh sẽ khen thưởng cho em một nụ hôn.” Dứt lời Hàn Dương muốn hôn cậu nhưng bất ngờ bị cậu né tránh.
Cậu không khỏi tránh né ánh mắt nghi ngờ dò hỏi của anh, giấu giếm qua loa: “Không muốn, em còn đang ăn mà.” Sau này nên đối xử với Hàn Dương như thế nào, bây giờ cậu vẫn chưa thể đưa ra quyết định kỹ càng.
Hàn Dương biết Hàn Dật thích để ý những thứ lặt vặt nên cam chịu nhún vui, “Vậy anh đi làm đây, hôm nay em nghỉ đi, nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe.” Anh đành hôn lên trán Hàn Dật xong cầm áo khoác mặc vào, tạm biệt qua quýt rồi đến công ty.
Không có Hàn Dương, Hàn Dật chợt thấy nhẹ nhõm hơn không ít, cậu dọn bát đĩa trên bàn, mở ti vi ở phòng khách nằm trên sofa xem, bất ngờ vang tiếng chuông cửa, nhìn qua cửa kính, hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh, cậu vội vàng mở cửa.
“Cho hỏi là nhà của anh Hàn Dật phải không?” Nhân viên chuyển phát là một chàng trai không lớn tuổi, giọng có phần thánh thót, đội mũ lưỡi trai cúi thấp đầu nhìn kiện hàng trên tay.
Tuy giọng nói của cậu nhân viên làm người ta hơi khó chịu nhưng Hàn Dật không để tâm lắm, “Là tôi.”
“Anh có kiện hàng, mời anh ký nhận!” Nhân viên nói mà vẫn không ngẩng đầu, đưa bút và kiện hàng cho Hàn Dật, Hàn Dật nhanh chóng ký tên lên đó, nhân viên xé tờ đơn rồi bỏ đi.
Hàn Dật đóng cửa mới sực nhớ ra xem tên người gửi, nhưng vì là bản sao nên phần tên mờ mờ không nhìn rõ, cậu đành vừa đi vào phòng khách vừa xé bọc kiện hàng ra.
Đồ vật được gói trong các lớp báo, hình như để phòng va đập, cậu kiên nhẫn mở từng lớp, cuối cùng cũng nhìn thấy vật bên trong, là một lọ sứ không lớn, nó tương tự với cái lọ đựng thuốc ở thời cổ. Hàn Dật tò mò mở nó, không ngờ khi cậu giật nút lọ lên thì vật trong tay trơn nhẵn rớt “xoảng” xuống đất, thứ hình bột phấn trong lọ tản ra như sương mù, trong phòng tức thời toàn khói trắng.
Mặc dù khói trắng không có vị gì nhưng dày đặc làm Hàn Dật không thấy rõ xung quanh, cậu hơi hoang mang, dựa theo trí nhớ lần mò đến chỗ cửa sổ mở cửa ra, một lúc lâu sau gió từ bên ngoài thổi vào làm tan khói trong phòng. Cậu quay về sofa thì phát hiện đống bột phấn biến mất tăm, chắc hẳn nó bay hơi thành những khói trắng đó.
Cậu đúng là quá bất cẩn, may mắn khói trắng không sản sinh ra ảnh hưởng gì đến cơ thể, chứ nếu là do một vài người “có tâm” gửi đến thì cậu bị sập bẫy rồi! Là một thiếu gia nhà giàu, tâm phòng người mà từ nhỏ cậu đã liên tục được dạy dỗ đâu mất rồi? Hàn Dật mải mê vướng bận chuyện quá khứ nên không chú tâm đến mọi thứ xung quanh, những chuyện xảy ra gần đây thật sự hao tổn quá nhiều tâm trí của cậu.
Cậu dọn những mảnh vỡ dưới mặt đất, vẫn không yên lòng nên quyết định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát đề phòng bị khí độc vân vân, đến khi khám xong xuôi, dù là bệnh viện tư nhân cao cấp dịch vụ tốt nhưng vẫn mất cả ngày của cậu, thấy sắc trời đã tốt thì cậu lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Dương.
Sau vài tiếng tút tút, giọng nói quen thuộc của đối phương vang lên, “A lô? Tiểu Dật à?”
“Vâng em đây, anh chưa về nhà hả?” Bình thường nếu Hàn Dật về nhà không thấy anh chắc chắn sẽ gọi cho anh trước.
“Ừa, gần đây trong công ty khá bận, tối nay có thể anh sẽ bận đến khuya, làm không xong sẽ phải ở lại đây, xin lỗi bé cưng, anh không thể về với em rồi.” Ngữ điệu của Hàn Dương cực kỳ áy náy.
“Không sao, em biết công ty quan trọng, anh cứ làm đi, nhớ chú ý sức khỏe nha!” Cậu chỉ muốn nghe giọng của Hàn Dương để tiếp một chút sức mạnh cho mình, còn chuyện kỳ quái xảy ra hôm nay cậu sẽ không kể anh biết làm anh lo lắng.
“Ừm, em cũng vậy, ở nhà chú ý an toàn, trước khi đi ngủ nhớ kiểm tra nước, điện, khí gas…”
Hàn Dật nghe anh lải nhải thì lập tức ngắt lời: “Ôi dào ~ em không phải con nít.”
“Em chính là con nít!” Hàn Dật trưởng thành ở Hàn gia, luôn có rất nhiều người hầu chăm lo vì thế không có khái niệm an toàn như người khác sống ở nhà, tất nhiên anh phải dặn thêm mấy câu.
“Được rồi! Bye.”
“Ừa, bye bye.”
Cúp điện thoại, Hàn Dật nhận được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe từ cô hộ sĩ, mỗi một mục đều rất bình thường, cậu hoàn toàn yên lòng, rời bệnh viện lái xe về nhà, trước khi lên lầu còn tính mua bữa tối cho mình, tránh khỏi Hàn Dương về nhà hỏi mà cậu quên ăn thì sẽ bị anh giáo dục tiếp.
Hết 19.