Trường Hưng Minh là ngôi trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố A, ngoại trừ đội ngũ giáo viên đứng đầu tỉnh thành thì tinh thần học đường cởi mở của trường mới là nguyên nhân quan trọng thu hút các tài năng trẻ, khác hẳn với những trường trung học phổ thông khác, Hưng Minh áp dụng mô hình quản lý của trường đại học, tập trung vào việc bồi dưỡng năng khiếu và việc tự chủ học hành của học sinh chứ không bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, cũng không có lệnh cấm, miễn là không quá dị thì nhà trường sẽ không can thiệp. Ăn mặc thời thượng, nhuộm tóc, đeo phụ kiện nhưng học tập xuất sắc đã trở thành một đại danh từ đặc biệt của học sinh trường Hưng Minh.
Hàn Ngạo và Hàn Dật chọn Hưng Minh cũng vì xem trọng điều đó, vì là con lai nên đường nét và mái tóc nâu vàng khác với mọi người của cả hai vẫn bị bạn học xa lánh, mặc dù theo theo tuổi tác trưởng thành, nguyên nhân bị mọi người xa lánh ở quá khứ trở thành lý do được mọi người yêu thích và quan tâm ở hiện tại, song bọn họ vẫn rất phản cảm sự đặc biệt ấy, vì thế khi hai người biết tinh thần học đường của Hưng Minh thì lập tức quyết định, nhưng điều cả hai không ngờ đến đó là sau khi vào Hưng Minh thì họ vẫn trở thành đối tượng mọi người chú ý.
“Này, nhìn kìa! Hai người đó có phải là cặp sinh đôi con lai của lớp 11A không?” Nữ sinh Giáp phấn khích kéo nữ sinh Ất bên cạnh hỏi.
“Đúng, chính là họ! Cặp Song Tử đẹp trai nhất Hưng Minh! Người cao hơn là anh trai Hàn Ngạo, chơi bóng rổ siêu đỉnh, còn người thấp hơn là em trai Hàn Dật, cực dịu dàng cực dễ thương.” Nữ sinh Ất nói chuyện cũng hưng phấn hơn.
Hàn Dật thấy hai cô gái nhiệt tình thái quá thì khá không thoải mái cúi đầu xuống, Hàn Ngạo tức khắc nhận ra cậu khác thường, hắn nắm tay cậu, chặn hai ánh mắt nhiệt tình đó, lạnh lùng liếc nhìn hai cô gái rồi kéo tay Hàn Dật đi.
Hai cô gái bị Hàn Ngạo liếc thì lạnh cả sống lưng, toàn bộ sự phấn khích mới vừa rồi không thấy đâu, hai cô ngỡ ngàng nhìn nhau, nữ sinh Giáp lẩm bẩm: “Mặc dù ngoại hình là thế, nhưng… luôn cảm thấy người anh trai hơi…”
Thấy bạn ngập ngừng không biết hình dung như thế nào, cô gái Ất mới tiếp lời: “Anh trai rất ngầu, chỉ là hơi âm u.”
Từ sau khi bị tập san của trường bầu thành Song Tử của Hưng Minh tháng trước thì chuyện tương tự xảy ra ngày càng nhiều, lúc trước chỉ là học sinh của Hưng Minh, bây giờ ngay cả học sinh trường lân cận cũng chuộng danh mà đến. Vì Hàn Ngạo nổi tiếng tính cách âm u lạnh lùng nên không ai dám tiếp cận quá giới hạn, nhưng Hàn Dật tính tình nhã nhặn lại không phải vậy, từ nhỏ cậu đã quen với sự bảo bọc quá mức của Hàn Ngạo, không hiểu cách từ chối người khác, điều này làm cậu trở thành điểm quan trọng để các cô gái đột phá, cô nào gan lớn thường nhân lúc Hàn Ngạo huấn luyện trong đội bóng rổ thì lại gần đứng bên cạnh Hàn Dật xem Hàn Ngạo chơi, làm Hàn Ngạo vô cùng nổi giận, trông càng có vẻ ác nghiệt.
Để tránh né những kẻ nhìn ngó bọn họ, ăn cơm trưa xong cả hai cùng lên sân thượng. Sân thượng này nằm ở góc khuất nhất của trường học, ba mặt được bao bọc bởi lưới sắt cao, mặt duy nhất có thể nhìn thấy sân thượng cũng bị tường cầu thang chắn lại, làm cho nó trở thành một không gian yên tĩnh, nhà trường dựng một cái lán đơn sơ trên đó, bên dưới kê mấy cái bàn và tủ cũ, sau khi Hàn Ngạo tìm được chỗ này thì đẩy cái tủ sắt nằm xuống, trải một ít trang báo rồi nằm lên đó nghỉ ngơi, gần đây cả hai đều nghỉ trưa ở chỗ này.
Hàn Ngạo nằm nhắm mắt còn Hàn Dật lặng lẽ ngồi cạnh hắn không nói gì. Hai người gần như bên cạnh nhau 24 tiếng, không có chuyện gì của đối phương là không biết, cả hai đều “tâm ý tương thông”, thường xuyên chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý đối phương. Hàn Ngạo thấy cậu không nằm xuống cạnh mình giống bình thường thì biết ngay cậu đang nghĩ gì, hắn vươn tay kéo cậu vào lòng, ghé vào tai cậu nói: “Sao em vẫn còn nghĩ đến những tên phiền phức đó, anh ghét trong lòng em nghĩ về kẻ khác.”
Hàn Dật vùi đầu vào ngực Hàn Ngạo lắc đầu, “Không phải, em chỉ đang nghĩ làm cách nào mới có thể thoái khỏi chuyện này…”
“Những việc đó cứ để anh lo, em chỉ cần nghĩ về anh là được.” Hàn Ngạo nói rất nghiêm túc, nhưng tay lại hạnh kiểm xấu thò vào quần Hàn Dật, nhào nặn “trái đào” căng mọng của cậu.
Hàn Dật đỏ mặt ngẩng đầu, “Anh thì có gì tốt để nghĩ chứ? Ngày nào cũng nhìn, ghét ghê luôn!”
Hàn Ngạo biết cậu chỉ ngượng ngùng với mỗi mình mình, xem như là tình thú nên hắn không giận, chỉ kéo đầu cậu hung hăng hôn lên môi như cảnh cáo. Ban đầu Hàn Dật còn xuôi theo triền miên của Hàn Ngạo, nhưng thấy bàn tay hắn ngày càng hạnh kiểm xấu thì cậu bắt đầu vùng vẫy, mà Hàn Ngạo không buông tha, một tay giữ đầu cậu một tay ghìm hai tay đang vùng vẫy của cậu lại. Từ nhỏ Hàn Dật đã phát dục không tốt, lớn rồi tình trạng thể chất vẫn không bằng Hàn Ngạo, cậu không thể làm gì ngoài uốn éo người nhằm kháng cự, rốt cuộc thì Hàn Ngạo cũng buông môi cậu ra.
“Yanni dâm đãng của anh, em đang dụ dỗ anh ư?” Hàn Ngạo nói xong húc nơi phồng lên đã có phản ứng của mình vào nơi tương tự giữa hai chân Hàn Dật.
Nét ửng hồng trên mặt Hàn Dật nhanh chóng lan ra, cậu triệt để biến thành quả cà chua chín rục, xấu hổ mắng: “Nói bậy bạ! Có anh mới vậy!” Lần nào Hàn Ngạo cũng thế này, động dục không phân biệt tình huống, đã vậy còn cố tình ăn nói tục tĩu, “Mau buông em ra!”
“Tất nhiên anh sẽ thả em, nhưng phải dập lửa của anh cái đã.” Hắn vừa nói vừa cởi cúc quần và kéo quần Hàn Dật xuống, rồi gặp phải sự phản kháng kịch liệt không ngoài ý muốn. Hắn thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của Hàn Dật, vì chỉ có hắn mới có thể đối xử với cậu như vậy.
Hàn Dật thấy hắn không có vẻ đang giỡn thì thật sự hoảng loạn, đáng thương cầu xin: “Đừng ở đây, có người đến thì sao… Ít nhất… đợi tối về nhà…” Lần trước cậu bị Hàn Ngạo làm ở đây, cứ sợ hãi bị người ta phát hiện nên căng thẳng muốn chết, kết quả cậu tiêu hao quá nhiều thể lực, đến khi đi học chân vẫn còn run.
Song Hàn Ngạo lại híp mắt cười nói với cậu: “Nghe em nói vậy làm anh càng muốn chơi em ở đây, làm đến khi nào em không còn sợ mới thôi.” Dứt lời hắn lập tức ngậm một hạt nhỏ hồng hồng trên ngực cậu, thành thục mút mát đùa giỡn nó.
Cơ thể mẫn cảm của Hàn Dật đã quen thuộc với tình dục từ lâu, bị đùa như thế thì cả người lập tức bủn rủn, không kìm nổi bật ra một tiếng rên rỉ, “Ưm…” Hàn Ngạo nhân cơ hội nhét hai ngón tay vào miệng cậu khuấy đảo, đầu lưỡi của cậu bị kích thích nhanh chóng tiết ra nước bọt, chỉ chốc lát đã dính đầy tay Hàn Ngạo, chảy xuống theo khóe miệng cậu.
“Ưm… A…” Miệng cậu bị Hàn Ngạo chặn, chút ý chí còn sót lại làm cậu lắc đầu với Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo làm như không thấy sự phản đối ấy, hắn hài lòng rút ngón tay ra, vừa liếm sợi chỉ bạc vương ở khóe miệng Hàn Dật vừa luồn ngón tay ướt át vào giữa đùi cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ nhỏ đóng chặt rồi đút ngón tay vào cơ thể ấm áp, “mở rộng” nơi sắp tiếp nhận hắn.
Rõ ràng Hàn Ngạo thật sự rất muốn, hắn căng cứng người nằm sấp trên người Hàn Dật.
“Yanni, nơi này của em nhiệt tình quá, anh có thể cảm nhận được nó đang gọi anh đi vào, muốn anh chơi nó, muốn anh thỏa thích chà đạp nó…” Hàn Ngạo cố gắng mở rộng cơ thể Hàn Dật, còn liên tục nói những câu như thế bên tai Hàn Dật làm cậu xấu hổ đến độ muốn thổ huyết. Hắn biết Hàn Dật sẽ không lên tiếng trả lời hắn, nhưng thân thể cậu sẽ trả lời.
Hàn Ngạo cảm nhận được cơ thể cậu đã có thể tiếp nhận sự nồng nhiệt của mình, hắn nắm lấy hai tay đang bị trói ở sau lưng của Hàn Dật kéo cậu ngồi lên người mình, móc vật đã sưng tấy phát tím ra nhắm ngay giữa đùi cậu giã vào.
“Á ~ ư…” Hàn Dật bị vật khổng lồ của Hàn Ngạo cắm đến tận cùng với tư thế ấy, trong nháy mắt khoái cảm và đau đớn khiến cậu muốn hét to nhưng kiêng kỵ cả hai đang ở nơi thế này nên vội vàng nhịn xuống.
Song hiển nhiên Hàn Ngạo không nghĩ vậy, không đợi Hàn Dật thích ứng hắn đã đưa đẩy, dập cái sau còn mãnh liệt hơn cái trước, hắn muốn làm Hàn Dật phải mở miệng phát ra tiếng rên mê người mà hắn yêu thích.
Hai gò mông của Hàn Dật bị va đậm vang tiếng bạch bạch, miệng lỗ nhỏ vì bị đóng vào kịch liệt nên chảy ra chất dịch càng phụ họa cho tiếng nước ám muội, song Hàn Dật vẫn kiên trì không lên tiếng, trong cuộc đối đầu thầm lặng này, da thịt ở mông Hàn Dật nhanh chóng đỏ ửng, trong vách nóng như lửa cũng đau rát, lúc này cậu mới lên tiếng xin tha: “Á ~ a… Đau… Anh ~ nhẹ ~ nhẹ chút…”
Cậu chịu thua nên động tác của Hàn Ngạo cũng dịu dàng hơn, “Yanni em biết mà… Phản kháng vừa phải anh còn xem là tình thú, chứ kiên trì quá mức thì anh sẽ không vui.”
“Nhưng em… thật sự không thích… làm thế này ở đây… Á!” Hàn Dật còn chưa nói xong thì lập tức bị Hàn Ngạo lần nữa mãnh liệt xỏ xuyên ngắt lời.
“Em phải tin anh, đừng nghĩ đến những thứ không cần thiết, em chỉ cần nghe theo lời anh là được, trên đời này em có anh thôi là đủ, anh mới là duy nhất của em, em hiểu không?”
Ngữ điệu của Hàn Ngạo rất nghiêm túc, Hàn Dật biết phải cho hắn một câu trả lời dứt khoát, “Vâng… em… biết…”
Hàn Ngạo nghe thấy đáp án mình muốn, hắn xoa lên cậu nhỏ của Hàn Dật như đang khen thưởng, động tác đưa đẩy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn ngồi dậy trong tư thế cắm vào, ôm Hàn Dật mặt đối mặt hỏi: “Nói, em yêu ai?”
Hàn Dật nghe thấy câu ấy thì mở to con mắt mịt mờ vì cuộc hoan ái mãnh liệt, cậu trả lời Hàn Ngạo theo bản năng: “Em yêu anh… Yêu… Daniel… Yêu anh hai Hàn Ngạo… của em…” Ở tình huống thân dưới bị xâm nhập không ngừng, cậu vẫn đưa ra đáp áp chính xác theo bản năng là vì từ nhỏ cả hai đã tin tưởng như vậy, câu nói đó tựa như một câu thần chú giữa hai người.
Hàn Ngạo thỏa mãn mỉm cười, nói với Hàn Dật bằng giọng đặc biệt dịu dàng: “Vậy thì được.” Hắn lại điên cuồng giã vào, lần này không còn là đối đầu nữa mà là sự giày vò ngọt ngào hắn dành cho Hàn Dật.
“A ~ ư… A…” Hàn Ngạo không ngừng ma sát vật thô cứng vào điểm nhạy cảm của Hàn Dật làm người cậu run run rên rỉ liên tục, cậu nhỏ bị Hàn Ngạo xoa nắn cộng thêm khoái cảm truyền đến không ngớt từ trong vách “hang” nhanh chóng làm cậu không kiên trì nổi nữa.
Hàn Ngạo cảm nhận thịt vách Hàn Dật co thắt thì biết cậu sắp cao trào, hắn bỗng nắm cậu nhỏ của Hàn Dật làm cậu bất mãn hét lên đau đớn, “Yanni, phải đợi anh cùng đến mới được nha!” Hàn Ngạo tăng nhanh động tác dưới thân, còn Hàn Dật vì không thể bắn nên lỗ nhỏ càng mẫn cảm, dục vọng không thể phát tiết làm “hang động” nóng hừng hực của Hàn Dật co thắt thít chặt liên tục, chỉ chốc sau, Hàn Ngạo bị cậu đưa lên cao trào, hắn buông cậu nhỏ của cậu ra cùng đến với cậu, bắn dịch trắng đục nóng bỏng vào trong người Hàn Dật.
Hàn Ngạo không hài lòng rút ra, nói với Hàn Dật vẫn còn đang dư vị trong trận cao trào: “Đúng là không ngoan, lại còn dùng lỗ nhỏ đói khát của em giở trò xấu à? Hại anh bắn nhanh như vậy!” Tuy hắn còn muốn làm thêm hiệp nữa nhưng chiều có buổi huấn luyện với đội bóng rổ nên đành thôi. Hàn Ngạo dùng ngón tay quệt chất dịch trắng đục trên bụng Hàn Dật rồi liếm nuốt từng chút giống như đang thưởng thức món ngon nào đấy, xong hắn lại quệt chất dịch trắng đục từ miệng lỗ nhỏ mới bị chơi không thể khép lại của Hàn Dật đưa đến bên môi cậu.
Hàn Dật hơi hoàn hồn liếc sang, cậu cũng ngoan ngoãn liếm dịch đục trên ngón tay Hàn Ngạo, rồi để Hàn Ngạo đút vào miệng mình hết lần này đến lần khác. Đây là thói quen của Hàn Ngạo, cũng có thể nói là một loại nghi thức, mỗi lần làm tình xong phải ăn chất dịch của đối phương, ban đầu cậu không quen với mùi vị kỳ lạ ấy, nhưng dưới sự kiên trì của Hàn Ngạo, nếu cậu không ăn thì hắn sẽ đích thân dùng miệng đút cho cậu nên sau một quãng thời gian cậu cũng quen rồi.
Lỗ nhỏ phía sau và mông đều đau rát, cổ tay vì bị Hàn Ngạo nắm trong thời gian dài nên có vệt đỏ, Hàn Dật theo thói quen bĩu môi không nhìn Hàn Ngạo, để mặc Hàn Ngạo mặc quần áo tử tế cho mình.
Hàn Ngạo biết mình làm hơi quá đáng, Hàn Dật tức giận rồi, hắn bèn cười làm lành rồi ôm cậu vào lòng dỗ dành một hồi lâu, đến tận khi tiếng chuông vào học đầu tiên vang lên thì Hàn Dật mới đồng ý để Hàn Ngạo cõng mình đi.
Hết 10.