Qủy Ba Ba

Chương 57




Hy sinh

Vùng ngoại ô…

“Lý Đức Tân…chỉ cần ngươi để cho ta hấp thụ *** khí của ngươi, ta sẽ rời đi thân thể của Ứng Duyệt, một mạng đổi một mạng, không quá phận đi?”

Ngay từ đầu, Vương Doãn Kiệt quả thật không phát hiện thấy sự tồn tại của Lý Đức Tân, bất quá đến cuối cùng hắn vẫn ngửi được mùi dương khí đặc thù trên người Lý Đức Tân. Thế là hắn liền lập tức cường chế nhập vào thân thể của Ứng Duyệt, lấy chuyện này để uy hiếp đối phương. Dù sao Ứng Duyệt bị phụ thân thế này chung quy sẽ có một ngày hao hết *** lực mà chết…

“Không thành vấn đề!” Lý Đức Tân vốn là người thông minh, hắn cũng rõ ràng Ứng Duyệt làm tất cả những chuyện này hết thảy cũng là vì hắn. Tuy nói hắn không biết Ứng Duyệt vì sao phải để cho quỷ hồn bám vào trên người, bất quá nhất định là vì hắn! Ứng Duyệt đối xử với hắn tốt như vậy, hắn cũng có thể không nói hai lời, đem tánh mạng của mình hai tay dâng lên.

“Không cho phép! Lý Đức Tân ngươi nhanh cút đi cho ta!”

Thanh âm của Ứng Duyệt cứ như vậy truyền vào trong đầu Lý Đức Tân, bất quá Lý Đức Tân cũng không thay đổi quyết tâm hy sinh vì Ứng Duyệt, sau lại hướng về phía thân xác Ứng Duyệt nói.

“Mạng của ta ở chỗ này, nhưng nếu ngươi muốn lấy, thì xin mời ngươi trước tiên phải rời khỏi thân thể của Tiểu Duyệt đã!”

“Lý Đức Tân, ta kêu ngươi cút đi!” haehyuk8693

“Lý Đức Tân, nếu như ngươi còn muốn cứu mạng của Ứng Duyệt thì mau qua đây cho ta!”

“Duyệt… Ta trước khi chết chỉ muốn nói với ngươi… Ta yêu ngươi!” Lý Đức Tân ôm lấy thân thể lạnh như băng kia, lại nói: “Còn hơn cả Tiểu Diệp… Bởi vì áy náy, cho nên ta mới đối xử tốt với y như vậy khắp nơi đều đi theo y. Ta không biết những chuyện này đã làm thương tổn ngươi… Bây giờ ta sẽ vì ngươi mà chết, ta sẽ lấy điều này hướng ngươi chứng minh ta đối với ngươi là tình yêu… Ta yêu ngươi cho nên mới có thể chết vì ngươi…” (đôi này thặc sến súa)

“Thật là ác tâm…” Nói là nói như vậy, nhưng ngữ khí của Vương Doãn Kiệt vẫn có điểm chua xót…”Vậy ngươi cũng nhanh chết đi! Ta xem hôm nay liền nhân tiện làm một chuyện tốt, để cho hai người các ngươi trở thành một đôi uyên ương vọng mệnh… Bất quá trước đó ta phải nói cho ngươi biết… Lý Chính là do ta giết! Ha ha ha… Các ngươi sớm ngày nhắm mắt đi!”

Nghe vậy, Lý Đức Tân thản nhiên cười cười, hắn cuối cùng đã có thể chết! Hàn Liệt thật sự không hận hắn!

Ngay lúc tay trái của Vương Doãn Kiệt huy xuống… Những nỗi dằn vặt luôn chôn sâu trong đáy lòng hắn nhiều năm qua, cuối cùng cũng đã đến hồi kết… Thế giới của hắn đã hoàn toàn biến đen, không tiếng động, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được…

Lúc Ngả Diệp và Hàn Liệt chạy tới đã không còn kịp rồi. haehyuk8693

Lý Đức Tân khép chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, nằm dưới tàng cây không chút nhúc nhích. Mà Ứng Duyệt vẫn còn đang ghé vào trên người Lý Đức Tân, cố gắng kêu hắn tỉnh dậy, dùng hết toàn bộ sức lực của mình mà rống to, nhưng… đối phương đã nghe không được nữa rồi…

Vương Doãn Kiệt cũng không thấy bóng dáng, hỏi ra mới biết ngay vào lúc nguy cấp đó, Ứng Duyệt đã rút ra tấm bùa trong ngực Lý Đức Tân, nhờ vậy mới đánh lui được Vương Doãn Kiệt…

Mà điều làm cho Ứng Duyệt khiếp sợ vừa lại cảm động hơn chính là hai chữ đỏ trên tấm phù hộ thân lại là…

Ứng Duyệt. haehyuk8693

Đây cũng là thứ mà Lý Đức Tân cầu cho y lúc lên Kinh Thành… Đức Tân thượng kinh luôn bề bộn sinh ý, dù như vậy nhưng hắn còn không quên vì y đi cầu một tấm bùa hộ thân…

Là do y đã hại chết Đức Tân người mà y yêu nhất. Buồn cười cho lòng ghen ghét đố kỵ của y, không chỉ phá hủy chính mình, còn đem Đức Tân đẩy xuống vực sâu tử vong…

Nếu Đức Tân đã chết, y làm sao có thể sống một mình? Nghĩ đến không bằng y đi theo cùng hắn!

Ứng Duyệt nghĩ lại nghĩ, cuối cùng rút ra một tiểu đao trong ngực, dồn lực hướng về phía bụng mình đâm vào…

Thế nhưng cảm giác đau đớn trong suy nghĩ lại không xảy ra, thứ nhiễm đầy máu kia lại là đầu ngón tay của người khác…

“Ứng Duyệt, ngươi không thể chết được! Đức Tân không hy vọng ngươi như vậy!” Chủ nhân của bàn tay không ai khác chính là Ngả Diệp, chỉ thấy y dùng sức cầm lấy một mặt sắc bén của con dao, cố gắng di chuyển nó khỏi người Ứng Duyệt.

Trong tích tắc khi nhìn thấy Ngả Diệp ấy, một cảm giác tràn đầy áy náy lại như dời núi lấp bể kéo tới trong tâm trí y. Đây chính là người mà y đã trăm phương ngàn kế chuẩn bị hồi lâu để hãm hại, nhưng vào thời khắc nguy cấp người này lại cứu mạng y, không để cho y chết…

Thấy động tác của Ứng Duyệt đã dừng lại, Ngả Diệp cũng không quan tâm đến bàn tay đang chảy máu tươi ròng ròng của mình, hướng Ứng Duyệt nở nụ cười sáng lạng như ánh ban mai, nói: “Đức Tân thiện lương như thế, nhất định không có việc gì! Hắn nhất định sẽ không chết sớm như vậy…” Tươi cười này đối với Ứng Duyệt mà nói, quả thực so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, làm cho y có chút chống đỡ không được, cuối cùng liền buông lỏng bàn tay đang cầm dao ra.

Ngả Diệp rất rõ ràng bản thân chưa từng căm hận Lý Đức Tân, càng không hận qua Ứng Duyệt.

Mặc dù Lý Đức Tân giết chết Hàn Liệt, bất quá hết thảy mọi chuyện đều đã là quá khứ! Huống chi người này trong mười mấy năm qua, đã làm biết bao việc cho y, mà Hàn Liệt cũng đã tha thứ cho hắn rồi, những vướng mắc trước kia cũng nên quên hết đi thôi.

Mà nhân tiện ở kế bên, Hàn Liệt còn đang đánh giá Lý Đức Tân từ trên xuống dưới.

Hồi lâu, Hàn Liệt mới hít sâu một hơi, vươn cánh tay của mình cầm lấy đôi bàn tay băng lãnh của Lý Đức Tân, tiếp theo, thân thể của song phương từ trong đến ngoài đều đồng loạt phát ra ánh sáng màu lam nhạt xinh đẹp chói lọi…

“Liệt? Ngươi muốn làm cái gì?” haehyuk8693

Đối mặt với nghi vấn của Ngả Diệp, Hàn Liệt cười nói: “Tiểu Diệp… ta đang làm chuyện mà một người nam nhân đỉnh thiên lập địa cần phải làm, thấy chết mà không cứu là hành vi đáng khinh nhất, đúng không?”

Vừa nghe câu này xong, không chỉ có Ngả Diệp, ngay cả Ứng Duyệt cũng quay đầu nhìn hắn, lớn tiếng hỏi: “Đức Tân hắn còn cứu được sao?”

“Được!” Hàn Liệt rất tự tin mà gật đầu, bất quá từ lúc thân thể của Lý Đức Tân bắt đầu hồng nhuận trở lại, thì thân thể của hắn lại dần dần trở nên trong suốt…

Biến hóa lớn như vậy, Ngả Diệp trong lúc nhất thời hoàn toàn đã hiểu rõ, vô cùng kích động hỏi: “Đạo hạnh của ngươi… Cứ như vậy không còn… Ngươi lại vừa biến trở về… quỷ hồn rồi?” Y đang vô cùng kích động, ngay cả việc nói chuyện cũng có chút cà lăm.

Nghe vậy, Ứng Duyệt ở một bên đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất… Hết thảy mọi chuyện đều do y làm hại… y phải làm thế nào để vãn hồi lại đây? (==~)

“Tiểu Diệp… Ta đã nói rồi, là một người nam nhân đỉnh thiên lập địa, thấy chết mà không cứu vốn là hành động đáng bị khinh bỉ!” Hàn Liệt lắc lắc mái tóc, theo sau lại nói: “Ta tin tưởng ta có năng lực cứu hắn, ngươi không nên lo lắng… Nhưng mà ngươi cùng Ứng Duyệt công tử thế này, bên ngoài lại gió lớn, tay ngươi còn bị thương, thân thể của y thì đang suy nhược… Ta mới đang lo lắng cho các ngươi nhiều hơn à.”

Ngả Diệp không nói gì, nhưng y cũng không muốn trơ mắt nhìn thân thể Hàn Liệt vừa biến trở thành quỷ hồn, nên đành phải quay đầu đi, lại vừa thống hận bản thân mình thật vô năng.

Hồi lâu sau, thân thể của Hàn Liệt đã hoàn toàn trở nên trong suốt, mà hô hấp của Lý Đức Tân cũng dần dần bình ổn trở lại.

Trương Trạch Khiêm cũng bởi vì âm khí trên người Hàn Liệt mà tìm tới chỗ này. Không nói hai lời, vừa thấy Hàn Liệt hắn liền đem hồng kiếm rút ra khỏi vỏ, hướng phương hướng Hàn Liệt đâm tới. Mà ngay lúc này đây, Hàn Liệt bởi vì mới vừa mất đi đạo hạnh cho nên đã trở nên vô cùng yếu nhược, cũng không có cách nào nhúc nhích được.

“Không cho phép đả thương hắn! Hắn là người tốt, không phải quỷ! Ngươi mau cút đi, nếu không ta gọi cha tới bắt ngươi tống quan phủ!”

Tốc độ của Ứng Duyệt so với Ngả Diệp còn muốn nhanh hơn, che ở trước người Hàn Liệt, khoảng cách giữa thanh kiếm tới ***g ngực của y còn chưa tới một tấc.

“Ứng Duyệt công tử… Nếu đã là quỷ, người không thể để chúng lưu luyến nhân gian, hắn phải nên rời đi…”

“Không cho phép!” Ứng Duyệt cùng Ngả Diệp đồng thanh hét lớn, Trương Trạch Khiêm nhíu nhíu mày, lúc còn đang do dự, thì một thân ảnh màu xanh lam đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Khiêm… Vị này đối với ta có ân, tạm thời buông tha hắn một lần đi!” Ngữ khí của quỷ treo cổ rất bình thản, thanh âm còn rất nhỏ, nhưng không biết tại sao lại ẩn hàm một khí thế khiến người khác phải thuần phục theo.

“Lam Thiên!?” Khuôn mặt cương nghị của Trương Trạch Khiêm đột nhiên biến sắc, tựa hồ đang áp chế thứ gì đó, nghĩ muốn bước qua nhưng lại không dám. Cuối cùng, hắn đành phải đứng ở tại chỗ hỏi hang, từng chữ bên trong đều chứa đựng một sự áp lực rõ ràng: “Ngươi… có tốt không?”

“Buông tha hắn!” Lam Thiên không trả lời câu hỏi của hắn, đầu lưỡi lắc lư trái phải, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

“Hảo!” Trương Trạch Khiêm không hề do dự, lập tức gật đầu, lại hỏi: “Bây giờ… Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có tốt không?”

Nghe vậy, Lam Thiên lại tươi cười. haehyuk8693

“Tại đã không còn ở cùng một thế giới với ngươi, ta sống rất khá!”