Mỹ công đại thúc thụ
Lý phủ bên này.
Lý Đức Tân vừa uống rượu, một bên lại nhìn mảnh đại dương mênh mông bên ngoài, tâm trạng đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Hắn rất lo lắng cho Ngả Diệp, không biết nhà của y có bị nước bao phủ rồi không? Cho dù không có, hẳn là cũng bị nhốt trong nhà à…
Hôm nay, nguyên liệu nấu ăn ở trấn trên cơ hồ đều bị nước lũ cuốn trôi hết. Cho nên vấn đề lương thực của người dân trong trấn cũng càng lúc càng trầm trọng, Lý Đức Tân thật sự rất đau đầu, cho nên hắn mới bắt đầu uống rượu.
Đang lúc hắn lại mở ra một bầu rượu khác, đã có người nhanh tay hơn hắn đoạt mất bình rượu kia.
Người này đúng là Ứng Duyệt.
Mà hành động này dĩ nhiên đã làm cho Lý Đức Tân sinh khí, đoạt lại vò rượu, “Ta còn muốn uống…”
“Ngươi đủ rồi chưa?” Ứng Duyệt càng thêm tức giận.
Trước mắt lại là một Lý Đức Tân vô dụng.
“Không đủ…Để cho ta say… Nôn…”
“Ngươi đúng là một tên ngu nguốc!” Ứng Duyệt hung hắng tát một cái thật mạnh vào má trái của Lý Đức Tân. Thân hình của Ứng Duyệt tuy nhỏ nhắn, bất quá trong cơ thể của y lại ẩn chứa một cổ lực lượng không hề nhỏ. Lý Đức Tân lảo đảo một cái, ngã vào trên giường, cả người và chăn gối đều vẩy đầy một mảnh rượu. Bất quá Lý Đức Tân cũng không quan tâm, trong miệng mơ mơ hồ hồ gọi.
“Đừng…Tiểu Diệp…Tiểu Diệp…” haehyuk8693
Hắn vừa nói, vừa nhìn Ứng Duyệt trước mắt, rồi đột nhiên nổi điên nhào tới, liều mạng đem Ứng Duyệt ôm vào trong ngực. Mà việc này hiển nhiên đã làm cho Ứng Duyệt tức giận, “Ngươi làm cái gì vậy hả? Ta không phải cái tên quái thai kia… Đức Tân ngươi buông ta ra!”
Y không nên như vậy! Y phải làm cho Lý Đức Tân xem y như Ứng Duyệt rồi mới ôm y. Y không nên để cho Lý Đức Tân đem chính mình trở thành Ngả Diệp.
Nghĩ tới đây, hai mắt Ứng Duyệt đột nhiên đỏ lên, không biết từ nơi nào lấy ra sức lực đem người trên thân đẩy ra, đổ lên trên giường…
“Ta là Ứng Duyệt! Không phải Ngả Diệp! Ngươi có nghe thấy không? Lý Đức Tân!!!”
“Tiểu Diệp…Tiểu Diệp…” haehyuk8693
Lý Đức Tân còn muốn ôm y, bất quá lại bị y hung hăng ấn ngã lên trên giường, ngực mát lạnh, y phục đã bị đối phương thô bạo xé rách.
Ứng Duyệt hài lòng nhìn nam nhân bị chính mình ấn ngã lên trên giường… Một Lý Đức Tân có tâm trạng chán chường như vậy, y nhìn nhìn cuối cùng không nhịn được nữa, y muốn bộc phát! Ngay buổi sáng hôm nay!
Nghĩ như thế, y liền đem hắn đặt ở dưới thân, đem thân mình Lý Đức Tân lật qua, cũng mạnh mẽ bài khai lối vào chật hẹp ở cánh mông của đối phương, kéo ra tính khí đã cứng ngắc như hòn đá của mình, không có bất cứ tiền hí gì mà hung hăng đâm thẳng vào trong.
Ngay lần đầu tiên y đã đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể của Lý Đức Tân, Ứng Duyệt say mê trừu sáp, cũng nói với hắn rằng: “Đức Tân…Ta muốn có được ngươi, ngươi là của ta, tên Ngả Diệp không phải là đồ vật. Cha của hắn còn là hung thủ hại chết cha ngươi đó! Ngươi không nên thương y, ngươi đáng ra phải hận y, đoạt lấy mạng sống của y!”
“Nhưng…Ta đã giết Hàn Liệt…ha hả! Điểm nhẹ! Chậm một chút! Ha ha ân…”
Lý Đức Tân vừa nói ra một câu này, Ứng Duyệt lại càng đâm sâu vào bên trong, bắt lấy nơi sắp bắn *** của hắn, hung tợn nói: “Hàn Liệt giết cha ngươi còn chưa đủ sao? Làm cho ngươi áy náy bao nhiêu năm nay còn chưa đủ sao? Những gì ngươi làm cho Ngả Diệp còn chưa đủ nhiều? Hả!?”
“Ta… Ha ha!”
“Hô… Hô… Đức Tân, ta sẽ giúp gươi! Tin tưởng ta!” Ứng Duyệt đem toàn bộ dịch thể bắn vào trong hậu huyệt của hắn. Sau lại khẽ lướt môi hôn trên cơ thể đối phương, hôn lên chiếc trán đã chi chít mồ hôi. Nhẹ nhàng vuốt ve lên cửa huyệt chật hẹp vừa bị chính mình chà đạp qua, y đem dịch thể hòa cùng máu tươi đưa vào miệng nếm thử vị đạo, sau lại tà khí nói: “Tìm một đạo sĩ… Chúng ta cùng nhau đem Hàn Liệt diệt trừ!”
Tiếng nói của Ứng Duyệt cứ vang vọng trong đầu óc của Lý Đức Tân…Giống như một con quỷ ——- âm hồn không tiêu tan.