Hai mắt của ta nhìn thấy quỷ
Đối với Ngả lão gia mà nói, hình ảnh ở phía bên trái vốn không có vấn đề, bởi vì đó là Ngả Diệp đang cầm theo chảo cùng cái xẻng chuẩn bị chiên cá.
Nhưng là hình ảnh ở bên tay phải, đối với Ngả lão gia thật sự là không có cách nào tiếp nhận được rồi. Thử hỏi, khi ngươi vừa vào trù phòng, thứ ngươi nhìn thấy chính là cái nồi cùng cái xẻng lơ lửng giữa không trung, vậy xin hỏi phản ứng của ngươi sẽ như thế nào?
Ngả lão gia đầu tiên là xoa xoa hai mắt, lại nhìn một lần.
Không phải là do mắt mờ…Là thật à… Đồ vật trống rỗng cứ thế di động giữa không khí. Bất quá lần này lão có thể nhìn ra một chút manh mối trong đám khói dầu mù mịt kia.
Hình dạng của đám khói kia có chút giống với một nam tử cao to mạnh mẽ…
Ôi… Đây có phải là Hắc Bạch Vô Thường không?
Là đến để lấy mạng lão? HAEHYUK8693
Thời gian còn lại của lão thật sự đã không còn nhiều rồi sao?
Ngả lão gia lần nữa thở dài, lắc đầu, đạp bước chậm rãi rời đi.
Mà ở phía bên kia, hai vị đang bừng bừng khí thế trực tiếp thi thố trù nghệ với nhau lại hoàn toàn không chút chú ý tới Ngả lão gia đang buồn vui vô cớ…Còn có một anh bạn bạch tuộc đáng thương bị Ngả Diệp vô tình ném vào một góc.
Thật vất vả đem hết thảy làm xong xuôi, món cá chiên của cả hai vốn chẳng phân biệt được cao thấp, bởi vì chúng đều được chiên đến độ rất hoàn mỹ.
“Tốt lắm! Ta đây thật sự phải quay trở về rồi à… Thật sự không thể đợi lâu hơn nữa.” Mới nói hết câu, Hàn Liệt đã rất nhanh lướt nhẹ ra ngoài, xuyên qua thân thể Ngả Diệp, nhảy qua cửa sổ, hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt.
Bên này Ngả Diệp đương nhiên là vội vàng chạy đến bên cửa sổ, lại hô to với bên ngoài, ngay cả việc mình đã ‘vô tình’ giẫm lên Quỷ hồn đang quỳ gồi trên đất cũng không hay biết, “Cha! Người nhớ trở lại đây nha…được không?”
Tiếp theo lại thêm một tiếng gào thét, tiếng gió mang theo thanh âm của Hàn Liệt đến bên cạnh y…
“Đương nhiên!”
Tuy đây chỉ là một câu hứa hẹn thật đơn giản, nhưng lại làm cho cả người Ngả Diệp tràn ngập hy vọng.
Ngả Diệp kích động đem con cá béo đã được chiên tốt bưng ra khỏi phòng bếp, tận lực quên đi vẻ mặt cùng ánh mắt thất vọng của quỷ chết đói ngoài cửa…Bất quá y vẫn rất lễ phép nói: “Xin lỗi nha~ lần sau ta sẽ nấu cho ngươi ăn!”
Tới lúc nhận được lời cam đoan của Ngả Diệp, quỷ chết đói mới cam nguyện rời đi.
Vừa đến phòng ăn, chỉ thấy Ngả lão gia đã ngồi chờ sẵn ở bên bàn cơm từ lúc nào.
Y lập tức đem cá bưng lên bàn, cầm lấy bát nhanh chóng thay Ngả lão gia gắp một ít thịt cá, sau lại thuận tiện thay lão gở bỏ hết đống xương cá, “Cha…Không có gạo, bất quá Tiểu Diệp mới vừa chiên cá xong, cha ăn thử xem mùi vị thế nào?”
Mùi hương của cá chiên vô cùng thơm ngon, nhưng tâm tình của Ngả lão gia vẫn còn rất trầm trọng.
Bất quá Ngả Diệp không có phát giác ra sự khác thường nơi ông, sau khi gắp đồ ăn cho cha, y liền trước tiên nhấm nháp con cá do Hàn Liệt chiên…
Trong tích tắc nhai thịt cá kia, y đã có lỗi giác…
Con cá này…
Có mùi của cha…