Quy Ẩn Hương Dã

Chương 95




Hai người Kỳ Việt tạm thời ở lại nơi ở trước kia của hắn, hắn từ chối lời đề nghị phái đệ tử tới hầu hạ của Hàn Nghị, mọi thứ đều tự mình làm giống như trong thôn Cổ Thủy.

Mỗi ngày Kỳ Việt sẽ đến nơi ở của cốc chủ một lần, lúc đi ra sắc mặt sẽ trở nên không tốt, dường như không tìm được ra loại độc cốc chủ bị hạ.

Từ lúc cốc chủ bất tỉnh đến giờ đã hơn một tháng, cũng không biết có tỉnh lại được hay không, đệ tử trong cốc chia ra làm hai phái, một phái mong ngóng cốc chủ tỉnh lại chủ trì đại cục, một phái khác lại cảm thấy đã đến lúc chọn ra tân cốc chủ.

Việc lựa chọn tân cốc chủ cũng có xung đột, ba vị sư huynh thay cốc chủ quản lý sự vụ, đều làm việc trật tự rõ ràng, chọn ra một trong ba vị trên nhất định có thể đầm nhiệm vụ trí cốc chủ, nhưng Kỳ Việt lại là đệ tử thân truyền, cốc chủ luôn ưu ái hắn, năng lực của hắn xuất chúng, để hắn đảm nhiệm vị trí cốc chủ càng thêm đương nhiên.

Vì chuyện này mà đệ tử trong cốc tranh luận không ngớt, mỗi người đều kiên trì với suy nghĩ trong lòng, khiến bầu không khí trong cốc trở nên náo loạn vô cùng.

Ngay lúc này trong cốc nổi lên lời đồn liên quan đến Kỳ Việt, nói lúc trước hắn thí nghiệm thuốc thủ đoạn tàn nhẫn, không chừa lối thoát cho người khác, phạt đệ tử trong cốc không chút nương tay, hơn nữa ỷ được cốc chủ thiên vị, vô pháp vô thiên, vừa về đến đã gây chuyện hai lần.

Bọn họ âm thầm hỏi qua hai tên đệ tử gác cửa cốc, nếu không phải xin tha nhanh, Kỳ Việt dường như muốn hạ sát thủ, còn có vị sư huynh canh giữ nơi ở của cốc chủ, cũng vì ngăn cản hắn mà bị hắn mắng to một trận.

Nếu người như vậy lên làm cốc chủ, ngày tháng an nhàn của bọn họ sẽ còn sao? Trong nhất thời những người duy trì Kỳ Việt bắt đầu dao động.

“Sao bọn họ lại nói vậy, thật sự là không hiểu chuyện!” Hàn Dương nói qua tình huống với Kỳ Việt, vô cùng tức giận: “Vốn chúng ta chỉ thay mặt nhất thời, vị trí cốc chủ tất nhiên nên do ngươi đảm nhận!”

Vẻ mặt Kỳ Việt không thay đổi, rót chén trà đưa cho Hàn Dương: “Sư huynh chớ giận, vốn chỉ là lời nói vô căn cứ, tội gì vì vậy mà làm hỏng tâm tình của mình.”

“Ta chính là tức giận bọn họ mắng chửi ngươi!” Hàn Dương nhận chén trà uống một ngụm, thở ra một hơi: “Sư đệ yên tâm, chúng ta sẽ không cùng ngươi tranh đoạt vị trí cốc chủ.”

“Tất nhiên ta tin tưởng các sư huynh.” Kỳ Việt cười gật đầu, tỏ vẻ không thèm để ý: “Không dám dối gạt sư huynh thực ra hôm qua sư phụ có tỉnh lại chốc lát, đã giao lệnh bài cốc chủ cho ta.”

Tay cầm chén trà của Hàn Dương run lên, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cốc chủ tỉnh lại? Không hổ là sư đệ, chúng ta đã thử rất nhiều biện pháp, cũng chưa từng làm cốc chủ tỉnh lại được.”

“Bất quá là may mắn thôi.” Kỳ Việt cúi đầu cười khổ: “Rốt cục sư phụ trúng độc gì, ta vẫn chưa có đầu mối, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là vô phương cứu chữa.”

“Không biết là tên hỗn đản nào làm ra việc này!” Nhìn hắn thương tâm, cảm xúc của Hàn Dương cũng tụt xuống: “Sư đệ đừng khó chịu, bây giờ lệnh bài cốc chủ đã nằm trong tay ngươi, ít nhất chúng ta cũng không còn như rắn mất đầu, chi bằng ngươi sớm tiếp nhận vị trí này đi!”

“Tạm thời đợi thêm chút thời gian nữa đi, dù sao vật đã trong tay, không cần nóng vội.” Nói xong, Kỳ Việt móc từ trong ngực ra một khối lệnh bài, một mặt khác chữ ‘Kỳ Độc’, một mặt khác có rất nhiều hoa văn cây cỏ, những cây cỏ này đều là thảo dược trân quý, khắc đến thập phần tinh xảo.

Vật này lúc trước cốc chủ thường đeo bên hông, tất nhiên Hàn Dương nhận ra, đúng là lệnh bài cốc chủ không sai: “Sư đệ phải giữ cẩn thận, hiện giờ cốc chủ hôn mê không tỉnh, đây chính là tín vật duy nhất”

“Sư huynh yên tâm đi, vật quan trọng như vậy, ta vẫn luôn mang theo bên người, lúc ngủ cũng không rời.” Kỳ Việt nhét lệnh bài vào lại trong ngực áo, cầm chén trà lên uống một ngụm.

Hàn Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời, đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Trong cốc còn có việc phải xử lý, ta không ở lại quấy rầy sư đệ nữa, ngày khác trò chuyện tiếp.”

“Vậy ta không giữ sư huynh lại, không cần để ý đến những thứ hồ ngọn loạn ngữ kia, chỉ tổ thêm buồn bực!” Kỳ Việt đứng dậy chắp tay: “Việc có được lệnh bài mong sư huynh giữ kín.”

“Tự nhiên, ta biết nặng nhẹ, sư đệ tín nhiệm ta như thế, tất nhiên ta sẽ không cùng người khác nói lung tung.” Hàn Dương nghiêm túc cam đoan, sau đó rời khỏi.

Thân ảnh của Hàn Dương vừa biến mất, cửa phòng sau lưng liền kẽo kẹt mở ra, Hà Lăng đỡ eo đi đến: “Hàn Dương sư huynh đi rồi?”

Kỳ Việt nghe được động tĩnh, quay đầu đi đến, đỡ y ngồi xuống bên bàn đá: “Nghe được tin quan trọng như thế, tất nhiên phải quay về trù bị.”

“Nhìn gã không giống người xấu, có phải các ngươi đoán lầm rồi hay không?” Nếu thật như bọn họ nói, người này thực đáng sợ, trong lòng luôn ngấm ngầm mưu đồ.

“Người xấu cũng không viết lên mặt hai chữ người xấu!” Kỳ Việt điểm điểm chóp mũi y, ngồi xuống bên cạnh: “Gã tâm tậm niệm niệm lệnh bài cốc chủ đã lâu, bây giờ biết nó nằm trong tay ta, nhất định muốn chó cùng rứt giậu, tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn ta cầm lệnh bài tiếp nhận vị trí cốc chủ.

Ngồi ở vị trí kia thì như thế nào, sẽ vui vẻ hơn hiện tại sao? Hà Lăng không hiểu, với y mà nói, chỉ cần một chỗ với tướng công, dù chỉ là cơm rau dưa cũng rất tốt.

Đêm đến, trong viện Kỳ Việt liền có ‘khách nhân’, hắn nghe thấy động tĩnh lập tức mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, từ khe hở có thể loáng thoáng trong thấy có tia khói bay vào.

Hắn khẽ hít vào, nhếch môi cười, từ bên gối lấy ra một bình sứ nhỏ, nghiêng người đặt dưới mũi Hà Lăng, sau đó thu tay, mặc y bình yên ngủ say.

Do từ nhỏ thường lấy thân mình thử độc, Kỳ Việt sớm đã bách độc bất xâm, chuyện này chỉ có một mình cốc chủ biết, xem như giữ lại cho hắn một con át chủ bài.

Thành phần trong tia khói kia, hắn vừa ngửi đã biết, công hiệu thập phần cường hoành, nếu hôm nay người nằm đây không phải là hắn, tất nhiên sẽ trúng chiêu, chỉ tiếc là, kẻ kia vẫn không hiểu hắn cho lắm.

Vị ‘khách nhân’ này rất cẩn thận, sau khi dùng thuốc mê đợi một hồi lâu mới bắt đầu cẩn thận từng li từng tí mở chốt cửa, dù xác định người bên trong đã hôn mê, gã cũng rất nhẹ nhàng, tránh phát ra tiếng động.

Ngay khi chốt cửa rơi xuống đất, Kỳ Việt nhẹ nhàng khép lại đôi mắt ngậm ý cười, trong phòng không hề vang lên tiếng bước chân, nhưng hắn có thể cảm giác được hơi thở đối phương đang từng chút tiếp cận.

Kỳ Việt nằm đó không nhúc nhích, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy, dường như đã lâm vào hôn mê.

Kẻ kia đứng bên giường chốc lát, mới vươn tay sờ soạn trên người hắn, sau đó rút ra lệnh bài được dấu trong ngực, một khắc này, Kỳ Việt nhận ra hô hấp của gã có chút nặng, rõ ràng là đang kích động.

“Bắt đầu từ ngày mai, chủ nhân của Kỳ Độc Cốc sẽ thay đổi, chỉ tiếc đó không phải là ngươi!” Cầm vật mơ ước đã lâu trong tay, kẻ kia liền buông lỏng rất nhiều, thậm chí mở miệng nói.

Ngay sau đó, Kỳ Việt cảm giác có một trận kình phong đánh về phía hắn, nhưng lại dừng ngay cổ: “Bây giờ ngươi còn chưa thể chết, nếu không ta sẽ trở thành nghi phạm, cũng tốt, để cho ngươi nhìn ta bước lên vị trí kia, đệ tử thân truyền Kỳ Việt!”

Nói xong câu đó, kẻ kia quay đầu rời đi, còn cẩn thận đóng lại cửa phòng, tựa như chưa từng có ai bước vào căn phòng này, không để lại một chút dấu vết nào.

Kỳ Việt mở mắt, chậm rãi câu lên khóe môi, bây giờ kẻ kia sẽ đến chỗ sư phụ đi? Hắn trở mình ôm Hà Lăng vào ngực, may cho gã là vừa rồi không ra tay, nếu không hắn sẽ khiến gã chết càng thê thảm, chỉ chờ trò hay ngày mai nữa thôi.

Hôm nay đệ tử phụ trách thay y phục cho cốc chủ bị dọa sợ, hôm qua cốc chủ còn rất tốt, hôm nay đã không còn hơi thở! Cho dù y run tay xác nhận bao nhiêu lần kết quả cũng không thể thay đổi.

Mặt y bỗng chốc trở nên tái nhợt, ngã nhào bò ra khỏi nơi ở của cốc chủ, đem việc này bẩm váo cho chưởng sự sư huynh, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, khiến người khác không kịp phòng bị.

Ba vị trí sư huynh vội vàng chạy tới, lúc trước dù hôn mê nhưng sắc mặt cốc chủ vẫn như thường, lúc này lại tím tái, hoàn toàn mất đi hô hấp, đưa tay chạm vào, thân thể lạnh lẽo cứng rắn, cho thấy đã tắt thở thật lâu.

Bọn họ “Bịch” một tiếng quỳ xuống trước giường, vẻ mặt bi thương, về phần ai thật ai giả, vậy cũng chỉ có chính bọn họ tự biết trong lòng.

Cốc chủ qua đời là chuyện lớn, tự nhiên cần cho chúng đệ tử trong cốc biết, cũng là để chuẩn bị tang sự cho ông. Tin tức vừa ban ra, trong cốc trên dưới một mảng xôn xao.

Đại đa số trong lòng chúng đệ tự đều hy vọng cốc chủ tỉnh lại, nhiều năm qua, ông tồn tại như nòng cốt chủ lực của cốc, hiện tại nói đi liền đi, làm sao có thể dễ dàng tiếp thu được.

Nhận được tin, Kỳ Việt sắc mặt khó coi đi đến, Hà Lăng đi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, một tay nắm lấy tay hắn, như đang an ủi.

“Sư đệ, ta biết lúc này trong lòng ngươi khổ sở, vạn mong nén bi thương.” Đại sư huynh Diệp Tân vỗ vai hắn, không nói gì thêm, thở dài nhường lại vị trí bên cạnh giường cho hắn.

Kỳ Việt tiến lên, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, im lặng không nói, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Bầu không khí trong phòng nặng nề vô cùng, khiến người ta khó thở.

“Mấy vị sư huynh có thể ra ngoài trước hay không, để ta và A Lăng ở lại đây bồi người?” Hồi lâu sau, Kỳ Việt mới mở miệng, thanh âm vô cùng bình tĩnh, hắn như vậy, lại càng làm người khác lo lắng.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm thở dài, yên lặng rời khỏi phòng, sư đồ người ta tất nhiên cần từ biệt thật tốt.

Hà Lăng nắm chặt lấy tay hắn, há miệng ngậm miệng mấy lần cũng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Tướng công nếu muốn khóc thì cứ khóc lên đi…”

Sợi tóc rũ xuống che khuất bên mặt Kỳ Việt, nhìn không rõ biểu tình của hắn. Kỳ Việt quay đầu, cười đến sung sướng: “A Lăng à, sao vi phu lại muốn khóc?”