Trong nhà có khách, tâm trạng của Hà Lăng tốt hơn rất nhiều, mới ăn cơm trưa xong đã muốn đi dọn phòng cho hai người bọn họ, tất nhiên Kỳ Việt không đáp ứng, một ánh mắt đưa qua hai người kia lập tức lắc đầu cự tuyệt, nói muốn tự mình thu thập, không làm phiền đến y.
Trời đất chứng giám, từ nhỏ đến lớn Vân Tô còn chưa từng lau qua cái bàn, làm sao sẽ biết quét dọn phòng, cuối cùng loại việc vất vả này tự nhiên là rơi xuống đầu Thẩm Cư Minh.
Hà Lăng lo lắng, nhìn hai người không giống sẽ biết làm những việc này, cứ mặc kệ như vậy thật sự sẽ ổn chứ?
Kỳ Việt lại không thèm để ý, có Thẩm Cư Minh tổng không đến mức sẽ đem phòng phá hủy, nếu quét dọn cũng không làm được thì hai người cũng đừng ở lại, lăn trở lại trên trấn đi!
Sự thật khiến Kỳ Việt thất vọng, hai người Thẩm Cư Minh lách cách lang cang một buổi, vẫn là dọn dẹp tương đối ổn thỏa, chính xác hơn mà nói, Thẩm Cư Minh quét tước, Vân Tô đứng bên cạnh sai sử.
“Động tác của ngươi thật chậm, chân ta đều đông cứng rồi!” Phòng không có người ở đương nhiên không có lò thn các thứ linh tinh, lạnh đến đòi mạng, Vân Tô bị lạnh đến run lẩy bẩy.
“Cho nên không phải ta nói ngươi đến nhà chính ngồi đi sao!” Thẩm Cư Minh nhìn y đáng thương có rúm cả người vươn tay chạm lên mặt y, lạnh như băng.
Vân Tô lập tức đỏ mặt, giấu mặt vào áo lông chồn không để Thẩm Cư Minh nhìn thấy: “Sư huynh đang bồi huynh phu lang làm sao ta có thể không có nhãn lực chương mặt ra đó!”
Thẩm Cư Minh bật cười, thân là tôn tử của cốc chủ, y luôn hoành hành ngang ngược, cũng chỉ có đứng trước mặt sư huynh mới giống như con thỏ đứng trước mặt lão hổ, ngoan ngoãn đến không ngờ.
Thấy hắn thật sự tin lý do thoái thác của mình, Vân Tô liền thất vọng. Y sợ hãi sư huynh không sai, nhưng cũng không muốn để một mình Thẩm Cư Minh lẻ loi ở đây bận việc, đúng là đồ ngốc!
“Đi thôi, bên này đã xong”. Thẩm Cư Minh không nhìn đến thần sắc của đối phương, mang người trở lại nhà chính.
Trong lúc hai người làm việc, Hà Lăng vẫn luôn đứng ngồi không yên, chốc chốc lại ra ngoài nhìn. Nhưng tướng công ở ngay bên cạnh y có muốn giúp cũng không có biện pháp.
Lúc này nhìn thấy hai người tiến vào Hà Lăng mới nhẹ nhàng thở ra, đợi hai người nhồi xuống liền rót trà cho họ: “Bị đông lạnh rồi đi, mau uống chút trà nóng”.
“Chuyện các ngươi đến tìm ta còn có ai biết?” Kỳ Viền nhìn hai ngươi uống trà rồi mới mở miệng hỏi.
Thẩm Cư Minh biết hắn không muốn quá nhiều người biết được hành tung của hắn, liền buông chén trà, nói: “Xin sư huynh yên tâm, việc này chúng ta chỉ nói với cốc chủ, dù sao cũng muốn rời cốc một thời gian, vẫn phải báo cho người biết”.
“Ân, ở lại đây mấy ngày rồi các ngươi trở về đi thôi”. Giữ hai người ở lại đã là nhân nhượng cuối cùng, về phần thứ khác, hắn quyết không đáp ứng.
Hai tay Vân Tô nắm chặt chén trà nóng ấm áp, do dự nói: “Sư huynh mang theo huynh phu lang trở lại cốc sinh sống không phải cũng khá tốt sao, vì sao một hai cứ phải ở lại đây…”
Câu nói kế tiếp bị ánh mắt của Kỳ Việt khiến phải nuốt ngược trở lại, Vân Tô vội cúi đầu uống nước, trong lòng thầm hội hận bản thân lắm miệng.
Lúc này Hà Lăng mới hiểu ra, bọn họ đến đây không phải để bái phỏng mà là muốn mời tướng công trở về. Hà Lăng rũ mắt che dấu cảm xúc.
Hà Lăng nhìn ra được, hai người Thẩm Cư Minh và Vân Tô cảm thấy đáng tiếc đối với việc Kỳ Việt ẩn cư tại đây. Kỳ thật Hà Lăng cũng cảm thấy như vậy, y thường xuyên cảm thấy, người như Kỳ Việt phải có sinh hoạt bất phàm mới đúng, chứ không phải ở trong một cái thôn nhỏ hẻo lánh, làm nông phu sơn dã.
Nhưng nếu để y rời khỏi thôn, đối mặt với sinh hoạt không thể biết trước, y có thể có phần dũng khí này sao?
Trong lòng có tâm sự, thẳng đến lúc ăn cơm xong trở lại phòng, Hà Lăng vẫn luôn thất thần, hoàng hốt xém chút đụng vào bàn, cũng may được Kỳ Việt giữ lại.
“Đang nghĩ cái gì mà mất hồn mất vía như vậy?” Kỳ Việt đỡ Hà Lăng ngồi xuống giường lo lắng nhìn vào mắt y.
Hà Lăng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, cuối cùng lại chỉ thở dài, hỏi hắn một vấn đề: “Tướng công ngốc ở đây có cảm thấy vui vẻ?”
Nghe y hỏi như vậy Kỳ Việt liền hiểu do lúc nãy Vân Tô nói như vậy làm y miên man suy nghĩ. Hắn nắm lấy tay y đặt lên ngực mình: “Có thể cùng người, ta sao có thể không vui”.
Bàn tay Hà Lăng cẩm nhận được nhịp tim của hắn vừa yên tâm lại vừa không cam lòng thay hắn: “Tướng công thật sự không muốn trở về cùng các sư đệ sao? Đó mới là sinh hoạt vốn có của ngươi”.
“Sinh hoạt vốn có của ta, chính là cùng người bình đạm bên nhau cả đời”. Kỳ Việt xoa mặt y, nhẹ nhàng mơn trớn làn da nhẵn nhụi, ánh mắt ôn nhu như nước.
“Nếu tướng công băn khoăn ta, vậy thì không cần”. Hà Lăng ỷ lại cọ cọ vào lòng bàn ray hắn:”Mặc kệ tướng công đi nơi nào, ta đều sẽ đi cùng, ngươi ở đâu ta sẽ ở đó”.
Hà Lăng cẩn thận nghĩ, đối với y mà nói, chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau thì nhà ở đâu không quan trọng, cho dù trải qua sinh hoạt như thế nào, cũng đều là hạnh phúc.
Nhìn trong ánh mắt y chỉ có hình bóng của hắn, tâm Kỳ Việt mềm mại, hắn rũ mắt thở dài, như hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói: “A Lăng có bằng lòng nghe chút chuyện xưa của ta?”
Hà Lăng sửng sốt, quá khứ của hắn như cất dấu ám thương, không nguyện ý chạm đến, y cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời không được biết đến, nhưng giờ phút này, tướng công nguyện ý nói cho y biết?
Kỳ Việt nhẹ nhàng ôm Hà Lăng vào ngực, bàn tay vỗ nhẹ lên vai y, chậm rãi mở miệng: “Ta sinh ra vốn là y học thế gia, cha nương ân ái, cực kỳ yêu sủng nhi tử duy nhất là ta. Khi đó ta giống như bao hài tử khác, thích nghịch ngợm gây sự, cũng không ngoãn ngoãn học tập một đời y thuật của cha, thẳng đến năm ấy khi ta lên năm…”
Có một nam nhân trung niên tìm tới phủ nhà bọn họ, yêu cầu cha chữa trị cho nhi tử gã, cha không đồng ý, bởi vì bang phái của gã không chuyện ác nào không làm, tiếng tăm trên giang hồ cực kém, nhi tử gã cũng chẳng phải mặt hàng tốt đẹp gì, trời sinh tính dâm tà, làm nhục vô số cô nương ca nhi, lần này là do bị người trả thù nên mới bị thương.
Tính tình cha luôn cố chấp, người ông đã chướng mắt thì dù có kề dao lên cổ ông ông cũng không cứu. Nam nhân trung niên hình như cũng biết điểm này của ông, sau khi bị cự tuyệt liền xoay người ky khai.
Sự tình lại không kết thúc đơn giản như vậy, đêm đến, có một đám người bịt mặt xông vào phủ, gặp người nào giết người đó, không chút nương tay.
Một đêm kia, nhà hắn như địa ngục Tu La, máu chảy thành sông, người hầu từng chơi đùa cùng hắn, quản gia yêu thương hắn như tôn tử, đều biến thành xác chết không linh hồn.
Mẫu thân chỉ kịp nhét hắn vào khoảng trống nhỏ nhoi chỉ vừa đủ cho hắn chui vào dưới ván giường. Nam nhân gặp qua ban ngày kéo lê cha chỉ còn chút hơn tàn đi vào, hắn xuyên thấu qua khe hở nhỏ, trơ mắt nhìn song thân bị nam nhân kia hành hạ đến chết, lại không dám phát ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ.
Đợi đến lúc cốc chủ của Kỳ Độc, người có giao tình với cha tới nơi, cũng chỉ còn lại hắn một mình ngơ nhác ngồi trước hai khối thi thể lạnh băng, hai mắt đờ đẫn nước mặt đầy mặt mất hồn mất vía.
Lúc mới được mang về cốc, hắn vẫn luôn như thế, giống như cái xác không hồn, tận đến một ngày kia, hắn nói với cốc chủ, hắn muốn học bản lĩnh, muốn báo thù.
Lúc đó cốc chủ chỉ thở dài thật sâu, cái gì cũng không nói, từ đó về sau mang theo hắn bên mình đích thân dạy dỗ.
Hài tử nho nhỏ ngày đêm không nghỉ nỗ lực học tập những gì cốc chủ truyền lại, thậm chí điên cuồng lấy thân mình thử độc, vô số loại độc dược tiến nhập vào thân thể, lại tự mình giải từng loại, cứ vòng đi vòng lại như thế.
Đoạn thời gian đó, tình tính hắn vô cùng bạo ngược, phàm là những sư huynh đệ nào dám trêu chọc khiêu khích hắn, đều bị hắn hạ độc thủ, may mắn đều kịp thời chữa trị, không ai mất mạng, những người từng ăn khổ cũng không dám đến tìm hắn gây phiền toái nữa.
Năm hắn mời một tuổi, phu thê nhi tử của cốc chủ ở bên ngoài bị người sát hại, để lại tiểu oa nhi mới lên năm, nhìn cốc chủ nháy mắt như già đi rất nhiều, trong lòng hắn có chút ê ẩm.
Cốc chủ đối với hắn luôn tận tâm tận lực, hắn lại luôn gây phiền toán cho người, hắn không nên có ơn mà không báo, chỉ biết lo cho chính mình.
Sát thân chi thù hắn muốn tự mình báo, người khác không được nhúng tay. Chi thù của cốc chủ, tất nhiên phải dùng đến độc của Kỳ Độc cốc, nếu không sợ rằng trong giang hồ không ai để bọn họ vào mắt!
Cốc chủ còn đang chìm trong đau thương, Kỳ Việt với tư cách là đệ tử thân truyền, hắn ra tay quản sự thì không ai dám phản bác, cho dù hắn vẫn còn là hài tử cũng không ai dám khinh thường.
Tất cả đệ tử có tham gia vào việc mưu hại này đều bị hắn ra lệnh treo cổ toàn bộ, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không chút lưu tình. Kỳ Độc cốc luôn không tranh với giang hồ sau lần đó bỗng nhiên vang danh, còn là hung danh.
Từ đó về sau hắn như thay đổi thành một người khác, không còn bạo ngược như trước. Không biết từ khi nào trên mặt luôn treo nụ cười, làm cho người nhìn thấy liền sinh ra hảo cảm, giống như rất dễ ở chung.
Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của đệ tử mới nhập cốc, người biết hắn đều hiểu hắn có bao nhiêu tàn nhẫn cùng thủ đoạn, làm người khác nhìn không thấu, nguy hiểm cực kỳ.
Như thế qua nhiều năm, mất ăn mất ngủ nỗ lực lâu như vậy, rốt cục cũng đợi đến ngày chấm dứt mọi ân oán. Ngày ấy, hắn không nói cho ai biết, mặc vào một thân bạch y, giống như công tử thế gia ôn tồn lễ độ, dắt theo Mộc Diễm đã làm bạn nhiều năm thản nhiên rời khỏi Kỳ Độc cốc.
“Bang phái trên dưới mấy trăm đệ tử của nam nhân kia, ta không lưu một người sống”. Tay Kỳ Việt để sau gáy Hà Lăng ấn đầu y vào trong lòng ngực mình, không dám cúi đầu nhìn mặt y: “Gã bị ta thả mấy chục loại kỳ độc trên người, đủ loại tương sinh tương khắc, làm gã muốn sống không được muốn chết không xong, tra tấn ba ngày ba đêm mới lấy đi tính mạng gã”.
Giây phút báo xong đại thù ấy, trong lòng hắn bỗng cảm thấy trống rỗng, nhiều năm như vậy hắn chỉ sống vì báo thù, mục tiêu chống đỡ hắn đã không còn, hắn liền bắt đầu cảm thấy mờ mịt, không biết nên đi đâu về đâu.
Hắn tùy ý để Mộc Diễm đưa mình đi, lang thang du đãng không mục tiêu khắp nơi, đi qua địa phương xa lạ, gặp qua đủ loại người, thẳng đến khi tới nơi này, gắp gỡ A Lăng, tâm hắn trở nên an bình, giống như mệnh trung chú định.
“Vì từng học y thuật cùng độc thuận, ta từng cứu vô số người, cũng giết vô số người, nhưng ta hiểu được, lưng ta đeo tội nghiệt, vượt xa công đức ta có”. Kỳ Việt nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn, ngọn lửa trong mắt chập chờn theo ánh nến: “Đôi tay ta dính đầy máu tươi, đủ để ta bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục”.
Học độc là vì báo thù, học y vì đó là phần ký thác mà cha luôn muốn truyền cho hắn. Mỗi khi hắn dùng y thuật cứu người, sẽ luôn nhớ đến cha, ông luôn cười nói với hắn, thân là y giả phải có một viên nhân tâm, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của họ.
Chỉ là đáng tiếc, sợ rằng hắn đã làm cha thất vọng, hắn không có thứ gọi là nhân tâm, lại phạm phải vô số tội ác, trở thành loại người mà cha không mong muốn nhất.
Lúc này, hắn nói cho người hắn yêu nhất biết tất cả sự tàn nhẫn trong con người hắn, một thân gánh nặng như tan biến, nếu A Lăng sợ hãi xa lánh hắn, có lẽ đó là trừng phạt hắn phải nhận.