Quy Ẩn Hương Dã

Chương 7




Thời gian sau đó, Kỳ Việt cũng lu bù với việc mùa vụ, phần lớn thời gian đều tập trung việc ruộng đồng, tất nhiên là gặp không lại Hà Lăng, dù sao bọn họ cũng không phải ở gần nhau.

Mà Hà Trân, lại gặp qua mấy lần, mục đích của y rất rõ ràng, Kỳ Việt lại không phải người ngốc, tự nhiên là hiểu rõ trong lòng.

Đợi gieo xong mùa vụ, người trong thôn cuối cùng cũng có thể thở ra nhẹ nhõm, từ giờ chỉ cần đôi lúc ra ruộng nhìn xem thế nào để kịp thời khắc phục, không cần ở ngoài ruộng cả ngày nữa, cũng có thêm thời gian rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Những việc này không liên quan lắm đến Hà Lăng, y vẫn như cũ cả ngày làm không hết việc. Hôm nay, sau khi gặt quần áo phơi lên xong, y cầm theo dây thừng và dao vào núi, củi trong nhà đã dùng hết, nếu không nhanh chóng bổ sung, làm chậm trễ cơm tối, y sẽ lại bị mắng.

Khí lực của y không lớn, mỗi lần cũng không cõng được bao nhiêu củi, phải đi đến mấy chuyến mới đủ củi dùng trong mấy ngày. Cũng bởi vì tốn nhiều thời gian đi lại như vậy, mới bị Tiền thị nói y trốn trên núi lười biếng.

Y cũng không thể phản bác, sẽ bị mắng thảm hơn, cũng may là y đã quen, lúc nhỏ còn thương tâm khó chịu, bây giờ thì không quá để ý.

Hà Lăng ngồi xổm trên mặt đất, cột chắc mớ củi vừa chặt, cõng bó củi này về cũng không sai biệt lắm.

Phía xa xa truyền đến tiếng ngựa hí, Hà Lăng dừng động tác trên tay, cẩn thận nghe ngóng, nghe được tiếng chân ngựa đạp trên đất, cách y không xa.

Y đứng thẳng người nhìn về hướng đó, một con ngựa đang đứng một mình, chốc chốc lại dùng móng trước đạp lên mặt đất, không thấy người nào ở gần nó.

Hà Lăng biết đây đây là ngựa của ai, toàn bộ thôn Cổ Thủy cũng chỉ có một người có ngựa, chỉ là y không hiểu vì sao ngựa lại ở chỗ này, người kia lại không có mặt.

Y do dự một hồi, vẫn quyết định đi đến bên đó, đến gần mới phát hiện nó hình như có gì đó không đúng, cùng với việc đá móng, lỗ mũi cũng phát ra tiếng thở phì phì, dường như rất bực bội.

Y tiếp tục tiến về phía trước hai bước, không dám tiến đến quá gần, đối với những thứ quý giá như ngựa, trước kia y chỉ được nhìn qua, chưa từng đến gần thế này, trong lòng hơi sợ hãi, huống chi cảm xúc của con ngựa này bây giờ còn không quá ổn định.

Con ngựa thấy có người đến gần, không có chạy đi, mà giơ chân trước vẫn luôn đạp đất về phía y. Hà Lăng cúi đầu nhìn, không hiểu ra sao, con ngựa lại phì ra một hơi, tiếp tục giơ chân trước lên.

Hà Lăng có chút hiểu ra, ngập ngừng đi đến bên cạnh nó, thấy nó không có phản ứng gì, mới quỳ gối, đưa tay chạm vào chân trước của nó, con ngựa không nổi giận, thuận theo lực đạo của y giơ chân lên.

Hà Lăng đặt chân nó lên đùi mình nhìn kỹ, phát hiện ngay chỗ bắp chân của nó, bị một mũi gai nhọn ghim vào, y nhẹ nhàng thở ra.

Trong núi có rất nhiều bụi gai tùng, đôi lúc không chú ý y cũng bị cào trúng, mặc dù không quá đau, nhưng cũng có chút phiền chán.

Y nhổ cây gai ra, dùng ống tay áo lau sạch sẽ vết máu trên chân ngựa, sau đó nhẹ nhàng vỗ bắp chân nó: “Dễ chịu rồi đi?”

Con ngựa cúi đầu, nhẹ nhàng cọ lên mặt y, hơi thở của nó phun lên cổ y có chút ngứa.

Hà Lăng dùng tay vuốt ve mặt nó, cong khóe miệng, nở nụ cười, giống như đóa hồng mai chớm nở trong ngày đông, trắng trong thuần khiết, mang đến cảm giác chói mắt làm người kinh hỉ.

Cẩu Tử

Thời gian bận rộn qua đi, lúc không có việc gì cần làm, Kỳ Việt sẽ mang Mộc Diễm lên núi hóng gió, thuận tiện tìm chút thảo dược cần dùng về.

Mộc Diễm thông minh, hắn cũng không bắt nó theo bên người, vào đến núi liền thả nó chạy rong, đến lúc về, hắn sẽ huýt sáo gọi nó về.

Hôm nay hắn huýt sáo đến mỏi cả miệng mà vẫn không thấy bóng dáng Mộc Diễm đâu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ nó chạy xa quá? Đành dựa theo dấu vết nó để lại đi tìm.

Không lâu sau, hắn dừng bước, trên mặt tràn ra ý cười.

Hà Lăng nâng đầu con ngựa, chơi đùa với nó trong chốc lát, mới nhẹ nhàng đẩy nó ra, đứng lên nói: “Ta phải về, người cũng đi tìm chủ nhân của ngươi đi.”

“Nó gọi Mộc Diễm!” Thanh âm đột ngột vang lên dọa Hà Lăng nhảy dựng, y quay đầu nhìn, thấy Kỳ Việt đi tới.

“Các ngươi ở chung rất vui vẻ nha.”

Thấy Kỳ Việt đến gần, Hà Lăng lui về sau, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn: “Thật có lỗi, ta không nên tùy tiện chạm vào ngựa của ngươi.”

Kỳ Việt giơ tay sờ đầu Mộc Diễm, cười nói: “Không sao, khó có lúc nó nguyện ý thân cận với người khác.”

“Kia… Ta đi trước.” Hà Lăng xoay người, chạy đến chỗ bó củi đang bị vứt một bên, nhấc lên lưng.

“Ta đưa ngươi đi.” Kỳ Việt theo tới, vươn tay muốn đón lấy bó củi.

Hà Lăng nghiêng người, tránh né tay hắn: “Kỳ Việt!”

Kỳ Việt dừng tay, đây là lần đầu tiên y gọi tên của hắn, không thể nói rõ cảm giác là gì, chỉ là lòng lòng ngứa ngáy.

“Ta biết ngươi tâm địa thiện lương, là người tốt, muốn giúp ta, thế nhưng…” Hà Lăng nắm chặt dây thừng trong tay: “Vì thanh danh của mình, ngươi vẫn nên cách xa ta một chút.”

“Thiện lương?” Kỳ Việt chưa bao giờ biết, hai chữ này có thể đặt trên người hắn, thứ hắn thiếu nhất, chính là lòng tốt: “Làm sao ngươi biết ta không có toan tính gì với ngươi?”

“Toan tính? Nếu ta có thứ gì để có thể khiến ngươi nhớ thương, thì cũng không đến nỗi như bây giờ.” Trên người y không có thứ tốt gì, bởi vì cái gì y cũng không có: “Ta muốn về, Kỳ Việt, cám ơn ngươi.”

Thân ảnh Hà Lăng dần biến mất khỏi tầm mắt Kỳ Việt, nụ cười trên mặt hắn trở nên sâu xa: “Có lẽ, ta có rất nhiều toan tính trên người ngươi nha.”

Hà Lăng cõng củi về đến nhà, trực tiếp đi thẳng vào trong bếp, tháo củi ra xếp lên đống củi.

Hôm nay Tiền thị mang theo Hà Trân ngồi xe bò của Triệu gia lên trấn trên mua đồ vật, Hà Thiên cùng đại nhi tử Hà Phú, tiểu nhi tử Hà Quý đi uống rượu, buổi tối sợ là muốn ồn ào đến khuya. Lưu thị mang theo nhi tử ba tuổi về bên ngoại thăm hỏi mẫu thân sinh bệnh, đoán chừng ở lại vài ngày. Chỉ còn lại đường tẩu Trịnh thị đang trong phòng trông nom nữ nhi vừa tròn một tuổi.

Khó được hôm nay trong nhà không có người nào, thanh tĩnh không ít, Hà Lăng thở ra một hơi, không cần nơm nớp lo sợ, lo lắng mình có làm sai gì hay không.

Thả lỏng thì thả lỏng, việc nên làm vẫn cần nhanh chóng làm cho xong, sắc trời đã muộn, sợ rằng Tiền thị cũng sắp trở lại, nếu y còn chưa làm xong cơm tối, không tránh được lại bị la mắng một trận.

Quả nhiên, Hà Lăng vừa nấu cơm xong, trong sân vang lên động tĩnh, Tiền thị cao giọng gọi y: “Hà Lăng! Làm cơm xong chưa? Đói chết ta rồi!”

Y đậy nắp nồi, ra khỏi bếp: “Đại bá mẫu, cơm nấu xong rồi, để ta dọn ra.”

Tiền thị qua loa gật đầu với y, liền đi vào nhà cất đồ, Hà Lăng vừa quay người muốn đi vào bếp, đã bị gọi lại.

Hà Trân đi đến trước mặt Hà Lăng, xoay một vòng, y mặc trên người một bộ y phục màu vàng nhạt, nhìn qua đã biết là mới vừa mua, màu sắc làm nổi bật lên nét thanh tú của y: “Nhìn ta đẹp không?”

Hà Lăng gật đầu: “Rất đẹp.”

Hà Trân nhìn một thân vải thô trên người Hà Lăng, là một bộ y phục cũ, chắp vá không ít chỗ, vậy mà nhìn Hà Lăng vẫn rất xinh đẹp. Hà Trân tiến lên phía trước: “Ngươi đẹp hơn hay ta đẹp hơn?”

Bởi vì sinh non, về sau lại không được ăn no, Hà Lăng còn nhỏ gầy hơn Hà Trân. Hà Trân nhỏ hơn Hà Lăng ba tuổi, lại cao hơn Hà Lăng nửa cái đầu, khung xương cũng lớn hơn, đứng nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy, làm Hà Lăng có chút áp lực: “Ngươi… Ngươi đẹp hơn.”

Hà Trân lộ ra nụ cười hài lòng, “Ăn cơm xong ngươi đến phòng ta một chút, ta có việc muốn ngươi làm.”

“Được” Hà Lăng nhẹ giọng đáp ứng, thấy Hà Trân đi vào nhà, y mới quay vào trong bếp dọn cơm.

Bữa tối nay không có bao nhiêu người ăn cơm, không ầm ĩ như thường ngày. Hà Lăng co người ngồi ở góc bàn, cũng không dám đưa tay gắp thức ăn, chỉ dám vùi đầu uống nước canh trong chén. Mỗi ngày, lúc ăn cơm là thời gian y cảm thấy gian nan nhất, ngồi một chỗ với những người này, làm y cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

Ăn cơm xong, Hà Lăng thu dọn chén đũa đi rửa, nhớ đến lời Hà Trân nói với y, thở dài, cho dù không muốn cũng vẫn phải đi đến căn phòng kia.

Nhìn thấy Hà Lăng tới, Hà Trân liền đưa cho y một cái bao vải: “Ngươi thêu cho ta một cái hầu bao.”

Hà Lăng mở bao vải ra, bên trong có một khối vải tơ tằm nhỏ màu ngân bạch, còn có vài cuộn sợi chỉ. Giúp Hà Trân thêu đồ vật là chuyện thường xảy ra, y cũng không ngạc nhiên, gật đầu biểu thị đã biết.

Hà Trân lại móc từ trong tay áo ra một trang giấy, đưa tới trước mặt y: “Thêu chữ này lên trên.”

Hà Lăng nhận lấy nhìn thử, y không biết chữ, chỉ cảm thấy chữ này viết rất đẹp mắt, nhưng lại không biết là chữ gì.

“Đây là chữ Việt.” Hà Trân thẹn thùng cười, hôm nay lúc mua chỉ thêu, y tìm chưởng quầy viết giúp, y muốn thêu tên Kỳ Việt lên hầu bao, chưởng quầy liền giúp y viết chữ ‘Kỳ Việt’.”

Hà Lăng cầm trang giấy trên tay hơi khựng lại, thêu tên người kia, vậy hầu bao này tặng cho ai không nói cũng biết, chỉ là: “Tùy tiện tặng đồ cho hán tử như vậy, có phải là..”.

“Ba” một cái bạt tai đánh gãy lời nói của Hà Lăng, y che má bị đánh, cúi thấp đầu.

“Hà Lăng, ngươi muốn nói là ta không biết xấu hổ sao?” Hà Trân bắt lấy cổ tay y, đem y kéo về phía mình: “Hay là nói, ngươi cũng coi trọng hắn?!”

“Không… Không phải!” Hà Lăng hoảng sợ vội vàng lắc đầu, y chỉ vô thức mở miệng khuyên, không hề có ý gì khác.

“Tốt nhất không phải!” Hà Trân đẩy y ra: “Hôm nay bôn ba trên đường cả ngày, cả người đều bẩn, ta muốn tắm rửa, nước trong nhà sợ là không đủ, người đi gánh hai thùng về đi.”

Ban ngày Hà Lăng mới gánh đầy nước, chắc chắn đủ tắm rửa, y biết, đây là Hà Trân đang cố tình tìm lý do làm khó dễ mình mà thôi.