Quy Ẩn Hương Dã

Chương 63




Ngày trôi qua ngày, thời tiết dần chuyển lạnh, người nông dân bán mặt cho đây bán lưng cho trời rốt cục nghên đón mùa thu hoạch chờ đợi đã lâu, nhọc nhằn khổ sở cả năm, chỉ chờ tới lúc này.

Mặc dù nhà Kỳ Việt không có nhiều ruộng, tính ra chỉ năm mẫu, nếu một mình hắn thu hoạch thì tốn chút thời gian, vì thế Hà Lăng không để ý đến sự phản đối của hắn, cùng hắn xuống ruộng. Tay bởi vì cầm liềm cắt mà nổi bọc nước, Kỳ Việt rất đau lòng, nhưng hắn biết tính tình y cố chấp, chỉ đành đốc thúc y nghỉ ngơi nhiều chút.

“Tướng công chưa làm qua những thứ này cho nên không thuần thục, ta trồng trọt từ nhỏ, cắt rất nhanh, không mệt chút nào.” Một lần nữa Kỳ Việt kêu y đi nghỉ ngơi lại bị Hà Lăng từ chối, sau y có thể ngồi nghỉ nhìn tướng công bận rộn một mình.

Kỳ Việt giúp y lau mồ hôi trên trán, thở dài: “Sức khỏe ta tốt hơn ngươi, những việc này nào có đáng gì.”

“Sức khỏe ta cũng rất tốt, mỗi ngày tướng công đều điều dưỡng, bây giờ đã tốt lắm.” Hà Lăng nắm lấy tay Kỳ Việt, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Vậy nếu ngươi cảm thấy mệt không được cố sức, phải đi nghỉ ngơi, biết chưa?” Kỳ Việt nhéo lòng bàn tay y, không yên lòng dặn dò.

“Ừm!” Hà Lăng gật gật đầu, đáp ứng dứt khoát. Thực ra hai ngày nay y cảm thấy người không có lực, nhưng không phải vấn đề gì lớn, nếu nói ra tướng công chắc chắn sẽ lo lắng không cho y xuống ruộng. Cho nên y quyết định giấu diếm, chịu đựng qua khoảng thời gian này là được.

“Lăng ca nhi!”

Hai người đang nói chuyện thì thấy Hứa Hoa đứng bên bờ ruộng vẫy tay gọi, tay còn cầm liềm, thấy hai người nhìn qua liền đi đến.

“Sao ngươi lại tới đây, không thu hoạch sao?” Hà Lăng kinh ngạc, lúc này ai nấy đều hận không mọc thể thêm hai cánh tay để làm việc, làm sao lại rảnh rỗi đến tìm bọn họ thế này?

“A, nhà ta chỉ có một mẫu ruộng cạn, năm nay lại có cha ta giúp đỡ, hai ngày liền thu xong, dù sao cũng nhàn rỗi cho nên ta liền đến đây phụ các ngươi một tay.” Hứa Hoa nghĩ bọn họ có năm mẫu ruộng, hai người làm chậm, bây giờ Hứa phụ không cần người chăm sóc, cho nên liền đến đây.

Nghe nhà Hứa Hoa đã thu hoạch xong, Hà Lăng cũng không khách khí, bây giờ giai tình của bọn họ càng lúc càng sâu đậm, không cần quan tâm mặt ngoài khách sáo.

Có thêm một người, lại là người có kỹ năng làm việc, quả nhiên là không giống, rất nhanh đã thu xong một khoảng lớn. Hà Lăng thở phào, nhìn hai người kia không ai chú ý đến bên này, trộm vuốt thắt lưng đau buốt. Không biết là do lâu quá không làm việc hay không, mà mới làm một hồi, thắt lưng đã đau không chịu được, thật sự là bị tướng công chiều hư.

Bên này bọn họ thu hoạch xem như nhẹ nhàng, Hà gia bên kia thật sự là khổ không thể tả, những năm trước nhà bọn họ toàn là người có sức lao động, thu hoạch phải nói là nhanh gọn, bây giờ chỉ còn lại hai người lớn tuổi, muốn thu xong mười mẫu đất nói thì dễ làm mới khó.

Nếu đem đất cho người khác thu thì bọn họ lại luyến tiếc, lương thực kia đủ cho bọn họ ăn rất lâu.

“Cái này thu tới khi nào mới xong đây!” Tiền thị đứng thẳng người nhìn lúa vàng óng mênh mông, nhìn thôi tay đã cảm thấy đau, nếu là năm trước mà được mùa như thế này thì nàng đã cười không khép được miệng.

“Có thời gian nói nhảm chi bằng cắt nhiều thêm vài gốc đi!” Hà Thiên không vui sặc lại nàng một câu, đầu cũng không thêm nhấc.

Dù có vất vả thế nào thù lúa vẫn phải thu, đâu thể mặc kệ lương thực trong ruộng không thu, cái này có thể đổi lấy bạc đó.

“Nhiều lúa như vậy, sau đó vận chuyển về cũng khó khăn!” Tiền thị nói đến đây, trong giọng nói lại bắt đầu mang theo không hài lòng: “Bạch nhãn lang Hà Lăng kia, biết cho người ngoài mượn xe bò, cũng không biết đưa cho chúng ta dùng!”

Một bên nói một bên dùng sức cắt gốc lúa, tưởng tượng như cắt vào da thịt Hà Lăng, tốt xấu gì nuôi nó lớn như thế, thật sự là không biết mang ơn!

Hà Thiên mím môi không lên tiếng, trong lòng cũng tức giận, nhưng hắn không chỉ tức giận Hà Lăng, còn có cả Hà Trân, từ lần đó đến nay, Hà Trân chưa từng trở về, hại gia đình chính mình thành tình cảnh này, bản thân thì yên tâm thoải mái ở nhà địa chủ hưởng phúc, không chút nào niệm tình thân nhân.

Cho dù gả nó làm thiếp cho một lão già là không đúng, nhưng nó cũng không nên ghi hận cha mẹ ruột như vậy, cũng nhờ vậy mà bó có cuộc sống phú quý không phải sao?

“Ai, cũng không biết một mình A Quý ở nhà có trông nổi hai đứa bé hay không?” Tiền thị tay cắt lúa, suy nghĩ lại bay về nhà.

Một chân Hà Quý đã phế, tự nhiên không thể xuống ruộng làm việc, chỉ có thể ở nhà trông chừng hai hài tử, nhưng hắn đi đứng bất tiện, khí tránh khỏi làm người khác lo lắng.

“Được rồi, làm chuyện của ngươi đi, không cần đứng đây mà nhớ thương chỗ khác!” Hà Thiên không kiên nhẫn, vốn dĩ làm việc đã mệt muốn chết, lại còn phải nghe nàng lải nhải.

Tiền thị bĩu môi, thử thăm dò nói: “Đương gia, hay chúng ta cũng bỏ chút bạc mua con trâu, làm chiếc xe bò, dù sao bây giờ chúng ta còn có chút tiền.”

Hai mươi lượng bạc Mã gia đưa cho bọn họ còn chưa đụng đến, phân ra mười lượng mua con trâu cũng không phải không được, xem như cấp thêm một đầu lao động trong nhà.

Hà Thiên hơi động lòng, có trâu mà nói, việc vận chuyển lương thực liền nhẹ nhàng hơn nhiều, lại nhanh hơn không ít.

Thấy hắn bị lung lay, Tiền thị ra sức bồi thêm: “Về sau lúc nông nhàn, chúng ta cũng có thể đung xe bò kiếm tiền như Triệu gia!”

Dù sao người trong thôn nhiều, một cỗ xe bò lui tới trên trấn là không đủ, không tồn tại việc đoạt sinh ý hay không, chủ ý này xem như rất được.

Nghĩ như vậy, Hà Thiên cắn răng nói: “Hôm khác ta lên trấn nhìn xem!”

Lúc Trịnh Việt Phong đến thấy ba người đều đang bận rộn dưới ruộng, liền vén tay áo, hấp tấp đi xuống ruộng, nói cái gì mà muốn thể nghiệm niềm vui thú khi thu hoạch.

Kết quả liềm trong tay ngươi khác nhìn qua rất dễ sử dụng, vào trong tay gã không phải cắt hư lúa thì là cắt vào tay chính mình, làm cho gã rất buồn bực.

“Đại thiếu gia, ngươi đừng đứng đây thêm phiền được không? Đi sang bên cạnh ngồi đi!” Rốt cục Hứa Hoa không nhịn được nữa, ra lệnh đuổi người.

Trịnh Việt Phong ủ rũ cúi đầu đi đến bên cạnh ngồi xuống, một lần nữa tự cảm thấy mình vô dụng, gã chỉ là thấy Hoa ca nhi vất vả, muốn giúp y một tay.

Hứa Hoa nhìn người mặt ủ mày chau ngồi đó, thở dài, y biết tâm ý của gã, nhưng gã đã cắt vào tay mình nhiều lần, mặc dù vết cắt không lớn, nhưng mà cũng sẽ đau nha!

“Nếu lo lắng thì đi qua xem đi!” Hà Lăng cũng ngừng tay, vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ đưa qua: “Hai ngày trước tay ta bị trầy xước, tướng công cho, giờ ta không dùng đến nữa, ngươi mang qua cho gã đi.”

Do dự một lát, Hứa Hoa vẫn đưa tay nhận, ngoài miệng có ghét bỏ thế nào, trong lòng vẫn là lo lắng.

Hứa Hoa đi đến ngồi xuống bên cạnh người đang uể oải, dưới ánh mắt kinh ngạc của gã mà cầm lấy tay gã, cẩn thận dùng thuốc mỡ bôi lên các vết rách: “Không làm được thì đừng làm, không chỉ có mỗi việc này.”

Trịnh Việt Phong thấy tuy rằng vẻ mặt y cau có, nhưng động tác trên tay lại rất ôn nhu, chút không vui trong lòng tan thành mấy khói: “Là ta vô dụng, cái gì cũng không làm được.”

Hứa Hoa bôi thuốc cho gã xong, nghe gã nói như vậy liền vỗ nhẹ lên trán gã: “Ngươi được nuông chiều từ nhỏ, tự nhiên không biết làm nhưng việc này, ta cũng không thể giống ngươi có bản lĩnh quản lý nhiều cửa hàng như vậy.”

Trịnh Việt Phong sờ chỗ bị gõ, trong lòng ngọt ngào, Hoa ca nhi của gã luôn mạnh miệng mềm lòng, sợ gã khó chịu còn đặc biệt tới dỗ dành.

Nhìn thấy gã đã vui trở lại, Hứa Hoa liền đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo, quay ngươi trở lại trong ruộng: “Nếu ngươi muốn giúp thì đi gom lúa đã cắt lại đi, ngươi làm được cái này chứ?”

“Được!” Trịnh Việt Phong hào hứng đứng phắt dậy, chạy theo y đi xuống ruộng.

Nhìn hai người một trước một sau trở lại, Hà Lăng liền yên tâm, tính tình Trịnh Việt Phng có đôi khi giống tiểu hài tử, tới nhanh đi cũng nhanh, cực kỳ dễ hiểu.

Đầu đột nhiên choáng váng, thân thể khẽ lung lay, Hà Lăng lắc lắc đầu, lập tức nhìn Kỳ Việt đằng sau lưng. Kỳ Việt đang cúi người cắt lúa, không chú ý đến y, Hà Lăng nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo.

Con ngươi thật sự không thể nghỉ ngơi quá lâu, nghỉ ngơi lâu xương cốt liền không xong. Trước kia sức khỏe khổng tốt y còn làm được nhiều việc như vậy, hiện tại mỗi ngày đều điều dưỡng còn sinh ra nhiều tật xấu.

“Làm sao vậy?” Kỳ Việt ngẩng đầu thấy y đứng im không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác không biết đang nghĩ cái gì, liền đi tới bên cạnh, đưa tay chạm vào sườn mặt mang theo tầng mồ hôi mỏng của Hà Lăng.

Hà Lăng bị giật mình, quay đầu nhìn thấy là Kỳ Việt vội lắc đầu: “Không có gì, thấy tình cảm của hai ngươi bọn họ càng ngày càng tốt cho nên vui vẻ.”

Kỳ Việt nhìn về phía hai ngươi kia, quay đầu nhíu mày: “Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Bị hắn hỏi như vậy, Hà Lăng có chút chột dạ, vội vàng cong khóe miệng cười: “Sao có thể, nếu không thoải mái nhất định ta sẽ nói với tướng công, trái lại là ngươi đó, mấy ngày nây nhất định là mệt lắm rồi đi?”

Vừa nói vừa đưa tay dùng ông tay áo lâu mồ hôi trên trán cho hắn, chỉnh lý lại vài sợi tóc dính trên mặt, có chút đau lòng.

“Tướng công của ngươi vẫn tốt.” Kỳ Việt nắm lấy tay y đặt bên môi hôn một cái, lại ghé sát vào tai y cười xấu xa: “Thể lực của vi phu thế nào không phải phu lang là người hiểu rõ nhất sao?”

Hà Lăng sợ tới mức vội vàng che miệng của hắn, nhìn hai người kia đều đang cúi đầu bận rộn mới buông tay ra, ngượng ngùng đập lên ngực hắn: “Đang ở bên ngoài đó, nói lung tung cái gì.”

Thấy mặt y đỏ lên, xem ra tinh thần không tệ, Kỳ Việt không còn quá lo lắng, giữ tay y đặt lên ngực, nói: “Được, về sau những lời này chỉ nói cho một mình phu lang nghe.”

Hà Lăng rút tay lại, quay người cúi đầu cắt lúa, không tiếp tục để ý cái người chỉ biết chọc ghẹo mình, hắn thật sự là càng ngày càng xấu xa, chỉ biết trêu ghẹo người!

Thấy tiểu phu lang nhà một là giận dỗi thật, Kỳ Việt rất thức thời không tiếp tục trêu chọc y, đợi thời gian bận rộn này qua, hắn lại cẩn thận kiểm tra lại thân thể cho mới được.