Ngô Ngọc Lan kéo Hà Lăng vào nhà chính, đặt mạnh rổ nhỏ trong tay lên bàn, rõ ràng cơn tức giận còn chưa tiêu: “Mới nãy xảy ra chuyện gì? Vì sao mấy người kia đều nói giúp Hà Trân?”
Hà Lăng thấy nàng còn tức giận, đi đến bàn rót cho nàng chén nước, đợi nàng uống xong, mới kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Ta nhổ vào! Vì sao nói Kỳ đệ tặng khăn cho y?! Một cái ca nhi chưa gả ra ngoài, mấy lời nói láo này cũng nói ra được! Còn muốn Kỳ đệ chữa bệnh cho y? Nghĩ thật hay!” Ngô Ngọc Lan giận đến mức muốn ném cái chén trong tay vào mặt Hà Trân, thật sự là chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.
“Tối hôm bọn họ đưa ta đến nhà La Chốc Đầu, ta đã chết tâm với bọn họ.” Chỉ là sâu trong nội tâm, vẫn mong bọn họ sẽ cảm thấy ray rứt bất an, nhưng hôm nay, bọn họ đã cho y đáp án.
“Cái gì?!” Tay Ngô Ngọc Lan run lên, chén nước rơi xuống bàn, lăn vài vòng. Kỳ Việt không biết La Chốc Đầu là ai, nàng lại rõ ràng, đó chính là tên lưu manh vô lại! Đưa Hà Lăng đến nhà gã ta, nàng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ đánh cái chủ ý gì.
“Vậy ngươi…”
“Ta không sao, tướng công sợ ta bị nhà họ Hà ức hiếp, nên đưa cho ta một bình thuốc mê.” Hà Lăng không muốn nhớ lại chuyện đêm đó, cho nên không nói thêm.
Nghe thấy y nói không bị làm sao, quả tim treo đang treo lơ lửng của Ngô Ngọc Lan mới hạ xuống. Tuy Hà Lăng không nhiều lời, nhưng nhìn dáng vẻ lúc Kỳ Việt mang y về, cũng có thể đoán được đại khái.
“Sau này nếu bọn họ tìm đến cửa mà không có Kỳ Việt ở nhà, ngươi cứ đến nhà ta, xem bọn họ có thể ức hiếp ngươi như thế nào.”
“Lần sau nếu một mình ta ở nhà, ta không mở cửa cho bọn họ!” Ngô Ngọc Lân khiến cho Hà Lăng hiểu ra, y chỉ cần quan tâm đến người thương yêu mình, không nên vì người chán ghét mình mà đau lòng.
“Đúng lắm, loại người như thế này, ngươi nên sập cửa vào mặt! Không nói đến bọn họ nữa, hôm nay ta đến để ngươi dạy ta thêu hoa đây.” Ngô Ngọc Lan lấy y phục đang làm dở và kim khâu trong rổ ra: “Mấy ngày nữa Tiểu Hổ sẽ đến học đường, ta muốn làm cho nó mấy kiện y phục mới, ngươi giúp ta nhìn thử xem.”
Lực chú ý của Hà Lăng bị dời đi, nhận lấy y phục từ tay Ngô Ngọc Lan nhìn thử. Dùng chính là vài tơ lần trước Kỳ Việt tặng, cảm xúc rất tốt. Ngô Ngọc Lan may kiểu dáng rất đẹp, có thể thêu vài chi tiết nhỏ trên cỏ áo hoặc ống tay, đơn giản đẹp mắt. Hà Lăng nói ra chủ ý này, Ngô Ngọc Lan cực kỳ tán thành, hai người cùng nhau bàn luận, quên hết chuyện không vui trước đó.
“Được lắm nha Kỳ Việt, hoa màu trong ruộng còn tốt hơn so với những người có kinh nghiệm như ta.” Lâm Sinh không nhịn được tán thưởng, một mảng xanh mơn mởn, còn cao hơn nhà người khác một đoạn: “Mệt lúc trước ta còn cảm thấy ngươi không biết gì về trồng trọt, năm nay sợ là có tổn thất lớn.”
“Dù chưa trồng qua, nhưng ta thiện chăm sóc dược thảo, đoán rằng cũng không khác nhau là bao.” Điều phối dược thảo thúc tiến hoa màu sinh trưởng, đối với hắn không phải việc gì khó.
Lâm Sinh vỗ vỗ vai của Kỳ Việt: “Ngươi thật là tài giỏi, chuyện gì cũng không làm khó được ngươi.”
Kỳ Việt cười không nói, với hắn việc khó tất nhiên là có, chỉ có điều, những sự tình kia đều không còn liên quan đến hắn.
“Ai, trước cửa nhà ngươi hình như có người à?” Lâm Sinh chỉ vào cửa lớn nhà Kỳ Việt.
Kỳ Việt nhìn đến, có người đang ôm đầu gối ngồi tựa vào cánh cửa nhà hắn, khoảng cách hơi xa không nhìn rõ là ai.
Lâm Sinh nghi hoặc: “Ai vậy? Không phải ngươi nói có Lăng ca nhi ở nhà à, thế nào lại để người ngồi trước cửa?”
Kỳ Việt cũng không rõ, cùng Lâm Sinh bước nhanh hơn, đi đến gần, mới chú ý đến, người kia dùng khăn vai che kín toàn thân, trông rất kỳ lạ. Kỳ Việt nhướn mày, đã đoán ra là ai.
Trong lòng Lâm Sinh rất tò mò, cho nên không hướng về nhà mình, mà đi theo Kỳ Việt đến trước cửa nhà hắn.
“Kỳ đại ca, ngươi về đến rồi!” Hai người vừa đi gần, đã bị người kia phát hiện, y vịn vách tường đứng lên, khẽ kêu một tiếng.
Người nọ vừa mở miệng, sắc mặt Lâm Sinh lập tức trở nên không dễ nhìn: “Làm sao? Còn chưa hết hy vọng?”
“Không phải không phải!” Hà Trân sợ hãi xua tay, nghẹn ngào nói: “Ta chỉ muốn cầu Kỳ đại ca xem bệnh cho ta.”
“Xem bệnh? Ta thấy người nhảy nhót tưng bừng không phải rất khỏe sao? Lại nói, trong thôn cũng không phải chỉ có một đại phu.” Xảy ra chuyện ngày hôm qua, hôm nay còn dám xuất hiện, Lâm Sinh thật sự là bội phục da mặt của y.
“Đã mời Lý lang trung xem qua, không trị được mới…” Hà Trân chưa nói hết câu đã khóc lên, nức nở một hồi, mới kéo khăn vải trùm trên người xuống: “Kỳ đại ca, ngươi cứu ta đi, ta như thế này, thật sự là sống không bằng chết!”
Lâm Sinh sững sờ, không thể thốt ra lời trách móc nặng nè. Dù sao hắn cũng là hán tử, đối mặt với ca nhi bị hủy đi dung mạo, hắn không cách nào tiếp tục châm chọc, người ta đã đủ thảm.
“Kỳ đại ca, ta biết ngươi có lẽ vẫn còn trách ta, ta chỉ là quá… Yêu thích ngươi, mới làm ra những việc này, ta đã biết sai.” Từng giọt nước mắt của Hà Trân rơi xuống, phối với gương mặt lúc này của y thật sự quá thê thảm.
“Đường ca cũng chán ghét ta, vô luận ta có cầu xin như thế nào, đường ca cũng không chịu tha thứ cho ta, ngay cả nhìn ta cũng không muốn nhìn, đều do ta đáng chết!”
Lâm Sinh chớp chớp mắt, cảm thấy lời y nói có gì đó không đúng, nhưng hắn lại không chỉ ra được không đúng chỗ nào.
Bên môi Kỳ Việt lộ ra ý cười, trong mắt đã không còn nhiệt độ, quanh co biểu đạt tâm ý với hắn, còn ám chỉ Hà Lăng lòng dạ hẹp hòi, thật sự tự cho rằng mình thông minh.
Hà Trân chịu đựng đau đớn để nước mắt chảy đầy trên mặt, khiến mình càng trở nên đáng thương: “Lần này ta đến, thật không có ý gì khác, chỉ muốn Kỳ đại ca xem giúp ta một chút.”
Nếu đối phương tới gây chuyện, Lâm Sinh còn có thể giúp đỡ đuổi đi. Đằng này người ta lại đến cầu xem bệnh, còn thành tâm xin lỗi, Lâm Sinh không biết làm sao cho phải, đành nhìn về phái Kỳ Việt.
Kỳ Việt nhìn thấy ánh mắt của Lâm Sinh, chỉ biết thở dài. Làm Sinh tính tình ngay thẳng trọng tình nghĩa, chỉ là đầu óc không linh hoạt, dễ tin người, cũng may là thú được cái tức phụ thông minh.
“Kỳ đại ca!” Thấy Kỳ Việt không lên tiếng, Hà Trân tiếp tục van nài, đau đớn trên người thời khắc tra tấn y, y không muốn tiếp tục chịu đựng như vậy.
Kỳ Việt nhìn y từ trên xuống dưới vài lần, xong rồi lắc đầu nói: “Ta không trị được.”
“Làm sao có thể?!” Hà Trân nhất thời thất thố cất cao giọng, lại vội vàng kiềm chế: “Thật xin lỗi, ta quá kích động, Kỳ đại ca, ngươi nhìn kỹ lại một lần đi, y thuật của ngươi tốt như vậy, làm sao lại không trị được?”
“Ta cũng chỉ biết chút y thuật, lý thuyết y học, thật sự không trị được!” Ngay từ đầu hắn đã nói không quá tinh thông y thuật, không phải sao?
“Thế nhưng, thế nhưng, lần trước mặt của đường ca…” Hà Trân không có ý định từ bỏ, nhưng y lại không quá tường tận chuyện kia, sợi đối phương nóng giận càng không chịu giúp y.
Kỳ Việt rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt: “Có lần, ta vô tình có được một bình thuốc mỡ từ một vị thần y, chính là thứ đã giúp mặt A Lăng tốt lên.”
Lâm Sinh bừng tỉnh, chả trách Hà Lăng dùng thuốc kia hai ngày đã tốt lên. Hắn còn cho rằng Kỳ Việt là thần y, thì ra thuốc kia có được từ một vị thần y khác, chả trách!”
Hà Trân cắn môi, do dự nói: “Thuốc kia…”
“Chỉ có một bình duy nhất, tuy còn thừa một ít, nhưng chắc chắn không đủ cho ngươi dùng.” Hắn đương nhiên có thuốc, chỉ là sao hắn phải cho?
“Có thể trị trên mặt trước, cũng rất tốt!” Hà Trân vội nói, nếu có thuốc kia, y xem như được cứu.
“Ồ?” Kỳ Việt hỏi lại: “Thuốc kia giá trị không nhỏ, ngươi nhất quyết phải mua?”
Hà Trân sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ lấy tiền. Từ ngày đến trong thôn, hắn luôn mang dáng vẻ không chút để ý tới tiền, có thể khiến hắn mở miệng nói giá trị không nhỏ, vậy khẳng định không rẻ!
Nhưng cho dù y muốn bỏ tiền, Tiền thị cũng sẽ không cam lòng: “Có thể… Có thể cho ta mượn dùng trước hay không?”
Mượn? Nếu là mượn, còn có mà dùng sao? Kỳ Việt cười lạnh trong lòng, coi hắn là đồ đần à?
Lâm Sinh cũng không vui, thuốc kia tốt như vậy, ngày cả giá tiền cũng không hỏi, vậy khẳng định là không muốn trả tiền, xem người ta là kẻ coi tiền như rác à?
“Hà Trân, cho dù Kỳ đệ có tiền cũng không phải tự nhiên mà có, ngươi cũng không thể chiếm không!”
“Ta… Ta không có ý này!” Hà Trân ngoài miệng giải thích, trong lòng lại nổi giận, phu thê Lâm gia đúng là khó đối phó như nhau.
Kỳ Việt nhìn Lâm Sinh vặn Hà Trân một câu xong, mới từ tốn mở miệng: “Thuốc kia chưa chắc đã dùng cho bệnh của ngươi, có khả năng sẽ phản tác dụng. Ta khuyên người vẫn nên đi lên trấn tìm đại phu y thuật cao minh xem qua, nếu cứ dùng thuốc bậy bạ như vậy, sợ rằng sau này không thể chữa khỏi.”
Hà Trân giật mình, nếu không thể chữa khỏi, vậy không bằng y chết đi cho xong! Y còn chưa tới mười sáu, chính là độ tuổi đẹp nhất, làm sao có thể bị hủy như vậy!
“Kẹt kẹt”, cửa lớn bị mở ra từ bên trong, Ngô Ngọc Lan và Hà Lăng đứng sau cửa, nhìn thấy bọn họ đều ngẩn người.