Quy Ẩn Hương Dã

Chương 23




Kỳ Việt mặc lên người hỉ phục đỏ thẫm, cả người phát ra phong thần tuần lãng, làm cho Lâm Sinh vừa bước vào cửa nhịn không được đấm lên vai hắn một quyền: “Tiểu tứ thúi, lớn lên thật anh tuấn!”

Đối với lời trêu chọc này, Kỳ Việt chỉ cười đáp lại, mở miệng dò hỏi: “Chúng ta nên xuất phát được rồi đi?”

“Đúng a, đám người thôn trưởng đều đến cả rồi, các hương thân cũng đến không sai biệt lắm, cha và nương ta đang ở bên ngoài đón tiếp, kêu ta tới gọi ngươi.” Nói đến chính sự, Lâm Sinh liền thu hồi vẻ đùa cợt trên mặt.

Trong thôn, Kỳ Việt không có thân nhân trưởng bối, cho nên chỉ đành nhờ vả Lâm Sơn cùng Phương thị thấy hắn đón tiếp.

Hai người đi ra cửa, người ngồi trong sân nhìn thấy Kỳ Việt hai mắt đều tỏa sáng, không nhịn được cảm thán trong lòng, trước kia ai cũng nói Hà Lăng số khổ, ai ngờ đến người ta lại bắt được cái tướng công tốt! Có tiền không nói, tính tình tướng mạo cũng tốt.

Đầu bếp người ta mời đến nấu cơm, nghe nói là tửu lâu nổi danh trên trấn. Người bình thường làm sao có khả năng đến địa phương kia ăn cơm, hôm nay là có lộc ăn. Còn có, điểm tâm, trái cây đãi khách, là mua ở cửa hàng nổi tiếng, ngay cả trà bọn họ đang uống, cũng là loại trà hảo hạng.

“Thành hôn liền vung tiền như rác, bất quá chỉ là thú ca nhi thanh danh không tốt, quá mức phô trương lãng phí.” Một ca nhi nhìn qua còn rất trẻ bĩu môi nói, trong mắt đầy chán ghét.

“Ngươi đây là lời gì? Người ta có tiền nguyện ý dùng, làm sao lại thành lãng phí rồi?” Một ca nhi ngồi cùng bàn nghe thế, có chút bất mãn.

Ca nhi này tên là Lý Tảo, là phu lang của Vương Thiết Sinh, nam nhân nhà y có quan hệ rất thân thiết với Lâm Sinh, y và Ngô Ngọc Lan cũng thân quen, đối với hôn sự của Kỳ Việt và Hà Lăng y cũng biết đối chút, có cái nhìn rất tốt về hai người.

“Vốn chính là như vậy, Hà Lăng kia ngay cả một món hồi môn cũng không có, Kỳ Việt còn xuất ra năm mươi lượng bạc, ném trong nước còn nghe tiếng vang đấy!” Ca nhi kia đặc biệt không thích Hà Lăng, không phải chỉ vì Hà Lăng xinh đẹp, mà có đôi khi gặp trong thôn, nam nhân nhà y luôn phóng ánh mắt lên người Hà Lăng.

Lý Tảo đặc biệt khinh thường hừ lạnh: “Kỳ Việt người ta tự mình không ngại, ngươi làm gì bất mãn? Người ta nguyện ý dùng tiền cho Hà Lăng, hán tử có tiền nguyện ý vung cho phu lang cũng không có nhiều, Lăng ca nhi chính là có phúc!”

Lời này của Lý Tảo là đang giễu cợt ca nhi kia, ca nhi tên là Lưu Tước, là phu lang của nhi tử yêu quý của Triệu gia. Trước khi Kỳ Việt đến thôn, Triệu gia là nhà duy nhất có xe bò, người trong thôn muốn lên trấn, đều phải ngồi xe bò Triệu gia, mỗi người phải trả một văn tiền một lượt đi. Đáng tiếc nhà bọn họ đặc biệt keo kiệt, bình thường ngay cả bộ y phục mới cũng luyến tiếc mua cho Lưu Tước. Bây giờ nhìn thấy Kỳ Việt cung tiền cho Hà Lăng như vậy, trong lòng Lưu Tước vừa ước ao vừa ghen ghét.

Sắc mặt Lưu Tước trở nên vô cùng khó coi, việc nam nhân nhà y keo kiệt lại không biết đau lòng phu lang, luôn là cái gai trong lòng y, Lý Tảo cố tình phải nhắc đến.

Lý Tảo thấy Lưu Tước không lên tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa, người ta đãi khách toàn bằng thứ tốt, còn không vui vẻ, đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Có ngươi vì hắn vung tiền mà ầm ĩ, Kỳ Việt không biết đến. Lúc này hắn cưỡi trên lưng Mộc Diễm, cùng đoàn chiêng trống huyên náo, hoan hỉ hướng về phía Hà gia.

Không ít hài tử chạy theo nói lời cát tường lấy đường ăn. Kỳ Việt đã sớm đưa hạt dưa và đường cho Lâm Sinh, lúc này đã có đất dụng võ.

Đồ vật hắn mua tự nhiên đều là đồ tốt, kiểu dáng tinh tế, so với trong thôn bày bán ăn nhon hơn nhiều, nhóm hài tử ăn đến vui vẻ, càng ra sức nói lời cát tường.

Không ít người vây trước cửa Hà gia xem náo nhiệt, nhìn thấy đội ngũ đón dâu đi tới, ai cũng chúc mừng Kỳ Việt. Trong lòng Kỳ Việt vui vẻ, móc hầu bao trong ngực áo phát cho từng người.

Theo chân hắn đến trước cửa Hà gia, một bên gõ cửa một bên hô to lời cát tường, không qua bao lâu, cửa được Hà Quý mở ra, Hà Thiên cũng đứng một bên.

Kỳ Việt đã xuống ngựa từ sớm, hành lễ với đối phương. Mặc kệ trong nội tâm không chào đón người nhà này như thế nào, ngày đại hôn, công phu ngoài mặt vẫn phải làm đến.

Tiền thị đỡ tân phu lang mặc hỉ phục đi ra, phía sau còn có Lưu thị cùng Trịnh thị đang ôm hài tử.

Kỳ Việt vui sướng bước lên nghênh đón, nhưng vừa bước đến gần, trong mắt hắn lóe lên dị sắc.

Tiền thị cười vui vẻ, cả người đều tràn đầy hỉ khí: “Kỳ tiểu tử, ca nhi nhà ta giao cho ngươi, từ nay về sau, nó chính là phu lang của ngươi.”

Nàng vừa dứt lời, ngươi mặc hỉ phục nâng một cánh tay lên, dừng trước người Kỳ Việt.

Hai mắt Kỳ Việt nhìn chằm chằm cánh tay kia, thật lâu không nắm lấy.

Tiền thị không nghĩ hắn phát hiện ra cái gì, lúc này vừa vặn đối mặt, nàng vừa cười vừa nói: “Kỳ tiểu tử, ngươi đây là vui đến phát ngốc rồi à? Mau đưa người đi thôi.”

Kỳ Việt vẫn không đưa tay ra, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào Tiền thị, nói: “Ta tới đón phu lang.”

Cánh tay đang giơ lên giữa không trung thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Tươi cười trên mặt Tiền thị ảm đạm vài phần, ra vẻ như không hiểu hắn đang nói cái gì: “Phu lang ngươi không phải đang ở đây sao?”

Lâm Sinh đang đứng bên cạnh cũng tiến đến, khó hiểu nhìn Kỳ Việt: “Ngươi làm gì vậy? Còn không mau đón người đi, đừng chậm trễ giờ lành.”

Kỳ Việt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiền thị, không lên tiếng. Mỗi lần đứng trước mặt hắn, Hà Lăng có dáng vẻ như thế nào, hắn biết rõ, hắn thường xuyên cầm đôi bàn tay kia, hắn rất quen thuộc.

Âm thanh chiêng trống rung trời, hoan hỉ vui mừng, bầu không khí giữa bọn họ lại có chút kỳ lạ.

Cẩu Tử

Các hương thân đứng xem náo nhiệt đều khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ Kỳ Việt muốn đổi ý, không muốn thú Hà Lăng nữa?

Giống như có cùng suy nghĩ với mọi người ở đây, Hà Thiên mất mặt mở miệng: “Kỳ Việt, lúc trước là ngươi nhất quyết muốn thú Hà Lăng, bây giờ là có ý gì?”

Kỳ Việt nghiêng mắt nhìn Hà Thiên, nhếch miệng: “Hà đại thúc nói đúng lắm, người ta muốn thú là Hà Lăng, chứ không phải người nào khác.”

Hắn vừa dứt lời, liền vươn tay kéo khăn voan trên đầu tân phu lang xuống, lộ ra Hà Trân đang há mồm kinh ngạc.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán, người gõ khua chiêng gõ trống đều kinh hãi ngừng động tác.

Lâm Sinh trợn to mắt nhìn, đến khi hiểu ra, nháy mắt tức giận: “Đây là đang đùa giỡn với chúng ta à? Hà Lăng đâu?”

Ánh mắt Kỳ Việt đảo qua tất cả người Hà gia, ngoại trừ Hà Thiên đang kinh ngạc, sắc mặt những người khác đều mất tự nhiên, đây là đều có phần nhúng tay đi?

Hà Trân nghe thanh âm bàn tán bên tai, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Việt, cả người run lên, ánh mắt Kỳ Việt không còn khiêm tốn giống như trước, làm y dâng lên xúc động muốn cầu xin tha thứ.

Nhưng Hà Trân nghĩ đến tình trạng của Hà Lăng lúc này, lại nhịn xuống. Tiện nhân kia bây giờ đã phá thân, Kỳ Việt chắc chắn không còn muốn, vậy mình không phải là lựa chọn tốt nhất sao?

“Kỳ Việt…”

Một âm thanh khe khẽ vang lên, trong thanh âm huyên náo chung quanh không ai chú ý tới. Nhưng Kỳ Việt nghe được, hắn đột nhiên quay người, đám người đứng xung quan vô thức tránh ra, sắc mặt hắn lúc này quả thực rất dọa người.

Hà Lăng đứng ở kia, một ray vịn vách tường, vẻ mặt yếu ớt, trạng thái toàn thân không tốt chút nào.

Sắc mặt Kỳ Việt thay đổi, nhanh chân đi qua, một tay đỡ lấy Hà Lăng ôm vào ngực: “A Lăng, ngươi sao rồi?”

Hà Lăng cùng một chỗ với kẻ muốn làm chuyện đó với mình, lo lắng sợ hãi cả đêm, lúc này được Kỳ Việt ôm lấy, hai tay y nắm lấy y phục sau lưng hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt rơi xuống như mưa.

Nước mắt của y làm trái tim Kỳ việt đau thắt lại, thời điểm bị nhà họ Hà đánh đến thương tích đầy mình y cũng không có khóc, có thể nghĩ đến, hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện hì khiến y không thể thừa nhận.

Hà Trân nhìn người không nên xuất hiện ở đây đợc Kỳ Việt ôm trong lòng, y ghét ghét đến đỏ mắt.

Dựa vào cái gì? Nó lại có thể dễ như trở bàn tay có được thứ người khác mong muốn? Thân thể đã không còn trong sạch còn trở về?

Hà Trân há miệng muốn nói, lại bị Hà Quý đưa tay bịt chặt miệng.

“Ngươi muốn đem chúng ta đều kéo ra sao?” Hà Quý vững vàng ngăn chặn miệng Hà Trân, một chút thanh âm cũng không dám để y phát ra, dù sao cũng là bọn họ làm chuyện sau trái.

Kỳ Việt thấy Hà Lăng bắt đầu sụt sịt, khẽ vuốt lưng y, đẩy y ra một chút, cởi ngoại bào hỉ phục, bao lại toàn bộ cơ thể y, chỉ lộ ra khuôn mặt: “Đừng khóc, hai mắt đều sưng rồi.”

Đột nhiên bị hắn dùng y phục bao kín, Hà Lăng sửng sốt, cũng ngừng khóc.

Kỳ Việt dùng ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt y, cúi người ôm cả người y lên, đi đến bên cạnh Mộc Diễm, lúc đi ngang qua người nhà họ Hà, hắn nhìn cũng không thèm nhìn đến.

Dường như nhận ra Hà Lăng, Mộc Diễm chia đầu cọ lên mặt của y, trái lại làm tâm trạng của Hà Lăng thoải mái hơn không ít.

Kỳ Việt để Hà Lăng ngồi lên ngựa, hắn nhảy lên ngồi phía sau, đem người bảo hộ trong ngực, cúi đầu nói với Lâm Sinh sặc mặt còn chưa tốt lên: “Đi thôi.”

Tiếng chiêng trống một lần nữa vang lên, bầu không khí trở nên náo nhiệt, vui mừng đi về hướng nhà Kỳ Việt.

Hương thân vây xem nhanh chóng tản đi, cũng không đứng trước mặt người nhà họ Hà nghị luận cái gì, về phần trong lòng nghĩ thế nào, cũng chưa biết được.

Hà Trân đẩy Hà Quý ra, khóc chạy về phòng.

“Nhanh chóng tìm người gả nó đi!” Hà Thiên tức giận vứt cho Tiền thị một câu, cũng quay đầu rời đi.

Lần này, Hà gia quả thật mất hết mặt mũi.