Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 95: Long thành






**1**.

Cậu ba Thuận gọi kiệu phu đưa hai người bọn họ về phủ thượng thư.

Cậu út Bình được người ta dìu xuống kiệu liền hối ha hối hả khập khiễng đi vào trong. Gia nhân nhìn thấy cậu cũng luống cuống chạy vào báo tin.

"Ông ơi, ông ơi, cậu Bình cậu ấy về rồi!" Người ở trong phủ thượng thư mừng đến muốn khóc.

Anh Thanh vốn dĩ đang ảo não buồn bã trong nhà chính, vừa nghe tin cậu út Bình trở về, hắn lập tức chạy ra. Bộ dạng luống ca luống cuống, vừa vui mừng mà cũng vừa lo lắng.

"Cậu út! Sao cậu lại về đây!!"

Cậu út vừa thấy anh Thanh thì mừng lắm. Nhưng vừa chớp mắt liền thay đổi vẻ mặt, đánh lên người hắn: "Tôi có bảo tôi muốn đi bao giờ mà anh không cho tôi về? Anh để yên cho anh cả và anh hai dẫn tôi đi, tôi phải hỏi anh tại sao mới đúng!"

"Không phải đâu cậu út! Tôi thật sự không thể để cậu..."

Cậu út Bình liền cắt ngang lời anh Thanh: "Anh nghĩ nhiều rồi, sự việc thật nào có như thế. Đức thánh thượng không có ý như vậy, mà là..."

"Ông thượng thư, ông vẫn khỏe chứ?"

Cùng lúc này thì cậu ba Thuận bước vào.

**2**.

Cậu út Bình vẫn chưa khai ra thân phận thật của anh Đông với anh ba Thuận.

Hôm qua cậu chỉ ngồi nói chuyện với đức thánh thượng một buổi chiều thôi, vậy mà khi biết được sự thật thì máu huyết cứ dâng lên đầu, choáng váng sợ hãi không chịu nổi đến ngất xỉu.

Cậu còn như vậy, dựa theo lời anh Ba nói thì anh quen biết thánh thượng cả năm rồi, cậu Bình sợ cậu nói ra, anh Thuận không chịu nổi.

Nên cậu lôi anh Thanh vào một góc nói chuyện.

**3**.

Thanh xanh mét cả mặt: "Cậu út...cậu...nói thật không? Cậu Thuận và đức thánh thượng..."

Cậu út suỵt một tiếng nói: "Anh be bé cái miệng lại giúp tôi, anh ba tôi còn ngồi ở ngoài đó. Anh ấy còn chưa hiểu sự tình gì đâu. Cái cô Hoàng Ngọc tiểu thư kia không biết là công phượng nơi nào mà lại ưng cái ông ba ngơ ngác ấy. Tôi bây giờ lại thành em trai phò mã tương lai. Anh Thuận hiện tại thân với vua như anh em ruột vậy, thậm chí còn nhờ vả thánh thượng để mắt đến tôi. Nên hôm bữa người mới kiếm cớ qua gặp. Bảo tôi đi lễ vạn thọ chắc là rủ đi cho vui thôi. Anh cứ làm quá lên!"

Thanh bối rối: "Tôi...tôi cũng không ngờ..."

Cậu Bình lại trách hắn: "Hôm qua tôi gặp đức thánh thượng, phong thái người nho nhã chuẩn mực như vậy mà bị anh nói thành kẻ dâm ô không đàng hoàng. Tôi nghĩ mà tôi cứ thấy anh sai! Hóa ra là anh sai thật!!"

Thanh liền bào chữa: "Không phải đâu cậu út! Cậu không có vào cung, cậu không biết, đức thánh thượng thật sự...phóng khoáng quá đáng lắm!"

Cậu Bình bị Thanh làm cho một trận mất vía thì cũng hơi bực, lớn giọng nói: "Tôi thấy anh mới là quá đáng đấy! Đức thánh thượng bình dị gần gũi như vậy mà anh lại nói người là kẻ thiếu đứng đắn! Anh làm phận bề tôi như thế đấy à?"

"Không...không phải cậu út...đức thánh thượng thật sự..."

"Thuận! Em sao lại ở đây?"

Có tiếng của cậu hai Tâm vang lên từ nhà trước.

Cùng lúc này cậu ba Thuận cũng lên tiếng: "Ơ? Anh Đông? Anh Nhân? Anh Tâm? Sao ba người lại đi cùng nhau vậy?"

Cùng lúc này, giọng nói điềm đạm từ tốn của cậu cả vang lên.

"Bọn tôi lặn lội về đây để kiếm thằng út."

"Anh Nhân, anh kiếm em Bình làm gì vậy?" Cậu ba hỏi.

"À" Cậu cả nhẹ nhàng nói: "Tôi định đánh cho nó gãy cái chân kia luôn để nó học cách nghe lời người lớn cậu ba ạ."

**4**.

Cậu Thanh và cậu út núp ở phía sau lén lút nhìn lên nhà chính.

Cũng tại cậu út Bình lúc này không dám tùy tiện xuất đầu lộ diện trước mặt cậu cả Nhân.


Ở ngoài kia, cậu ba hòa nhã nhẹ nhàng nói: "Anh nói vậy chứ anh đâu nỡ đánh em nó. Còn Đông, anh tại sao lại đi cùng hai người anh trai tôi thế?"

Hoàng Đông công tử xếp quạt, ồ to một tiếng: "Hóa ra cậu Nhân với cậu Tâm là anh ruột của Thuận sao? Ta nào biết! Bọn ta chỉ là nhân duyên dẫn dắt tình cờ gặp gỡ mà thôi."

"Nhân duyên xàm xí, tự nhiên đòi theo thì có." Cậu hai Tâm lầm bầm trong miệng, chỉ đủ tự mình nghe.

Cậu ba Thuận nhã nhặn: "Ông thượng thư và em Bình ra nhà sau có chút việc riêng rồi. Mọi người đợi một chút, bọn họ sẽ lên thôi."

Hoàng Đông công tử vô cùng thoải mái tự nhiên: "Nếu như vậy thì đừng đứng nữa! Cậu Nhân, cậu ngồi xuống đi."

Nói rồi gã liền dắt tay cậu Nhân dìu cậu ngồi xuống sập.

Cậu Nhân cũng hòa nhã đáp lại: "Cảm ơn anh."

Hoàng Đông công tử lại nói: "Không có gì. Cậu Tâm, cậu cũng ngồi đi cậu." Vừa nói vừa định nắm lấy tay cậu Tâm.

Cậu hai Tâm nhìn hắn bằng ánh mắt kì dị, bước ngang sang một bên tự giác ngồi xuống: "Cảm ơn...tôi tự ngồi được."

Hoàng Đông công tử liền quay sang lấy ấm trà đổ ra tách.

"Cậu Nhân, vừa dùng bữa xong, cậu làm tí trà cho ấm bụng."

Cậu Nhân nhận tách trà do công tử rót cho, miệng cười từ tốn: "Cảm ơn, anh chu đáo quá."

"Cẩn thận nóng nha cậu."

"Vâng ạ."

Cậu hai Tâm nhìn hai người bọn họ, mắt như muốn mù.

Sau đó công tử lại đứa tách trà cho cậu hai Tâm.

"Cậu Tâm, cậu cũng uống trà đi."

Cậu Tâm nói giọng cứng đơ: "Cảm...ơn...tôi không khát...cảm ơn..."

"Cậu không khát thì cứ uống, uống cho tôi vui."

"Dạ thôi, anh cứ giữ lấy mà uống. Tôi đau bụng quá.. tôi ra...ngoài sau đây."

Nói rồi liền đứng dậy, quay lưng bỏ chạy, cả người đều rợn cả lên.

Ở ngoài cửa, cậu ba Thuận không được người khác dìu vào, cũng không ai rót trà cho, vô tư bình thản không hiểu chuyện đời nói một câu: "Bụng Tâm có vẻ yếu."

Cậu cả gật đầu: "Yếu thật."

**5**.

Cậu hai Tâm chạy ra đằng sau, đầu óc còn vô cùng bối rối mọi chuyện từ lúc ở quán trọ cho đến khi về lại phủ thượng thư!

Cái tên Hoàng Đông kia là còn cháu nhà ai thế? Nói mấy cái chuyện tề gia trị quốc thiên văn địa lý nói hay quá trời! Cậu thì nghe không hiểu gì cả, nhưng lại toàn chủ đề ông cả thích tham luận.

Ông cả ban đầu có vẻ không thích gã, về sau lại bị cái vẻ uyên bác của gã làm cho mất cả hồn phách. Hai người bọn họ bàn luận lý giải chuyện trên trời dưới đất đại sự quốc gia hợp ý vô cùng.

Cái tên thất học chỉ biết làm ăn buôn bán như cậu hai Tâm ngồi một bên nghe thôi mà đau cả đầu. Nhưng cũng nhờ không tham luận, mà cậu mới có thời gian để ý sự bất thường của cái tên Hoàng Đông kia.

Gã bị sao ý, hể chút là nắm tay, nắm chân, sờ lưng người ta.

Đã vậy còn quan tâm ân cần quá độ.

Gã nói là do gã từng đi học ở phương xa, quen với nề nếp chỗ xứ người, nên nói chuyện với người khác hay làm cử chỉ thân mật lắm.

Nói thế mà ông cả cũng tin? Chẳng lẽ do cậu hoang tưởng nghĩ sai cho người ta? Hay là do ông cả bị ăn bùa lú rồi.

**6**.

Đúng lúc này thì cậu hai Tâm đâm sầm vào hai cái kẻ đang nấp sau cột nhà.

"Ồ, Thanh, Bình. Hai đứa làm cái gì ở đây thế? Tại sao không lên nhà...?"

Cậu Bình: "Tụi em.. tụi em..."

"Tụi tôi đang bàn lại việc lễ vạn thọ thôi cậu hai. Tôi nghĩ lại rồi, chắc cũng không đến mức bắt cậu út về quê làm gì đâu."

Thanh hắn nhanh trí nói.

Cậu hai Tâm vốn dĩ cũng không mặn mà chuyện bắt ép cậu Bình về quê, nghe Thanh hắn nói vậy, cậu cũng mừng cho út nó.

Suy nghĩ một hồi, cậu lại chống tay hai bên hông, nói ra đắn đo trong lòng: "Tôi hỏi hai cậu một chút. Hai cậu có biết cái tên Hoàng Đông công tử kia xuất thân ra sao không? Cái tên đó cứ rờn rợn thế nào ấy!!"

Cậu Bình nhìn anh Thanh.

Anh Thanh nhìn cậu Bình.

Cùng lúc này thì cậu ba Thuận xuất hiện: "Ơ, anh Tâm? Anh không phải đau bụng sao? Bình em, ông thượng thư, hai người đã xong chuyện chưa? Anh Nhân anh ấy bảo mọi người xong chuyện rồi thì nhanh lên nhà trên, mọi người hiểu tính anh ấy, đừng bắt anh ấy đợi."

Cậu hai Tâm liền gập bụng: "Anh...anh vừa đi xong bụng lại đau rồi. Thuận, Thanh với út cứ...lên trước đi. Mặc anh."

Nói rồi liền bỏ của chạy lấy người.

Câu hai tởn cái tên Hoàng Đông kia lắm rồi.

**7**.

Cùng lúc này ở trên nhà chính.

"Nói sao Nhân và cậu Tâm lại là anh trai Thuận. Ban đầu ta cứ sinh nghi, cứ thấy ba người có nét tưa tựa nhau."

Cậu Nhân cười từ tốn, đặt tách trà xuống sập gụ: "Tôi với hai cậu ấy không cùng một mẹ. Anh nhìn mà đoán được, anh cũng thật tinh ý."

Hoàng Đông công tử cầm lấy tay cậu Nhân, vuốt nhẹ một cái: "Trời ạ, tay Nhân sao lại mềm thế này."

"Cũng nhờ phúc đức thầy mợ, từ nhỏ không phải làm việc nặng nhọc."

Hoàng Đông công tử cười tít mắt: "Ta xin phép Nhân, ta nói câu này. Nhưng nhà Nhân giống dòng tốt quá. Ai cũng mặt mày sáng láng đẹp đẽ. Nhân, cậu Tâm, cậu Thuận, à...còn cả cậu Bình nữa, đúng là...mỗi người một vẻ...Thế ở nhà, không biết Nhân còn anh em trai nào khác nữa không?"

Cậu cả nghe tới đây thì nhỏ nhẹ đáp: "Thầy tôi có phúc, sinh được bảy người con. Ở nhà còn có cậu tư, cậu năm, cậu sáu."

"Thế không biết tuổi tác thế nào? Có vợ con gì chưa?"

"Cậu sáu thì bằng tuổi cậu Bình. Suốt ngày rong chơi thôi, còn trẻ con lắm. Cậu tư, cậu năm là sinh đôi, nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Hai cậu ấy có chí làm quan, lo học tập, vẫn chưa vợ con gì cả."

Công tử Hoàng Đông quay mặt sang chỗ khác, mở quạt ra phe phẩy trước mặt, mắt sáng rờn cả lên, miệng cười toe toét, lẩm bẩm: "Tính tình trẻ con à? Sinh đôi sao?"

Cánh quạt khép lại, gã liền quay sang cậu cả Nhân, nhã nhặn nói: "Anh em nhà cậu quý hóa quá. Nếu sau này có lên đây, cần nương nhờ thì cứ qua chỗ tôi. Nhất là cái cặp song sinh ấy. Nếu được, thì lên theo một cặp."

Cậu cả Nhân nghiêm khắc với người nhà, nhưng với người ngoài thì lại dễ tính. Nhất là loại người vừa học rộng hiểu nhiều vừa nhiệt tình nồng hậu như Hoàng Đông công tử. Mặc dù cậu không định để em mình đi làm phiền người ta, nhưng tấm lòng thì cậu nhớ.

Cậu Nhân cười nói: "Anh Đông nói vậy, thì tôi cảm ơn anh."

**8**.

Cậu út đứng ở phía sau cột nhìn thấy, nghe thấy hết những chuyện ở đằng trước.

Ánh mắt cậu ấy chết lặng.

Cái người giúp cậu nhặt sách.

Cái người hòa nhã cùng cậu nói chuyện phiếm cả buổi chiều.

Cái người chơi đàn hay đến mức khiến gia nhân trong nhà khóc thành tiếng.

Đi mất rồi.


"Tôi nói với cậu rồi mà cậu út. Bề trên nói chuyện với quan viên cũng nói theo cái cách mồi chài đấy đấy, trừ những người đã thành gia lập thất thì người mới không trêu ghẹo." Anh Thanh khổ não nói.

Cậu út Bình thẫn thờ: "Tôi không muốn tin anh Thanh ạ."

"Lúc tôi mới làm quan tôi cũng không muốn tin cậu út ạ."

"Hai cậu ấy không muốn tin cái gì vậy?"

Cậu hai Tâm đi một vòng quành lại thì thấy Thanh với út nó đang ngồi chồm hổm một bên, ngóng chuyện gì đấy. Hắn mới quay sang hỏi cậu Thuận đang đừng đằng sau.

Cậu ba Thuận thành thật lắc đầu: "Em đâu biết, ông thượng thư với em Bình nói chuyện riêng, em đâu vô ý đến mức lại nghe lén..."

"Bốn người các cậu cũng hay lắm. Trốn ở dưới đó để khách đợi mà không áy náy. Cái tên làm anh như tôi thổ thẹn xấu hổ chết đi được!"

Cùng lúc này thì cậu cả Nhân phát hiện ra bốn cái bóng lập lờ ở sau nhà, dùng giọng nhỏ nhẹ từ tốn mà lôi đầu bốn người kia lên.

**9**.

"Mấy cậu ấy chắc có chuyện gì mới kẹt bên dưới, Nhân đừng vì ta mà trách bọn họ."

Vừa nói, Hoàng Đông công tử liền bày đặt vuốt vuốt ngực cho cậu cả Nhân. Đàn ông với đàn ông, đâu mấy ai tự nhiên làm như vậy. Ngay cả đàn bà với đàn ông, cũng chỉ vuốt hai, ba cái thôi. Hoàng Đông công tử lại vuốt liên miên dai dẳng nhiều lần, đã vậy còn vuốt một cách chậm rãi luyến tiếc.

Cậu hai Tâm lúc này hết nhịn nổi rồi, chạy từ nhà sau chạy lên, chỉ mặt gã mắng: "Này này, cái gì cái đó vừa vừa phải phải thôi! Tôi là tôi nhịn anh nãy giờ rồi đấy! Anh nhặt giùm tôi có mỗi cái túi tiền chứa mười lạng bạc mà anh đeo bám chúng tôi về tận đây! Như vậy không nói, anh còn hết lần này đến lần khác chạm chạm sờ sờ anh cả tôi! Tôi mà không đuổi anh đi, nãy giờ chắc tôi cũng bị anh sờ xoạng rồi. Anh nhìn quanh đi, có ai mà như anh không!"

Anh ba Thuận liền chạy lại kéo cậu hai lại: "Anh Tâm, anh đừng nói như vậy. Đông lúc trẻ có đi học ở nơi xa. Người ở xứ ấy chào hỏi nhau bằng cách nắm tay anh ạ, giao tiếp cũng hơi thân mật, nên Đông quen. Lúc mới gặp em, Đông cũng như thế đấy, sau này mới không còn nữa, không phải chỉ riêng anh với anh Nhân đâu."

Cậu cả Nhân điềm đạm nói: "Chuyện này lúc mới gặp anh Đông cũng đã giải thích trước rồi, cũng đã xin phép chúng ta thông cảm cho anh ấy, cậu làm gì mà thiển cận vô phép như vậy?"

"Tại vì em vừa nghe là biết gã bịa chuyện rồi!! Trên đời này làm gì có cái xứ quái đản ấy! Thanh, cậu học cao, rành địa lý, cậu nói cho chúng tôi nghe! Có cái xứ nào như vậy hay không??"

Thanh với cậu út nãy giờ vẫn đứng sau cột nhà chần chừ ló hai cái mặt ra. Hai người bọn họ là chủ cái phủ này, bây giờ lại hành xử như hai tên trộm.

Cậu Bình nhìn sang Thanh.

Thanh thì cúi mặt, lén lút nhìn về phía Hoàng Đông công tử.

Hoàng Đông công tử mỉm cười.

Nhìn Thanh.

Khép quạt lại.

Đặt quạt lên cổ.

Cứa nhẹ một đường.

Môi vẫn cười.

Cậu Bình lập tức ha ha cười.

"Anh Thanh này, hôm bữa hình như anh nói với tôi, ở phía đông nước ta có một cái xứ như vậy?"

Anh Thanh lập tức cười ha ha.

"Đúng rồi, đúng rồi, ở phía đông, phía đông nước ta có một quốc gia phong tục lạ lùng như vậy đấy!"

Cậu hai Tâm liền la lên: "Nhảm nhí!! Ai cũng biết phía đông nước ta, cách một con biển, là lãnh thổ của Bắc quốc."

Cậu Bình lại cười ha ha: "Hình như là phải đi xa hơn nữa anh nhỉ?"

Cậu Thanh ha ha cười: "Đúng rồi, lãnh thổ Bắc quốc đâu phải cực đông, từ đó vẫn có thể đi về phía đông cơ mà. Cậu hai cứ nhắm hướng đó mà đi. Sẽ gặp thôi!"

Vừa nói, hai người bọn họ vừa nắm tay nhau rời khỏi hiện trường.

**10**.

Cậu hai Tâm ngồi co gối ở ngoài thềm cửa suy xét lại bản thân.

"Chẳng lẽ mình nông cạn như vậy sao? Cái quốc gia mà ai cũng biết vậy mà mình lại không biết??"

Cậu ba Thuận nói: "Có mà anh, không chỉ mình Đông anh ấy từng đi đâu. Em gái anh ấy cũng từng đến đó. Đàn bà nơi ấy dạng lắm, cứ mỗi lần gặp phải đàn ông là sẽ..."

"Tiểu thư khuê cát nhà người ta từng đi đến đâu sao cậu rành thế?" Cậu hai Tâm chợt cắt ngang.

"À..."

**11**.

Hoàng Đông công tử hình như nhận ra cậu Tâm hơi khó theo, liền chuyển sang bám lấy cậu Nhân.

"Hôm nay nói chuyện với Nhân vui quá. Có gì bữa nào Nhân cho ta mời cậu uống rượu. Chỉ ta với Nhân thôi."

Cậu cả Nhân từ tốn nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi có việc phải về quê gấp. Sợ rằng còn lâu mới có dịp gặp lại."

Vẻ mặt Hoàng Đông công tử hụt hẫng tràn trề.

"Tại sao? Tại sao lại phải về gấp? Nhân ở đây thêm một thời gian nữa đi mà!"

"Chuyện trong nhà, khó nói ra miệng."

**12**.

Ờ ngoài đường, Hoàng Đông công tử đi từng bước về phía hoàng cung, vẻ mặt ảo não sầu bi vô cùng.

Cái duyên của gã với mấy anh em nhà họ Trần cứ thế nào ấy.

Năm ngoái ở hội Long Trì cứ ngỡ được một mẻ to, lại bị em gái giành mất.

Hôm qua nhìn thấy cậu Bình trên phố, cứ tưởng được trời thương, vậy mà hóa ra lại là "người nhà" của Nguyễn ái khanh!

Hôm nay ngỡ được ông trời bù đắp cho hai bữa ăn béo bở.

Sau đó phát hiện ra một trong hai món toàn là xương không nuốt được, đành chịu.

Món còn lại thơm ngon mỡ màng, biết nói chuyện, có khí chất, lại ngây thơ ngầm. Cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi, riêng mấy chuyện phong lưu là còn cần người chỉ dạy.

Gã đã xắn tay áo định chỉ dạy cho người ta rồi, vậy mà lại có chuyện trong nhà phải đi gấp.

Tiền nhân nói vương đạo là cô đạo, nói quá trời đúng luôn!!

**13**.

"Cậu còn đứng đó làm gì? Không mau đi về."

Cậu cả Nhân vẫn còn chưa quên việc mang cậu út về quê để tránh họa.

Thế nhưng bây giờ thời thế khác xưa rồi.

"Cậu cả, cậu cho phép cậu út ở lại với tôi."

Cậu cả Nhân vốn đang nhìn cậu út. Cậu ấy nhẹ nhàng chớp mắt một cái rồi quay sang tên Thanh.

"Ngài thượng thư nói chuyện hay lắm. Trước sau thống nhất vô cùng."

Thanh hắn liền run.

Cậu Bình cũng đang run nép sát lại người Thanh.

Hai người bọn họ run cùng nhau.

Lúc này thì cậu hai Tâm đang ngồi ngoài thềm ngẫm nghĩ về bản thân nói vọng vào: "Thanh với út không muốn về thì anh cứ mặc kệ tụi nó đi. Thanh hắn nói như vậy là hắn lo liệu được rồi."

Câu ba Thuận đứng một bên không hiểu sự tình ngơ ngác hỏi: "Ồ, trong nhà có chuyện gì mà mọi người bàn luận sôi nổi thế?"


Cậu cả Nhân lại quay sang cậu Thanh, điềm đạm nói: "Tôi không phải loại người vô lý. Tôi biết cậu cũng vậy. Giờ cậu nói tôi nghe cậu có cách gì thì tôi không xen vào chuyện nhà cậu nữa."

Thanh hắn liền nhìn sang cậu út.

Hắn biết nói gì bây giờ.

Nói ra thân phận của thánh thượng cùng ý đồ thật sự của người thì hắn không biết cậu cả, cậu hai, câu ba phản ứng thế nào.

Nhưng nói dối thì hắn không dám.

**14**.

Cậu cả Nhân thấy tên Thanh chỉ biết ôm cậu Bình đứng im lặng thì nói: "Hai cậu đừng hòng qua mắt được tôi. Tôi nhìn cảnh này là tôi biết hai cậu đang giấu giếm gì đấy."

Cậu hai Tâm ngửa đầu than thở: "Ông cả ơi là ông cả, ông để yên cho hai đứa nhỏ sống với nhau đi! Thanh hắn nói không sao thì ông tin giùm chúng nó. Kiểu gì thì Thanh cũng không làm gì có hại với út nó đâu!"

Cậu cả Nhân nói giọng trầm, chậm rãi: "Tôi có linh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là chuyện của hai chúng nó."

Nói rồi cậu quay sang Thanh và Bình.

"Thế hai cậu có nói không."

Cậu Bình và Thanh ôm lấy nhau, im lặng.

"Không nói à? Vậy thì thôi. Ngài thượng thư ở lại mạnh giỏi, tôi mang em tôi về."

Vừa nói, cậu cả vừa ra hiệu cho người ở trong nhà xông lên kéo Thanh và cậu Bình mỗi người một nơi.

"Anh Thanh!!!" Cậu út hoảng hồn kêu lên.

"Cậu út!!" Thanh hắn bị người ta đột ngột xông lên dùng vũ lực lôi ra, cũng giật mình.

Cậu hai Tâm hoảng hồn đứng dậy, can ngăn: "Ông cả à, Thanh hắn là thượng thư trong triều, thằng em này lạy anh, anh đừng có để bọn gia nhân đối xử với hắn như vậy."

Cậu ba Thuận đứng một bên, quay qua quay lại nhìn, vẫn không hiểu gì cả.

Cậu cả Nhân thì điềm đạm nói: "Nếu ngài thượng thư chê tên dân đen tôi càn rỡ, thì cứ kêu người trong phủ ngài trói tôi lại đi. Ngài dám làm chuyện đó, thì tôi chịu thôi."

Thanh hiển nhiên không dám. Hắn và cậu út chỉ biết vẫy vùng để đám gia nhân dưới trướng cậu cả tách hai người khỏi nhau, Cậu út bị vác lên vai, mang ra ngoài xe.

**15**.

Trong tình cảnh này, mọi người chỉ biết ra sức kêu la, mỗi người kêu một kiểu.

Thanh: "Cậu cả, tôi không nói được. Lần này chuyện lớn quá, tôi không dám nói cậu ơi!!"

Cậu ba: "Ủa, sao mọi người lại đánh nhau vậy? Ai giải thích cho Thuận với?"

Cậu hai: "Ông cả, anh cho thằng em này xin. Có gì thì ông bảo lũ gia nhân lui xuống rồi mình từ từ bàn tính. Ông giận hai thằng em nó, cũng đừng làm như vậy!!!"

Cậu út: "Hoàng Đông công tử thật ra là đương kim thánh thượng trong cung!!! Đức bề trên không có ý gì với em cả, nhưng mà có ý với hai anh đó!!! Hai anh đừng lo cho em nữa, tự vác thân mình chạy đi!!!"

Bầu không khí: "..."

**16**.

Thanh hắn giật mình vì cậu út tự nhiên lại to gan lớn mật thẳng thừng nói hết mọi chuyện như vậy.

Cậu hai Tâm thì biến thành tượng đá, chết lặng rồi, không biết còn thở không.

Cậu ba Thuận vẫn ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu tại sao em Bình lại gọi Đông người bạn tốt của hắn là thánh thượng.

Đám gia nhân xung quanh thì ngơ ngác không thua gì cậu ba.

Còn cậu cả Nhân...

Cậu ấy im lặng...

Nghĩ về tất cả mọi thứ...

Tin đồn ở dân gian.

Cung cách nói chuyện.

Từng đi thăm thú phương xa.

Cái kiểu nắm tay nắm chân sờ xoạng học được từ cái quốc gia nào đấy ở hướng đông.

Lại còn mời đi uống rượu riêng hai người.

Thái độ của tên Thanh và cậu Bình.

Những chi tiết lặt vặt khi nhặt lại với nhau thì lại tạo thành một câu chuyện rõ ràng dễ hiểu.

Cậu cả Nhân trầm lặng nhìn ra phía cổng lớn.

Bóng người đã rời đi.

Ánh mắt sắc như dao.

Hai nắm tay siết chặt lại

Và cuối cùng là hai tiếng...

"Thế à?"

Thật nhẹ...

**16**.

Lễ vạn thọ của đức thánh thượng sắp đến rồi.

_______________________

**Lời tác giả**: mọi người cho tôi hỏi một câu.

Loại tính cách nữ vương + muộn tao + chậm tiêu trong chuyện tình cảm thì nên là công hay thụ?

À mà thôi, kiểu gì tôi cũng cắt ở đây cho nó li kì, chương sau cặp khác nhé.