Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 162: Abo






**Lời tác giả**: các bạn đừng quên vote và tặng quà để ủng hộ tác giả nhé!
______________
**1**.

Được rồi.

Bắt đầu thôi.

Tôi chậm rãi viết xuống những điều phải lưu ý khi mang thai.

Phải ăn uống đủ chất, đa dạng thực phẩm.

Không được ăn đồ tái, sống.

Không được ăn đồ quá mặn.

Không được ăn đồ quá chua.

Không được ăn đồ quá ngọt.

Nên vận động cơ thể.

Nhưng không thể vận động quá nhiều.

Không được mang giày có gót.

Không được uống rượu.

Không được uống trà.

Càng không được uống cà phê.

Cũng không được...!
Đang nói tới đây thì tiểu thiếu gia đột nhiên giật lấy tờ danh sách tôi đang viết, vò lại, ném thẳng vào mặt tôi.


**2**.

Tôi nói thử cái này.

Trên đời này có Omega nào mang thai mà không phải chịu khổ không?
Không có.

Người khổ ít.

Người khổ nhiều.

Rõ ràng không có ai là không khổ.

Đây là chuyện tự nhiên, tạo hóa bắt buộc, không phải do tôi tự đẻ ra.

Vậy mắc gì quạu?
Tôi hỏi tiểu thiếu gia ấy!!!
Mắc gì cậu ấy quạu!!!
**3**.

Mọi chuyện bắt đầu từ sau cái ngày anh dâu trưởng tôi sinh đứa thứ ba ở bệnh viện, tôi và tiểu thiếu gia bắt đầu hẹn hò.

Tôi hiển nhiên sẽ không dẫn cậu ấy đi uống cà phê, nhưng những chỗ như nhà hàng, rạp phim, công viên thành phố chúng tôi đều đi đủ cả.

Tiểu thiếu gia dần mở lòng với tôi hơn, đối xử với tôi cũng...tình cảm hơn.

Đoạn thời gian đó phải nói là ngọt ngào vô cùng, mọi thứ đều nhuộm trong một màu hồng phấn.

Sau tầm một tháng cực khổ bồi đắp tình cảm, thì một đêm nọ, tiểu thiếu gia cuối cùng cũng rủ tôi...!
...ngủ cùng giường với cậu ấy.

Đêm hôm đó, tôi vô cùng hồi hộp.

Mà tiểu thiếu gia cũng đỏ mặt, trở nên trầm lặng ít nói hẳn đi.

Chúng tôi đều biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Vốn dĩ bác sĩ nói khía cạnh tính dục của tôi phát triển chậm hơn các Alpha khác.

Chuyện tình cảm của tôi với tiểu thiếu gia ban đầu không suôn sẻ, một phần là do thiếu vắng tác động của pheromone.

Nhưng không biết có phải do việc kết đôi hay không, gần đây tôi bắt đầu cảm nhận được pheromone của tiểu thiếu gia.

Mà pheromone tôi tiết ra cũng ngày càng mạnh mẽ, tiểu thiếu gia cũng dần bị tôi ảnh hưởng.

Tôi chậm rãi, cởi cúc áo của tiểu thiếu gia.

Cậu ấy không ngăn tôi lại.

Tôi áp sát vào cậu ấy, chuẩn bị kĩ càng.

Vào khoảnh khắc này....!
Tiểu thiếu gia đột nhiên ốm nghén.

**4**.

Nói thật, hai con mắt của tôi chưa từng thấy ai nôn nhiều đến vậy.

Anh dâu trưởng và bạn trai em gái tôi lúc bị nghén cũng không đến mức này.

Vậy mà tiểu thiếu gia nôn hết một đêm.

Tôi dành nguyên đêm chăm sóc cho cái sự nôn của cậu ấy.

Cái việc kia, hoàn toàn không động chạm gì được.

Tôi hận.


**5**.

Nói cũng lạ.

Tôi nghe nói ôm nghén thường xảy ra vào ba tháng đầu thai kì.

Vậy mà tiểu thiếu gia ở tháng thứ tư mới bắt đầu nghén.

Nghén thì nghén đi!
Cậu ấy lại phải hành tôi mới chịu!
Mỗi lần khó chịu trong người, cậu ấy đều đè đầu tôi ra mà chửi.

Đã vậy còn kén ăn, kén uống, kén đứng, kén ngồi, kén nằm, kén nghỉ.

Dù tôi làm cái gì cậu ấy cũng chê cho bằng được.

Tính tình tiểu thiếu gia vốn đã xấu, đến lúc mang thai còn xấu hơn vạn lần!!!
**6**.

Hôm nay, cha mẹ của tiểu thiếu gia đi vắng.

Đi suốt nửa tháng.

Bình thường, cô nhà luôn ở cạnh chăm sóc tiểu thiếu gia, chỉ cho cậu ấy cái gì được làm, cái gì không được làm.

Bây giờ cô nhà đi vắng.

Tiểu thiếu gia ngay cả chuyện mình có được uống cà phê hay không cũng không biết.

Tôi liền thực hiện bổn phận của mình, dồn hết kiến thức bản thân thu thập được từ mẹ và anh dâu trưởng viết xuống những điều cần lưu ý khi mang thai giúp tiểu thiếu.

Ghi bằng tay, nắn nót đàng hoàng!!
Chẳng hiểu thế nào mà cậu ấy lại tự nhiên tỏ thái độ với tôi! Lấy tờ giấy tôi cất công ghi nãy giờ xé nát, vo lại, ném vào mặt tôi.

"CÁI NÀY KHÔNG ĐƯỢC! CÁI KIA KHÔNG ĐƯỢC!! ANH GIẾT TÔI LUÔN ĐI!!"
Nói rồi cậu ấy cầm nguyên ly nước trên bàn, tạt vào người tôi.

"TỪ SÁNG ĐẾN GIỜ TÔI KHÔNG ĂN ĐƯỢC CÁI GÌ CẢ!! KHÔNG ĂN ĐƯỢC CÁI GÌ CẢ!!! ĂN VÀO ĐỀU ÓI HẾT RA!!! ANH LÀ ĐỒ TỒI!!! ANH LÀM TÔI CÓ THAI, BÂY GIỜ LẠI MUỐN BỎ ĐÓI TÔI!! ANH ĐI CHẾT ĐI!!!"
Tôi thề, đứng ở bên kia đường có thể nghe được tiếng hét của tiểu thiếu gia từ phòng ngủ.

Từ khi mang thai cậu ấy hay nổi điên, quát tháo vô cớ như vậy.

Mà mỗi lần nổi điên đều đem tôi ra làm bao cát, trút giận.

Tôi nhịn một hồi thì nhịn hết nổi, xông ra ngoài, đóng sầm cửa.

Sau đó thì tiếng khóc của tiểu thiếu gia vang lên.

Thế là tôi lại vào phòng, dỗ cậu ấy.

Dỗ cậu ấy một hồi thì cậu ấy lại xuống nước, nói xin lỗi vì đã quát mắng tôi.

Tôi thở ra nhẹ nhõm nói không sao.

Chúng tôi làm hòa.

Cậu ấy tựa vào lồng ngực tôi, thỏ thẻ hỏi tôi có thể xuống nhà lấy cho cậu ấy một lon soda không.

Tôi dịu dàng nói với cậu ấy, trong soda có caffeine và đường hóa học, không thể uống nhiều.

Nhưng tôi vẫn vô cùng thấu hiểu, nói rằng sẽ cho cậu ấy uống một ngụm nhỏ.

Nhỏ thiệt nhỏ thôi đó!
Tiểu thiếu gia lập tức mỉm cười rất tươi.

Rồi lại tự nhiên khóc lớn, nhào tới bóp cổ tôi.

**7**.

Cuộc sống của tôi kể từ khi tiểu thiếu gia ốm nghén nó bất thường như thế đấy.


Bất thường theo cái tâm trạng vô thường của tiểu thiếu gia.

Tôi một mặt giận cậu ấy đụng chút là nổi quạu với tôi.

Một mặt khác, vừa lủi thủi ngồi than khóc với em trai xong liền phải xách mông vào nhà lo cho cậu ấy.

**8**.

Với tình trạng ốm nghén hiện tại của tiểu thiếu gia, cậu ấy hoàn toàn không thể đi ra ngoài.

Bởi vì không biết lúc nào thì cậu ấy sẽ muốn nôn, càng không biết khi nào cậu ấy sẽ lại lên cơn nóng giận thất thường.

Mà bản thân tôi cũng chẳng thể đi đâu, chỉ có quanh quẩn trong nhà chăm lo hầu hạ, làm tôi làm tớ, làm bao cát cho tiểu thiếu gia.

Cả tôi và tiểu thiếu gia đều kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần.

Chúng tôi nằm trên giường, hai mắt thâm quầng, quần áo xộc xệch.

Tôi không nhớ lần cuối cùng mình đi tắm là khi nào.

Tôi nhìn tiểu thiếu gia.

Mà tiểu thiếu gia cũng nhìn ngược lại tôi.

Chúng tôi đồng loạt thở dài.

**9**.

Bộ dạng của hai người chúng tôi thật sự rất thảm.

Tôi không còn chút anh khí khi xưa.

Mà tiểu thiếu gia cũng không còn cái vẻ kiêu kì hồi đó.

Tôi với cậu ấy bây giờ trông như hai con cô hồn vất vưởng có thể nằm vật vờ ở bất cứ đâu trong nhà.

Nhưng trong cái rủi có cái may.

Chí ít bọn tôi không phải ra ngoài đường.

Tiểu thiếu gia muốn ở nhà bao nhiêu cũng được.

Riêng phần tôi, làm việc cho công ty gia đình, nghỉ quá phép thì cũng không ai dám đuổi tôi.

Không cần ai nói với ai, tôi và tiểu thiếu gia cũng tự hiểu với nhau, trong giai đoạn này, chúng tôi sẽ cách ly xã hội, không để ai thấy bộ dạng thê thảm của tụi tôi bây giờ!!
Kể cả là người thân trong nhà cũng không!
Tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi nhà!
Tuyết đối!!
**10**.

Em trai tôi gọi điện nhắc nhở.

Hai ngày nữa là đám cưới em gái tôi với bạn trai nó.