1.
Sáng hôm sau, tôi vội vã qua nhà em trai hỏi han tình hình.
Không ngờ vừa qua đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng trước nhà quét sân.
Con gái nhà ai mà khéo đẻ, da mịn như bột gạo, tóc mướt như lông mèo, hai mắt sâu như đáy giếng, môi đỏ như mào gà, răng đều như bắp.
Đẹp thua mỗi vợ tôi.
Tôi ngước đầu nhìn lên dung nhan em dâu tương lai mà lòng không có chỗ nào không ưng.
Đã vậy, cô ta còn mặc áo tấc gấm trắng, nhìn thôi cũng biết là con nhà giàu.
Kiểu này thì chỉ có thể là con gái phú ông làng bên.
Tôi đoán đố mà sai!
2.
Nhìn thấy tôi, cô gái nhẹ nhàng nói: "Dạ, em chào anh ạ.
"
Cái giọng trầm kia sao mà ngọt xớt vậy không biết, nết na nền nả đến thế là cùng.
Cô ấy mở cửa mời tôi vào nhà.
Tôi vào trong nhằm lúc thằng em tôi đang ngồi trên sập tre cài nút áo.
Nó làm gì nãy giờ mà đến giờ mới cái nút áo?
Tôi không nói thẳng ra, chỉ nhìn nó cười mỉm, nhếch nhếch lông mày.
Thằng em tôi đúng là cái đứa chưa trải sự đời, có vậy thôi mà đã đỏ ửng cả hai má.
"Rồi thế nào, chịu hông?" Tôi ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai thằng em.
Hai má nó đỏ ửng, gật đầu.
"Dạ chịu.
"
3.
Mấy ngày kế tiếp, cô gái xinh đẹp kia cứ vậy mà sống tiếp với em trai tôi.
Mỗi ngày, thằng em tôi ra ngoài bốc thuốc cho bà con.
Cô gái kia thì ở nhà lo chuyện nội trợ nấu cơm giặt giũ.
Đến tối thì hai đứa đóng cửa ú ớ với nhau.
Riết rồi coi không được.
Đêm hôm lén lút hẹn hò thì thôi đành.
Đằng này một đứa trai chưa vợ, một đứa gái chưa chồng, vậy mà lại công khai sống chung với nhau thế kia.
Tôi mà là phú ông, tôi tự thân chạy sang lôi con gái về.
Nóng ruột, tôi nhịn không nổi nữa, chạy sang hỏi em trai bao giờ thì nó chịu cưới con người ta!!!
Cô gái đó nghe tôi nói xong, lập tức vòng tay lên cổ em trai tôi, hai mắt lả lơi, miệng cười thích thú:
"Anh trai đã mở lời rồi, còn chàng thì bao giờ chịu lấy tôi?"
Thằng em tôi nghe mà ho cơm sặc sụa.
Cuối cùng thì nó kiếm cớ lảng đi, đuổi tôi về.
4.
Tôi để ý, con rắn trắng em trai tôi nuôi dạo này chẳng thấy đâu cả.
Tôi hỏi thì thằng em tôi ấp úng không đáp.
Cái thằng này, dạo này cứ làm sao ấy.
5.
Mấy bữa nay, em tôi yếu trong người thấy rõ.
Nó là thầy lang duy nhất trong làng, ai bệnh cũng đi tìm nó, đến lượt nó bệnh thì chẳng biết đi tìm ai.
Mà thằng này chắc trúng thực, sáng giờ thấy ói lên ói xuống mấy bận rồi.
May là có cô vợ hờ của nó bên cạnh chăm sóc.
Người ta thương nó thế kia mà nó cứ ậm ờ chuyện cưới hỏi.
Nghĩ mà chán!
6.
Hôm nay, em dâu hờ của tôi qua thăm, bộ dạng trông thì bẽn lẽn, rón rén, nhưng miệng thì cứ tủm tỉm.
Tôi hỏi em nó có chuyện gì.
Em dâu hờ tôi khép nép ngồi xuống ghế, duyên dáng nói:
"Dạ, tụi em cấn rồi anh ạ.
"
Tôi nghe xong mà phun cả nước trà trong miệng ra sàn.
"Cấn rồi?"
Em dâu tôi vén tóc, chớp chớp mắt:
"Dạ, cấn rồi ạ.
"
Gần hai tháng rồi.
Nói mà như khoe ý!
7.
Thôi chết rồi, hai cái đứa này, tôi bảo chúng nó cưới thì mãi không cưới.
Vậy mà còn tối ngày làm trò lẳng lơ với nhau.
Bây giờ cấn rồi, có mà nhục mặt với bà con lối xóm.
Tôi chạy qua, nói chuyện với em trai cho rõ ràng.
Thân là đàn ông con trai, làm con gái nhà người ta có thai rồi lại ậm ờ chuyện cưới xin.
.
.
coi sao mà được!!!
Thấy tôi răn dạy em trai, em dâu hờ của tôi cũng xen vào:
"Đúng vậy đó, chàng không chịu cưới tôi, rồi tôi phải biết làm sao với con chúng mình.
"
Vừa giải bày, em dâu hờ vừa ngã vào trong lòng em tôi, ngón tay ngả ngớn bay nhảy trên lồng ngực.
Mà còn ở trước mặt tôi nữa.
.
.
8.
Thôi kệ, dù em dâu hờ tôi có đôi phần suồng sã, nhưng cũng mang thai rồi.
Tôi ép mãi, thằng em tôi cũng gật đầu chịu cưới.
Sáng hôm sau, tôi bảo vợ đi sắm trầu cau, rồi hẹn với bà mối qua nhà phú ông dặm hỏi.
Ai dè lúc qua đó, phú ông lại nói nhà chúng tôi bắt họ đợi lâu quá, ông ấy đồng ý gả con gái cho nhà khác rồi.
Tôi nói vậy sao được, dù gì thì con gái ông ta cũng mang thai giọt máu của em trai tôi rồi.
Phú ông nghe tôi nói mà không tin, kêu một đám gia nhân ra đánh tôi.
May là có vợ tôi đứng ra giải quyết bọn họ, chúng tôi mới bình an về nhà.
9.
Về tới nhà, tôi còn đang bâng khuâng không biết phải làm thế nào.
.
.
Thì tự nhiên phát hiện nguyên một đám người đứng tấp nập trước nhà tôi.
Người nào người nấy hai mắt thâm quầng, da thịt nhợt nhạt nứt nẻ, trông như mọc vẩy.
Bọn họ lần lượt mang trầu cau, rượu, bánh trái, gạo, heo quay, vàng bạc châu báu chất đầy nhà tôi.
Tôi hỏi bọn họ là ai.
Bọn họ nói bọn họ là sứ giả của xà tộc đến dâng sính lễ rước dâu.
Tôi hỏi "dâu" nào ở đây?
Họ nói lúc tôi với vợ tôi đi vắng, hoàng tử của bọn họ đã rước cô dâu gì đó về tộc làm lễ rồi, hiện tại bọn tôi chỉ cần nhận sính lễ thôi.
Tôi phân vân bối rối quá, nên chạy qua nhà em trai tôi, hỏi nó có biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Ai ngờ lúc vào nhà lại chỉ thấy nhà cửa trống không, em trai tôi không có, em dâu hờ cũng biến mất tiêu luôn.
Tôi với vợ hớt hải chạy ra ngoài thì phát hiện đám người ban nãy đã biến mất.
10.
Tôi với vợ tôi sốt ruột chạy khắp nơi tìm hai đứa em.
Chẳng biết cái đám dị hợm ban nãy mang tụi nó đi đâu nữa, tôi kiếm mãi mà chẳng thấy.
Nguyên một, hai vợ chồng tôi không ngủ đi tìm bọn nhỏ.
Sáng hôm sau thì hai đứa chúng nó cầm tay dắt nhau về.
11.
Em dâu hờ của tôi.
.
.
Là đàn ông.
Tại sao tôi biết?
Sáng này, thằng em tôi dắt "con vợ" nó về.
Lúc này, em tôi nó mới chịu thưa thật, em dâu hờ của tôi không phải là người, mà là con rắn trắng khi xưa hóa thành.
Sợ tôi không tin, em dâu còn thị phạm cho tôi coi, biến hình ngay trước mặt tôi.
Khúc này tôi muốn xỉu rồi, may là vợ tôi đỡ kịp.
Chưa kịp đợi tôi hoàn hồn, tụi nó còn nói luôn, em dâu tôi vậy mà lại là con trai xà vương, hoàng tử của loài rắn.
Hoàng tử.
.
.
Hoàng tử.
.
.
Hoàng tử.
.
.
Sợ tôi không tin, nó lại thị phạm, cởi áo trước mặt tôi.
Đủ rồi.
.
.
Đủ lắm rồi.
.
.
11.
Sau nhiều ngày nằm liệt giường, tôi cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực là em trai tôi cưới phải một con yêu xà.
Đã vậy còn là một con rắn đực.
Thôi thì miễn là em trai tôi hạnh phúc là được.
Thế nhưng tôi vẫn còn một trăn trở.
Nếu là rắn đực thì mang thai làm sao?
Rồi cháu tôi chui ra đường nào?
12.
Em dâu tôi mang thai bao lâu nay, chẳng thấy cái bụng nó bự lên miếng nào.
Mà thằng em tôi dạo này mập ra thì phải.
Một ngày nọ, hai vợ chồng thằng em tôi dẫn nhau vào rừng.
Tụi nó nói phải về chỗ của xà tộc để chuẩn bị việc sinh con.
Ừ thì chúng nó cứ đi.
Tầm một thời gian sau, tụi nó trở về, bế theo hai đứa trẻ sơ sinh.
May quá, tụi nhỏ nhìn giống mấy em bé bình thường thôi, nom dễ thương lắm, không có giống yêu ma quỷ quái.
Tôi lén lút thở phào một hơi.
Nhưng vẫn không hiểu em dâu tôi đẻ kiểu gì.
Mà bọn trẻ này cũng lạ, con nít thường vòi mẹ, chúng lại chỉ thích bám em trai tôi.
Thôi không sau, miễn sao hai đứa cháu tôi khỏe mạnh là được.
.