Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 150: Chuyện lưỡng tộc






**Lời tác giả**: "oneshot" viết tặng bạn **Anh Queen**.

Chuyện Lưỡng Tộc vốn kết rồi, nhưng do top fan yêu cầu nên tui viết thêm phần ngoại truyện nho nhỏ nữa nha!

**NHẮC NHỞ**: Ai quan tâm chuyện đua top thì tuần này đừng đua nhé, tui nghỉ tổng kết 1 tuần để kịp chạy oneshot.

___________________

Xin gửi lời cảm ơn đến top 5 tuần này.

**1**. **Bảo Bảo

2. Đỗ Ngọc Mai

3. Anh Queen

4. Huyền Ngọc Châu Sa

5. Thư Phạm**

Top 5 nội trong tuần này có thể gửi thể loại mình thích, tác giả sẽ viết oneshot thân tặng.

Ngoài ra cũng xin cảm ơn top 10: **Lọt hố đam rồi ????????????, Evileye lbiruai, Boo2410, Thỏ Trắng, ???? Kuma bị mắc bênh umê ???? ????**

______________________

**1**.

Nửa đêm.

Xà vương cung

Vĩnh Luân nằm trên người Huyền Như Ninh, đôi răng nanh nhẹ nhàng cắn lên cổ y.

Huyền Như Ninh rút người lại cười khúc khích:

"Vĩnh Luân ca ca...hi hi nhột quá...huynh tha cho đệ lần này đi mà."

Đôi con ngươi hình thoi chợt sáng lên dưới ánh nến mập mờ.

Vĩnh Luân không chỉ không buông ra, ngược lại còn siết chặt Như Ninh trong vòng tay mình.

Hắn thấp giọng, thì thào nói: "Không buông...không bao giờ...không bao giờ ta buông đệ ra...đệ là của ta..."

Huyền Như Ninh chớp chớp mắt, mỉm cười thở dài.

Vĩnh Luân ca ca thật là, đêm nào cũng phải nói đi nói lại mấy lời này mới chịu.

Giọng nói Vĩnh Luân âm trầm:

"Bất cứ thứ gì cũng không thể cướp đệ khỏi tay ta!"

Gân máu nổi lên khiến tròng mắt hắn hóa đỏ.

Vĩnh Luân nghiến răng gầm nhẹ một tiếng:

"Bất cứ thứ gì!!"

Giọng nói kia âm trầm đến độ không khí xung quanh cũng bất giác trở nên lạnh lẽo.

"Ừm!" Huyền Như Ninh cười tươi gật đầu, vòng tay lên cổ hắn:

"Biết mà, biết mà. Đệ là của huynh mà. Đệ hứa, đệ sẽ không bao giờ không bao giờ vì bất cứ ai hay bất cứ thứ gì mà rời bỏ Vĩnh Luân ca..."

"Cha ơi..." Một giọng nói non nớt vang lên.

Huyền Như Ninh còn chưa nói hết câu, lập tức gạt mạnh tay Vĩnh Luân ra, phóng xuống giường.


**2**.

"Viên Viên à, sao con vẫn chưa ngủ vậy?"

Huyền Như Ninh ngồi xuống bên cạnh hài tử nhỏ xíu. Nhóc con kia từ đỉnh đầu đến ngón chân đều y hệt phiên bản thu nhỏ của Vĩnh Luân, riêng có đôi mắt ngây ngô lay láy nước là giống Như Ninh.

Nhóc con dụi mắt, mấy giọt nước mắt li ti còn đọng trên mi: "Viên Viên nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ con thấy phụ thân biến thành đại mãng xà nuốt cha vào bụng, không cho cha ở với Viên Viên nữa, Viên Viên sợ lắm!!"

Như Ninh mỉm cười hiền hòa, xoa đầu nhóc con: "Viên Viên à, sao con còn ngốc hơn cả cha vậy? Phụ thân tại sao lại nuốt cha vào bụng, tại sao lại không cha gặp Viên Viên cơ chứ! Phụ thân thương Viên Viên như vậy, sẽ không làm vậy với Viên Viên đâu!"

Vừa nói, Như Ninh vừa dẫn nhóc con vào phòng, để con trai nhìn thấy bộ dạng hiền từ của Vĩnh Luân ca ca.

Trên giường, đôi con ngươi hình thoi co rút lại mỏng như kim, tròng mắt hóa màu máu tươi tanh tưởi, chằm chằm nhìn về phía Viên Viên bé nhỏ.

"Cút..."

Nhóc con lập tức nấp sau người Như Ninh, nước mắt rưng rưng:

"Cha ơi...híc...cha qua ngủ với Viên Viên đi! Viên Viên không muốn cha bị phụ thân ăn thịt đâu!"

Nhóc con vừa nói vừa khịt mũi.

Như Ninh bế nhóc con lên, xoa xoa lưng:

"Vĩnh Luân ca ca à, sao huynh lại dữ vậy chứ?! Được rồi, được rồi, để cha qua ngủ với Viên Viên nha. Vĩnh Luân ca ca, đêm nay đệ lại qua ngủ với con nhé!"

Vừa nói, y vừa vui vẻ đi ra ngoài.

Để mặc Vĩnh Luân lẻ loi nằm trên giường.

Hắn nghiến chặt răng, nhìn theo bọn họ.

Mà nhóc con Viên Viên lúc này cũng quay đầu nhìn Vĩnh Luân.

Nó gạt nước mắt.

Nhếch môi.

Lè lưỡi.

Lêu lêu.

**3**.

Vĩnh Luân trước đây vẫn luôn nghĩ...

Đứa con chính là xiềng xích vững chắc nhất để trói chặt Như Ninh với mình.

Nhưng hắn không ngờ

Như Ninh như vậy mà sinh ra một đứa...

Vừa gian như cáo.

Vừa độc như xà.

Nó không giúp hắn trói buộc Như Ninh thì thôi đi!

Vậy mà còn thường xuyên...

Thường xuyên giành Như Ninh với hắn!!!

Không phải một lần hai lần!

Mà là thường xuyên!!!

**4**.

"Cha ơi, cha định đi đâu vậy?!"

"Cha cùng phụ thân ra ngoài, đi du thuyền ngắm cảnh!"

"Nhưng mà cha ơi, Viên Viên muốn đi theo!!"

"Ừm, vậy để cha nói phụ thân dẫn Viên Viên theo nhé!"

**5**.

"Cha ơi, cha đang làm gì vậy?"

"Cha đang may túi thơm cho phụ thân con. Vĩnh Luân ca ca không thích côn trùng vây quanh, đeo cái này có thể đuổi được chúng!"

"Cha ơi, Viên Viên cũng muốn túi thơm!"

"Ừm, để cha may thêm cái nữa cho Viên Viên nha!"

"Không, Viên Viên thích cái này cơ!"

"Ừm, vậy Viên Viên lấy cái này trước nhé! Phụ thân đợi thêm mấy ngày đi!"

**6**.

"Cha ơi, cha đang làm gì vậy!"

"Cha đang nấu cánh bổ cho phụ thân con!"

"Cha ơi! Viên Viên cũng muốn ăn nữa!"

"Ừm, vậy để cha múc một chén cho Viên Viên nhé!"

"Cha ơi, Viên Viên muốn ăn thêm chén nữa!"

"Ừm!"

"Thêm chén nữa nha cha!"

"Ừm!"

"Thêm một chén nữa...!"

"Ừm!"

**7**.

"Cha ơi cha đừng ôm phụ thân nữa, cha ôm Viên Viên đi!"

"Ừm, Viên Viên lại đây, cha ôm Viên...Vĩnh Luân ca ca à, sao tự nhiên huynh siết đệ chặt vậy? Huynh thả đệ ra, đệ mới ôm con được chứ! Ơ...sao mắt huynh lại đỏ nữa rồi, bụi bay vào mắt sao?"

**8**.

"Cha ơi! Cha đang làm..."

"Cha ngươi không có ở đây!"

Vĩnh Luân đứng ở trong phòng.

Tay chắp sau lưng.

Tròng mắt hình thoi sắc lạnh liếc nhìn sinh vật nhỏ xíu mặt mũi trắng bệch bên dưới.

"Ở đây hiện tại..." Giọng nói trầm thấp, u ám đến thấu xương.

Vĩnh Luân nắm lấy cổ áo nhấc bổng nhóc con lên trời.

Răng nanh sắc nhọn chợt lóe lên:

"...chỉ có mình ta thôi!!"


Nước mắt Viên Viên lập tức rưng rưng.

Nó mím môi.

Òa lên khóc dữ dội.

"Cha ơi! Cha ơi! Cha ơi! Cha cứu con! Phụ thân ăn hiếp con!!!"

Vĩnh Luân tà mị nhếch môi cười: "Như Ninh không có ở đây để cứu ngươi đâu! Sáng này Hồ tộc cử sứ giả đến..."

"Viên Viên!!" Bất thình lình, giọng nói của Như Ninh vang lên.

**9**.

"Vĩnh Luân ca ca!! Tại sao huynh lại chọc Viên Viên vậy!!"

Như Ninh nổi giận.

Giận đến mức cái đuôi cáo xù lên, hai bên má phồng phồng.

Lần cuối cùng y nổi giận với Vĩnh Luân là đã rất lâu về trước, trước cả khi bọn họ thành thân.

Vậy mà hôm nay, y lại giận hắn.

"Như...Ninh..." Sắc mặt Vĩnh Luân trắng bệch, đôi tròng mắt bây giờ giãn ra, bối rối bối rối:

"Đệ...đệ đừng giận..."

"Huynh thôi đi!! Huynh tại sao lại ăn hiếp con của đệ!!!"

Viên Viên lúc này được Như Ninh bế lên, nó úp mặt vào vai Như Ninh, khóc lóc dữ dội.

"Hức...hức...cha ơi...hức...cha ơi...phụ thân đánh con, đánh con!!"

Sắc mặt Như Ninh tím tái, trừng mắt nhìn Vĩnh Luân, lớn tiếng:

"Vĩnh Luân ca ca, huynh đánh con đệ??!!!"

"Ta không có!!"

Vừa nói, sắc mặt Vĩnh Luân vừa tối sầm như mực. Hắn nghiến chặt răng, siết tay, chăm chăm nhìn Viên Viên.

Như thể hận không giết được thằng bé.

Lông đuôi Như Ninh càng xù dữ dội, ngay cả tai cái cũng "bụp" một cái hiện ra trên đầu, dựng thẳng lên.

Y lớn tiếng mắng Vĩnh Luân.

"Huynh tệ lắm! Huynh tệ lắm!!! Huynh là phụ thân Viên Viên mà lại đi đánh Viên Viên!!! ĐỆ KHÔNG THÍCH HUYNH NỮA!!!"

Lời vừa dứt, trong ánh mắt Vĩnh Luân ngay lúc này.

Kêu lên một tiếng "rắc."

**10**.

"Không thích nữa cũng tốt."

Ngay lúc căng thăngt, từ bên ngoài có tiếng người vọng vào.

"Cùng lắm thì đệ dẫn Viên Viên về Hồ tộc, đỡ cho ta phải lặn lội sang đây nhìn mặt tên khốn này!"

Người vừa lên tiếng là đại vương huynh của Như Ninh, thế tử Hồ tộc.

Trong các vương huynh, gã là người cưng chiều Như Ninh nhất.

Cũng là người ghét Vĩnh Luân nhất!

Năm xưa, cái người cầm đầu các huynh đệ đột nhập vào Xà vương cung giải cứu Như Ninh khỏi sự giam cầm của Vĩnh Luân, chính là gã.

Đồng thời, cái người đã tức đến hộc máu khi nghe tin Như Ninh bị tên khốn nào đó làm cho có thai để rồi phải gả ngược vào Xà vương cung, chính là gã!

Và rồi, cái người đã chỉ tay lên trời thề sống thề chết phải mang Như Ninh trở về cách xa tên khốn nào đó, cũng chính là gã!

Gã là thế tử Hồ tộc oai phong uy vũ!

Tiêu sái tuấn dật.

Ngọc thụ lâm phong.

Người người kính ngưỡng!

Gã, Huyền Thanh Phong.

**11**.

"Viên Viên à~~ Viên Viên có thương đại cữu cữu không~~~"

Viên Viên núp sau chân Như Ninh, sắc mặt nó nhìn Huyền Thanh Phong còn sợ hãi hơn nhìn phụ thân mình.

Dù vậy, nó vẫn run run miễn cưỡng đáp lại: "Dạ...dạ...thương..."

"Vậy để đại cữu cữu nhéo má cái nà~~~"

Thế là Huyền Thanh Phong xuống tay, vừa cắn vừa nhéo, nựng cháu ruột mình không thương tiếc.

Viên Viên bị gã dọa đến mức co rúm người lại.

Đại cữu cữu thật đáng sợ!

So với việc bị đại cữu cữu nhéo má, nó chẳng thà bị phụ thân xốc áo nâng lên cao.

"Viên Viên à~~ Nói với cữu cữu đi~~ Cái tên cặn bã kia đánh con, con có muốn cùng Như Ninh dọn qua Hồ tộc ở với cữu cữu không~~"

Ngay lập tức, Viên Viên mặt mày xanh mét hét toáng lên:

"Không có! Không có!! Phụ thân không có đánh Viên Viên! Viên Viên thương phụ thân, Viên Viên không cần ở với đại cữu cữu đâu!!"

Vừa nói, nó vừa ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

**12**.

Như Ninh ôm lấy Vĩnh Luân:

"Vĩnh Luân ca ca, cho đệ xin lỗi nha, đệ hiểu nhầm huynh rồi!"

Ánh mắt Vĩnh Luân không cảm xúc, trơ trơ nhìn về phía trước, trầm giọng:

"Viên Viên nói dối việc ta đánh nó...đệ...có định mắng nó không?"

"Chuyện đó..." Như Ninh gãi đầu cười hề hề:

"Chắc là Viên Viên nhớ nhầm ấy mà! Đệ cũng hay quên vậy đó!!! Huynh đừng phạt con có được không?"

Vĩnh Luân: "..."

**13**.

Hôm nay, Huyền Thanh Phong đại diện Hồ tộc đến đây, ngoài việc thăm hỏi Như Ninh, thì còn có việc quan trọng khác.

Đó chính gia cố hiệp ước hữu nghị giữa hai bên.

Chi ít.

Mặt ngoài thì là vậy.


**14**.

"Ngươi muốn đóng cửa con đường giao thương giữa hai tộc?"

Vĩnh Luân nhìn văn bản hiệp ước, thấp giọng hỏi Huyền Thanh Phong.

"Không chỉ đóng cửa giao thương, mà còn đình chỉ việc cho phép Xà tộc săn bắt trên lãnh thổ của Hồ tộc, hạn chế giao tiếp giữa tộc nhân hai bên. Còn nữa, ta dự định xây một bức tường lớn thật lớn ngay ranh giới, cho Xà tộc các người nhìn cũng không nhìn được Hồ tộc bọn ta!!!"

Vĩnh Luân vào luôn vấn đề chính: "Ngươi muốn gì?"

Huyền Thanh Phong soạn văn bản hiệp ước như vậy, nhất định là cố ý gây chuyện.

"Ta không muốn gì cả!!! Ta chỉ muốn em trai và cháu ruột ta rời khỏi tên khốn nhà ngươi!!! Ngươi đừng nghĩ ta không biết lòng dạ người thâm độc cỡ nào! Biết chắc rằng ngươi sẽ không buông tha cho em và cháu ta, nên ta cố tính cãi lời phụ vương, rút hết mọi giao hảo giữa hai bên!!! Ngươi không chịu giao hai người bọn họ cho ta, ta liền để tộc nhân hai bên gánh..."

"Được..."

Huyền Thanh Phong: "..."

"Mong muốn của ngươi..."

Vũ Luân điềm đạm nói"

"...có thể thương lượng được!"

**15**.

Viên Viên quay về nguyên hình, nửa thân trên là cáo, ngoan ngoãn nằm yên cho Như Ninh vuốt ve, nửa thân dưới là rắn, vảy đỏ cuộn tròn, quấn lấy chân Như Ninh.

"Viên Viên ngoan, cha có hẹn với phụ thân. Con ngoan ngoãn về phòng ngủ tiếp được không?

Hai cái chân hồ ly bé tẹo teo bám lấy y phục Như Ninh, hai mắt mở to làm nũng.

"Nhưng cha ơi, Viên Viên muốn ở với cha! Cha bỏ hẹn với phụ thân được không."

Như Ninh không chút chần chừ, mỉm cười gật đầu:

"Ừm, vậy cha ở với Viên Viên nhé!!"

Viên Viên lắc lắc cái đuôi rắn.

**16**.

Hai mắt Vĩnh Luân u ám.

"Đệ cứ như vậy mà bỏ hẹn với ta sao?"

Như Ninh chớp chớp mắt, nghiêng đầu: "Vì Viên Viên muốn ở với đệ mà, đệ không từ chối con được..."

Vĩnh Luân nhìn xuống con vật nhỏ đang nằm trên đùi Như Ninh.

Cái đầu cáo nhìn hắn, trợn mắt, lè lưỡi.

Vĩnh Luân thấp giọng.

"À...vậy...đệ cứ chơi với con tiếp đi."

Đôi con ngươi hình thoi co rút lại.

**17**.

Như Ninh tỉnh dậy, đầu óc cảm thấy oai ẳm.

Không biết đã ngủ bao lâu rồi.

Xung quanh y, có một con rắn lớn đang quấn quanh thân mình.

Trói tay, trói chân, trói toàn thân y.

Như Ninh vui vẻ réo lên:

"Vĩnh Luân ca ca!! Huynh lại muốn làm chuyện đó sao?"

Con rắn không nói nhiều, lặng lẽ siết chặt y lại, cái lưỡi thò thè liếm lên mi mắt, cái đuôi kia đã luồng vào y phục.

Như Ninh bị nhột, khúc khích cười:

"Đợi...đợi chút, để đệ đi kiểm tra xem Viên Viên ngủ chưa đã. Dạo gần đây Viên Viên hay bị ác mộng...đệ phải ngủ cùng..."

"Không cần lo cho tên nhóc đó nữa."

Vừa nói, Vĩnh Luân vừa siết chặt lấy thân thể Như Ninh: "Đệ là của ta...từ nay trở đi, trong tâm trí đệ chỉ cần có một mình ta là đủ?"

Giọng nói của loài rắn thò thè yêu mị, khiến người ta sởn gai ốc.

Cái đầu ngu ngốc của Như Ninh nghe không hiểu lắm, y nghiêng đầu thắc mắc: "Thế còn Viên Viên thì sao..."

"Viên Viên...?"

Vĩnh Luân mỉm cười: "Đang đi chơi ở nơi xa lắm..."

**18**.

"Viên Viên à~~~ Cười lên nào~~~ Cười lên cho cữu cữu xem đi nà~~ Chội ôi cái mặt tại sao lại dễ thương như vậy~~ Cặp mắt long lanh này, phụ vương mẫu hậu ơi, sao lại giống A Ninh lúc bé thế kia~~~"

Viên Viên ngồi co ro một góc trên xe, hai má bị véo đến ửng đỏ. Nó mếu máo khóc: "Cha...cha...ơi..."

"Con muốn Như Ninh hả? Xin lỗi con nha~~ Tên khốn kia hiện tại chỉ giao ra mỗi con thôi~~ Đợi lần sau, lần sau thì cữu cữu lại đến đàm phàn để cứu cả cha con nhé!! Nhưng bây giờ con cứ an tâm! Cữu cữu sẽ cho con ở Hồ tộc cả đời!! Không cần phải sống cùng tên khốn kia nữa!!~~"

Nghe tới chuyện phải sống cùng Huyền Thanh Phong cả đời, Viên Viên liền khóc òa lên:

"Cha, cha ơi!! Phụ thân ơi...hức...con xin lỗi mà...phụ thân cho con về đi!!!"

**19**.

Nửa tháng sau, Xà vương phát hiện cháu trai Viên Viên yêu dấu của mình không có ở nhà.

Hỏi ra mới biết tiểu vương tôn đang ở Hồ tộc, ông liền lật đật đi đón cháu trai về.

Viên Viên sau khi về nhà tuy vẫn bám lấy cha mình.

Nhưng chỉ cần Vĩnh Luân trừng mắt một cái, nó liền biết điều mà buông ra.