Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 143: Vợ ơi chờ đó! em tới cứu anh đây!!






**Lời tác giả**: "oneshot" viết tặng bạn **Nguyễn Chi Chi**

Mọi người đã vote cho tác giả chưa? Chưa vote thì đi vote cho người ta đi nhé!! ????????

___________________

Xin gửi lời cảm ơn đến top 5 tuần qua:

**1. Liễu Lục Canh Đới Triêu Yên

2. Bảo Bảo

3. Lọt hố đam rồi ????????????

4. Anh Queen

5. Huyền Ngọc Châu Sa**

Nội trong tuần này, top 5 cứ gửi thể loại mình ưa thích dưới phần comment, tác giả sẽ viết oneshot thân tặng.

Ngoài ra cũng xin cảm ơn top 10: **Linh Bùi, Trần Linh, Phạm Hân, ????Thư Y????, KFCs Lover**

____________________

**1**.

Tôi là lập trình viên chuyên nghiệp.

Công ty của tôi đang thử nghiệm một tựa game mới.

Các nhân viên mỗi người được tặng cho mấy cái acc demo vào chơi thử.

Tôi cũng có hai cái.

Một cái cho tôi.

Một cái cho vợ tôi.

**2**.

Tôi là lập trình viên công ty game.

Vợ tôi lại là game thủ chuyên nghiệp.

Hai người chúng tôi rất ư là xưng đôi vừa lứa.

Hôm nọ, tôi đang ngồi làm việc thì vợ tôi bưng khuôn mặt anh tuấn ngất trời cùng ánh mắt đầy hàm ý dụ dỗ chạy lại.

Tay chân sờ soạng lung tung. Hoàn toàn không có ý định để yên cho tôi làm việc.

"Chồng ơi, vợ đói...chồng cho vợ ăn nhé...!!"

Mới ăn cơm chiều xong đã đói, khó nuôi dễ sợ.

Vậy nên ai nói có vợ là sướng đâu!

Tôi vì muốn vợ để yên cho tôi làm việc, nên ném cho anh ấy cái thẻ account demo công ty mới phát ban sáng.

Tôi bảo anh ấy chơi game trước đi.

Rồi hãy chơi với tôi sau.

Anh ấy cầm được bản thử nghiệm xịn sò chưa phát hành trên thị trường, máu game thủ nổi lên, rất nhanh liền buông tha tôi, chạy vào phòng chơi game.


**3**.

Tôi làm việc xong thì đi tìm vợ yêu, bù đắp cho anh ấy.

Nhưng lúc anh ấy vẫn đang nằm trong vỏ con nhộng, đắm chìm trong thế giới tiên hiệp kì ảo.

Tôi thấy anh ấy chơi hăng say quá thì không làm phiền nữa.

**4**.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy.

Làm đồ ăn sáng cho vợ.

Vợ tôi đến giờ vẫn chưa chịu thức, xem ra là cày game đến khuya, ngủ luôn trong vỏ con nhộng rồi.

Tôi đi vào phòng chơi game, định lôi anh ấy ra khỏi vỏ con nhộng.

Nhưng vỏ con nhộng làm thế nào cũng không mở ra.

Tôi ấn nút để liên lạc với tinh thần anh ấy trong game.

Nhưng không cách nào kết nối được.

**5**.

Game bản thử nghiệm có bug.

(* *bug là thuật ngữ chỉ lỗi sai trong phần mềm máy tính**)

Bug nghiêm trọng.

Cái cục bug này tác động tới ký ức của người chơi, khiến họ thật sự tin rằng mình là nhân vật trong game.

Phải thoát game thì mới lấy lại được ký ức.

Nhưng cái bug này nó còn khốn nạn ở chỗ...

Nó không cho người chơi thoát game!!

Đã vậy, game còn được lập trình, để khi các acc được kích hoạt thì chúng tôi không thể sửa chữa thế giới từ bên ngoài.

Gần 90% nhân viên trong công ty bị kẹt trong game. Nhân viên công ty game cũng toàn là một lũ thích chơi game. Được phát cho cái acc ngày đầu tiên đã cắm đầu vào chơi cho bị kẹt!!!

Đó là chưa kể người nhà của họ.

Và trong đó.

Có vợ tôi.

Tất cả những người còn lại trong bộ phận kỹ thuật chúng tôi ngồi lại với nhau bàn bạc đối sách.

Xem ra chỉ còn một cách duy nhất.

Cần một người trong số chúng tôi, sử dụng *đặc quyền admin* cái vào acc để miễn nhiễm với bug, tiến vào game.

Tìm kiếm cái cục bug kia.

Và sửa nó.

Không phải ai cũng làm được chuyện này.

Phải là người trong bộ phận kĩ thuật.

Như tôi chẳng hạn

Là người có năng lực kiếm bug siêu việt, trước khi cánh nhà báo phát hiện ra vụ bê bối này thì phải sửa xong.

Như tôi chẳng hạn.

Đồng thời cũng phải là người có động lực để hy sinh bản thân - bởi vì có khả năng vào rồi thì không ra được nữa. Nên nếu người đó cũng có người thân mắc kẹt trong game thì hợp lý.

Như tôi chẳng hạn.

**6**.

Tựa game lần này có tên là Bá Vương Ma Thần Kiếm lấy bối cảnh thế giới tiên hiệp tu chân.

Sản phẩm lần này đặc sắc ở chỗ tuy rằng hệ thống quái vật đa dạng, vật phẩm phong phú, phương pháp tăng cấp cũng muôn hình vạn trạng, nhưng tuyệt nhiên lại không có cốt truyện chính.

Game này để mặc người chơi tự do bay nhảy, nhắm vào vị trí đứng đầu bảng xếp hạng mà tự viết nên câu chuyện của chính mình.

Bởi vậy nên game này không có NPC, tất cả người chơi tự tương tác với nhau, hướng dẫn lẫn nhau, thử thách lẫn nhau. Mọi người chơi đều là nhân vật chính, cũng đều là nhân vật phản diện. Một thế giới tu chân được xây dựng 100% bởi những con người ở thế giới thật.

Đây chính là dòng game cao cấp nhất của công ty tôi!!

Dự định sẽ là đột phá mới trong ngành công nghiệp thực tế ảo!

Đồ họa đỉnh cao, bản đồ phong phú, thiết kế chân thật, tính năng đa dạng, cách chơi sáng tạo mới lạ!

Ngoại trừ việc bug ngập mặt ra thì không còn gì để chê!

**7**.

Tôi mang theo tâm trạng lo lắng rối bời, cầm theo thẻ account đã được thêm vào *đặc quyền admin*, tiến vào vỏ con nhộng.

Kích hoạt game.

Ngay lập tức, tinh thần của tôi được đưa tới sảnh đợi để tạo nhân vật.

Bao gồm các bước chọn tên, chọn y phục, tùy chỉnh diện mạo.

Đặc biệt nhất là tùy chỉnh diện mạo.

Một tâm lý rất chung, không ai lại muốn trình cái mặt thật của mình để tiến vào thế giới ảo.

Đẹp là chuyện nhỏ, giữ gìn an toàn cá nhân là chuyện lớn!

Sống ảo cũng phải thiết thực mà!

Bởi vậy nên tính năng thay đổi dung mạo là một trong những tính năng chủ chốt thu hút người dùng. Với dòng game cao cấp của công ty tôi, tính năng này phải nói là siêu cấp. Mắt môi mũi miệng màu da màu mắt, muốn customize cỡ nào thì customize cỡ đó! Hoàn toàn không có giới hạn! (* *customize: tùy chỉnh* *)

Gặp loại game thủ lâu năm như vợ tôi, chắc chắn sẽ vắt khô cái tính năng diện mạo đến mức ba má nhìn không ra.

Trong mấy ngàn cái tài khoản demo này, già trẻ lớn bé nam nữ gái trai ai cũng có thể là vợ tôi.

Thành ra tôi đã chuẩn bị tinh thần không gặp được vợ trong game.

Nhưng gặp được anh ấy trong game hay không không quan trọng. Muốn cứu vợ, quan trọng là phải sửa được bug!

Sửa được bug rồi thì tự động sẽ thoát ra, gặp nhau ngoài đời!

Tôi xác định mục tiêu của mình.

Chọn đại một bộ y phục đơn giản, diện mạo giữ nguyên, sau đó tiến vào game.

Vợ ơi chờ đó!

Em tới cứu anh đây!!


**8**.

Tôi mơ màng tỉnh dậy trong một căn phòng tồi tàn.

Không biết nơi này là nơi nào.

Dòng game này của chúng tôi rất cao cấp, mỗi cuộc đời của các nhân vật đều được cá nhân hóa.

Nói cách khác, để cho trải nghiệm người chơi được thực tế nhất, tất cả các account sẽ được phân cho một xuất thân nhất định.

Có người vừa mới mở mắt ra đã là con nhà tiên môn thế gia.

Cũng có người lại đầu thai thành ăn mày khất cái.

Dù là giàu sang phú quý hay nghèo hèn bần tiện đều dựa vào vận khí của mỗi người.

Vận khí sẽ được định đoạt bằng thuật toán máy tính.

Còn thuật toán máy tính thì được định đoạt bởi số tiền nạp game.

Ờ thì...sản xuất game cũng phải ăn cơm mà...

Tuy nhiên, bởi vì đây là bản Demo nên chưa có tính năng nạp game, thân phận của các account 100% là ngẫu nhiên.

Kể có là admin cũng không ngoại lệ.

**9**.

Tôi đi loanh quanh cái ngọn núi này, không biết thân phận mình là gì.

Trên đường đi không hiểu sao có vô số người chỉ chỉ trỏ trỏ tôi.

"Tên đê tiện đó...không ngờ còn mặt mũi đi ra ngoài nhìn người!"

"Tránh xa một chút, kẻo bị hắn lây xui xẻo!"

"Ta mà là hắn, ta lập tức nhảy xuống vực tự tử!!"

"Đúng là thứ bại hoại, điếm nhục sư môn!"

**10**.

Tình hình là thế này.

Công ty chúng tôi phát ra 1000 account cho bản demo.

Vì là bản demo, các nhân vật trong game đã được xây dựng sẵn, đỡ cho người chơi phải cày từ đầu, tốn thời gian.

Các account trước khi được kích hoạt, sẽ giống như NPC, tự đi đứng cười nói không cần ai điều khiển, 20% tài khoản chưa được kích hoạt đều đang ở trạng thái này.

Thời gian trong game khác thời gian thực, một ngày ngoài kia bằng 10 năm trong đây.

Mà suốt 10 năm này, account của tôi đã tự động làm rất nhiều thứ.

Thân phận của tôi trước đây là nam đệ tử tư chất thấp của phái Vu Sơn.

Sau này là vợ lẻ của chưởng môn nhân.

Vì tìm cách tiến thân mà leo lên giường của một ông già râu tóc bạc phơ. Đã vậy còn đóng phim thâm cung nội chiến, âm mưu hãm hại chưởng môn chính thất phu nhân không thành, còn bị hại ngược lại mất hết tu vi.

Tiếng xấu đồn xa, chưởng môn mất mặt nên giam tôi ở phía sau núi.

Tôi biết được tiểu sử bản thân thì chỉ nghĩ rằng...

Không biết cái tên điên nào lụm được cái account demo là chưởng môn một phái lại tự chỉnh dung mạo thành lão già lụ khụ!!

Khẩu vị đúng là quá mặn!!!

**11**.

Tôi không có nhiều thời gian, lập tức chạy đến cấm địa của Vu Sơn Môn.

Vừa tới nơi đã bị chặn lại.

Người gác cổng mỉa mai tôi tìm đến cấm địa làm gì.

Trong này không có đàn ông cho tôi dụ dỗ đâu.

Cái thứ dơ bẩn hạ tiện như tôi thì không có tư cách bước vào cấm địa!

Tôi dùng *đặc quyền admin*, búng tay một cái cho hắn ngậm mồm, bất tỉnh.

Sau đó tiến vào cấm địa.

**12**.

Mã nguồn đều nằm trong cấm địa các môn phái.

Trong bản demo có tổng cộng 12 môn phái, sáu chính sáu tà, cái cục bug kia chắc chắn nằm trong số đó.

Tôi dùng *đặc quyền admin* truy cập mã nguồn.

Ai làm lập trình viên thì đều biết, kiếm bug không phải cái công việc vui vẻ gì.

Đã vậy trong thế giới này không có ghế dựa, không có gối cổ, thậm chí còn không có cà phê.

Tôi kiếm bug thôi đã cực khổ lắm rồi.

Vậy mà đang thực hiện giữa chừng...

...thì có thanh kiếm kề ngay cổ tôi.

Cáu dễ sợ!

**13**.

"Dám tùy tiện xông vào cấm địa...muốn chết?"

Giọng nói trầm ấm vang lên.

Với *đặc quyền admin*, tôi chỉ cần nhìn lưỡi kiếm là thông số chủ nhân đã hiện đầy trước mắt.

Đây là con trai của chưởng môn và chính thất phu nhân, tên trong game là Phi Vân.

"Ngươi làm cách nào mà hạ gục người canh gác? Ngươi đâu còn võ công nữa? Phải chăng là có độc thủ gì!"

Về lý thuyết thì hắn còn phải gọi tôi một tiếng mợ hai. Vậy mà còn đứng đây kề kiếm đe dọa tôi?

Hỗn láo hết sức!

"Kẻ đê tiện như ngươi rốt cuộc âm mưu gì trong cấm địa!"

Cái bạn Phi Vân công nhận nói nhiều thiệt.

"Nếu không nói ra, ta lập tức thay mặt mẫu thân chặt đứt chân ngươi! Ngươi đừng quên, ta không có nhân từ như mẫu..."

Tôi búng tay.

Người phía sau gã xuống đất.


Nhân tiện, tôi khóa luôn lối vào cấm địa. Khỏi ai ra vào làm phiền.

Tôi lại thử dùng *đặc quyền admin* biến ra một cái bàn làm việc, thêm một cái ghế tựa thoải mái, cả một cốc cà phê.

Không ngờ lại biến ra được.

Thế là tôi ngồi trong cấm địa nhà người ta, tiếp tục gõ máy tìm bug một cách tích cực.

**14**.

Sau khoảng năm tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào màn hình và nốc cà phê, tôi đã phát hiện ra.

Bug không có ở đây.

Tôi thất vọng, đóng mã nguồn lại.

Sau đó búng tay, cho phép cái người phía sau tỉnh dậy, mở cửa cấm địa ra.

Lập tức có một đống người chạy vào.

"Con trai ta!!"

"Thiếu chủ!!"

"Phu nhân, thiếu chủ không sao, người đừng sợ!!

"Cái tên tiện nhân phế vật đó mất hết võ công rồi, sao lại có thể đi vào đây?"

"Chẳng lẽ..."

"Tiện nhân!! Ta nể tình ngươi hầu hạ nhiều năm tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi điên cuồng đến như vậy! Nói, ngươi đã làm gì trong cấm địa!!!"

Tại hạ tìm bug thôi, các hạ bình tĩnh giùm cái!

Vốn dĩ trong mấy cái cấm địa đâu có gì hay ho ngoại trừ mấy cái mã nguồn dùng để thiết lập thế giới. Bởi vì không muốn người chơi táy máy động vào nên mới "cấm" không cho vào.

Làm cái gì mà quá lên!

"Nói, ngươi có thể tiến vào cấm địa, có phải không là đã thông đồng với ma..."

Tôi búng tay, cho cả đám ngã ra đất.

Sau đó ngáp dài một cái, chống tay ghế đứng dậy.

Xoay người.

Cảnh tượng đám người Vu Sơn Môn nằm dưới đất hiện ra trước mắt.

Lúc này tôi mới nhận ra cái lão già chưởng môn đẹp trai dữ hồn.

Đẹp theo kiểu mấy ông chú trung niên phong độ ngất trời vậy!

Vợ tôi sau này về già, tôi cũng chỉ mong anh ấy ngon miệng cỡ này là được rồi.

Khẩu vị người ta ngọt bén như vậy mà tôi chê mặn, đắc tội đắc tội.

Sau đó tôi đưa mắt nhìn bên cạnh.

Cái chị phu nhân khẩu vị mới mặn.

Phu nhân cái cục..., rõ ràng là một người đàn ông to cao lực lưỡng, mặc dù dung mạo chỉnh sửa vài phần, nhưng tôi vẫn nhận ra là anh bảo vệ công ty hay túc trực dưới lầu!

Khiếp! Cái tên khốn nạn nào chơi đểu đưa cho bảo vệ tốt bụng cái acc chưởng môn phu nhân vậy? Tội anh bảo vệ hết sức!

Mà cũng tội bạn chưởng môn hết sức!

Thế giới trong game quả thật quá tạp nham rồi.

Trong lúc tôi đang lắc đầu thở dài, bất thình lình, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt!

Hóa ra cái acc Phi Vân nói nhiều nãy giờ...chính là...

"Vợ ơi!!!"

Tôi lập tức bổ nhào đến cái con người đang bất tỉnh, ôm chặt vào lòng!!! Vừa dụi đầu vào cơ thể mềm oặt của anh ấy, vừa nức nở nói:

"Em lo cho anh quá đi à vợ ơi!!!"

**15**.

"Tiện nhân!! Ngươi thả ta ra!!!"

Vợ tôi bị trói, ngồi trên phi kiếm bên cạnh, ra sức la hét phản kháng om sòm

"Thả anh ra? Tối hôm bữa anh còn đòi trói anh lại cơ mà!!"

"Miệng lưỡi đê tiện, ngươi đừng quên ngươi dù là nam thì cũng là người của phụ thân ta!!"

"Ồ, hay là nhân cơ hội này, vợ chồng mình chơi một màn mẹ ghẻ con chồng được không?"

Sau đó tôi kề vào tai anh ấy nói nhỏ: "Công ty của em rất thấu hiểu tâm lý khách hàng, mấy chuyện kia...so với ngoài đời thực...độ nhạy cảm...còn cao hơn nhiều đó..."

"Ăn nói hàm hồ, mau thả ta ra!"

"Sao vào trong game cái anh e thẹn vậy, nói có mấy câu mà đỏ mặt rồi? Ở ngoài đời là anh đã liếm môi đè em xuống ăn ngấu nghiến rồi đấy! Vậy mà ở trong này lại xa cách quá! Vợ làm chồng buồn dễ sợ!!"

"Nói nhiều, mau thả ta ra!!!

"Thôi anh chịu khó chút nhé! Đợi em chạy đủ 12 môn phái chính tà, sửa được bug rồi, lúc đó cho anh trói ngược lại em. Ha!"

"TÊN ĐIÊN!!! NGƯƠI MAU THẢ TA RA!!!"

_______________________

**Lời tác giả**: thể loại này làm tôi hào hứng quá nên sẽ viết twoshot