**1**.
Tôi đã chết rồi.
Sau đó tôi biến thành zombie.
Qua một thời gian sống dưới sự chăm sóc của chính phủ, một người đàn ông nhận là chồng tôi xuất hiện và mang tôi trở về nhà.
Kể từ đó, cuộc sống của chúng tôi không mấy suôn sẻ.
**2**.
Tôi đưa mắt nhìn căn phòng lộng lẫy xung quanh cùng bàn thức ăn hoành tráng trước mặt.
Trước sự xa hoa này, tôi chỉ lặng im cúi đầu.
Buổi ăn tối này chắc hẳn đã tốn rất nhiều tiền. Ra chương nhanh nhất tại — trù mtruyện.co m —
Người đàn ông trước mắt đắn đo nhìn tôi.
"Em không đói sao?"
"Tôi không ăn được."
Tôi là zombie.
Bộ máy tiêu hóa của tôi không hoạt động.
**3**.
Rạp chiếu phim này không một bóng người.
Nghe nói chồng tôi đã bao trọn nơi này.
Tôi nhìn lên màn hình lặng lẽ xem hết bộ phim.
"Em thấy cảnh đánh nhau thế nào?"
"Hay"
"..."
"Rất hay"
"..."
"Tôi cảm thấy bộ phim rất tốt."
"Nếu em không thích cũng không cần phải giả vờ đâu."
Tôi cúi đầu: "Xin lỗi."
Thật ra tôi không phải là không thích bộ phim.
Tôi đơn giản là không có cảm xúc gì cả.
**4**.
Anh ta mua quần áo mới cho tôi.
Từng món từng món đều rất đắt tiền.
Tôi mặc lên người rồi đứng trước gương.
Tôi đoán rằng ngay cả anh ta cũng thấy được điều đó....
Dù là quần áo cao cấp đến mấy... cũng không giấu đi được sự chết chóc.
**5**.
Chúng tôi ngủ cùng một chiếc giường.
Anh ta ôm tôi từ phía sau.
Bàn tay sờ loạn.
Nhưng tôi không có phản ứng.
Tôi khuyên anh ta bỏ cuộc. Dù gì thì tôi cũng là một cái xác chết.
Sau đó anh ta liền dừng lại.
**6**.
"Thật ra nếu anh muốn rời bỏ tôi cũng không sao đâu. Tôi không nhớ được chuyện trước đây. Cũng không thấy buồn."
Tôi nằm quay mặt về phía anh ta, dùng giọng nói đều đều khuyên giải. Mặc dù zombie chúng tôi không mạnh về mảng tình cảm, nhưng chúng tôi vẫn còn lí trí. Tôi vẫn biết lí lẽ đúng sai. Nếu anh ta không muốn ở cạnh tôi, tôi sẽ không bám theo làm phiền.
"Không đâu!"
Anh ta nắm lấy tay tôi. Trong ánh mắt phản chiếu sự ấm áp cùng tình cảm chân thành.
Tôi im lặng.
"Anh sẽ không bao giờ từ bỏ em đâu!"
Giọng nói của anh ta thật dịu dàng.
**7**.
Tôi là một con zombie.
Tôi không có sự sống.
Cũng không có ký ức.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi trở nên ngu si.
Càng không trở nên ngây thơ.
Tôi vẫn hiểu rõ...con người không ai tốt đến vậy.
Ban đầu thì có thể là vì tình nghĩa trước đây.
Nhưng đã một tháng trôi qua, cuộc sống của chúng tôi rõ ràng không mấy tốt đẹp.
Anh sẽ không bao giờ từ bỏ em đâu?
Hừm...
Thật đáng nghi.