Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 115: Ngọc rồng






**1**.

Ngân Giáp nín thở nhìn về phía đôi con ngươi màu hoàng kim tuyệt đẹp.

Tư thái trác tuyệt, phong thái xuất thần.

Không khác gì trong tưởng tượng của y.

"Thế em có muốn đi theo..."

"Có!"

Y gật đầu.

**2**.

Từ nhỏ, Ngân Giáp đã được huấn luyện để đi tìm thái tử.

Thậm chí là để trở thành thuộc hạ thân cận bên cạnh người.

Kể từ khi thái tử cho y gia nhập vào nhóm bạn của người.

Đã giao cho y rất nhiều việc.

Nhưng y nhìn vào thái độ không xa không gần của thái tử.

Y biết người vẫn chưa coi mình là thân tín.

Bởi vậy y phải thật cố gắng.

Để lấy được sự công nhận của thái tử.

**3**.

Thái tử ngồi lên bàn điều khiển.

Bảo Ngân Giáp cầm cái vỏ chuối không biết ai vứt đó

Nói thấp bé ban nãy dọn dẹp bỏ sót.

Bảo y đem vứt đi.

Thế là.

Y liền lấy dụng cụ của thấp bé dọn dẹp toàn bộ khoang bụng của con quái vật bằng kim loại này.

Sáng hôm sau, thái tử từ trong phòng bước ra.

Khuôn mặt điềm tĩnh chợt nhướng mày.

Rút ra một điếu thuốc.

Bình đạm, thản nhiên, hỏi ai lại có can đảm tổng vệ sinh cái phi cơ này vậy.

Chắc chắn không phải do thấp bé làm.

Ngân Giáp đứng ra, quỳ xuống.

Tạ lỗi vì tự tiện hành sự.

Thỉnh thái tử phán tội.

Thái tử dựa lưng vào tường, đút tay vào túi, nhìn y.

Nhàn nhạt bảo y làm tốt lắm.

Phát huy.

**4**.

Ngân Giáp xúc động.

Ngày hôm sau, lúc dùng cơm, thái tử bảo y ngồi cùng mâm với mình và ba người còn lại.

Trước giờ y vẫn kín đáo dùng thiện một mình.

Y đâu dám dùng chung mâm với thái tử.

Bởi vậy bữa cơm này là vinh dự to lớn đến thế nào.

Thái tử đang ăn thì nhẹ giọng hướng to béo nói một câu: "Lần sau cho ít muối lại."

Ngày kế tiếp y đi tìm to béo.

Thay hắn nấu cơm.

Dọn lên.

Mời mọi người đến ăn.

Cao kều ăn xong liền chết lặng.

Thấp bé ăn xong liền không nỡ nuốt xuống.

To béo ăn xong liền tủi nhục rơi lệ.

Thái tử thì đưa mắt nhìn mâm đồ ăn long lanh trước mặt.

Rồi lại nhìn y.

"Em làm?"

"Là thuộc hạ."

Thái tử gật đầu, bình thản dùng hết bữa cơm.

Sau đó nói với to béo: "Sau này để y lo cơm nước, cậu kiếm việc khác làm đi."

**5**.

Một ngày nọ, thái tử nói con quái vật kim loại có vẻ như bị bệnh.

Bảo y đi nói với cao kều.


Y mang đồ ăn vặt đến cho cao kều, ở phòng cơ khí.

Cao kều bảo động cơ cần thay linh kiện.

Bảo y trông chừng vài thứ để gã đi lấy đồ.

Lúc gã quay lại, nhìn vào đống dây điện chằn chịt, gã hỏi y đã làm gì.

Y nói y dùng pháp lực.

Biến nội tạng của con quái vật trở lại như mới.

Nhân tiện còn truyền linh khi nào khiến nội tạng của nó tốt lên.

Ngày hôm sau, thái tử đang điều khiển con quái vật, thì thuận miệng hỏi cao kều đã làm gì mà con quái vật di chuyển mượt mà hơn trước.

Cao kều thở dài trong tủi nhục thua kém, chỉ tay về phía y.

Thái tử lại nhướng máy. Nhìn y một hồi.

Sau đó đạm nhiên quay mặt đi.

Bảo y phát huy.

**6**.

Thái tử long tộc của bọn họ lớn lên, không chỉ tư thái trác tuyệt.

Mà còn vô cùng tài giỏi.

Từ cướp ngân hàng vũ trụ.

Đánh phá tàu vận chuyển vũ khí.

Đột nhập vào cơ quan tình báo thiên hà.

Tống tiền quan chức chính phủ.

Ám sát tư lệnh độc tài.

Việc gì người cũng làm được.

Thông qua lời to béo, cao kều và thấp bé nói.

Thì những việc họ làm đều là những việc đỉnh thiên lập địa.

Đảo lộn càn khôn.

Vang danh vạn dặm.

Thậm chí.

Còn khiến phẩm giá của bọn họ tăng cao.

Bọn họ bảo y hãy nhìn vào chân dung y dán khắp nơi đi, số tiền bên trên, hôm nay cao hơn hôm trước.

Phẩm giá y tăng thật cao.

Cao còn hơn ba người bọn họ, chỉ thua mỗi thái tử mà thôi.

Thật đáng nghen tị.

Nhưng y không quan tâm đến phẩm giá viết trên tờ giấy đó.

Y chỉ một lòng phục tùng thái tử mà thôi.

**7**.

Kim Long rất vừa lòng với thành viên mới.

Vô cùng nghiêm túc.

Vô cùng mạnh.

Vô cùng được việc.

Vô cùng đẹp.

Lại vô cùng nghe lời.

Dường như chỉ cần là mệnh lệnh hắn nói ra, y nhất định sẽ làm.

Điểm yếu duy nhất.

Là phiền.

**8**.

"Thái tử xin hãy theo thuộc hạ trở về nhà."

"Không phải đã nói với em rồi sao? Ta không có nơi gọi là nhà.Từ nhỏ đã là côi nhi trông cô nhi viện."

"Thái tử, xin hãy chạm vào viên Ngọc Rồng này, người sẽ nhớ ra thân phận của mình."

"Ngân Giáp."

"Dạ."

"Em pha cho ta tách trà. Pha xong ta sẽ chạm vào viên ngọc đó."

"Vâng."

**9**.

Một ngày nọ, Ngân Giáp đang loay hoay học cách sử dụng thứ gọi là "máy pha trà."

Theo lời của thái tử thì phải pha ra được loại trà vừa đắng vừa ngọt, vừa nhẹ vừa đậm, vừa nóng như lửa vừa lạnh như đá.

Thấp bé nói cái máy này làm gì pha được cái thứ điên khùng đó.

Nhưng y biết là có cách.

Thái tử đã nói được nên chắc chắn được.

Đợi y tìm được cách pha ra loại trà đó, thái tử sẽ chạm vào Ngọc Rồng, cùng y trở về.

**9**.

Kim Long nằm trên giường, nhìn lên trần suy nghĩ.

Người như Ngân Giáp sao lại muốn đi làm tội phạm vũ trụ.

Đã vậy còn liên tục gọi hắn thái tử, bảo hắn trở về.

Y nói nếu hắn chạm vào Ngọc Rồng thì sẽ nhớ lại thân phận của mình.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, ký ức rõ ràng, đã quên bao giờ mà phải nhớ lại.

Chẳng lẽ y nhầm người?

Có nhầm không?

Kim Long châm một điếu thuốc đưa lên môi.

Ngân Giáp từng nói, tộc nhân của y nếu rời khỏi lãnh thổ của long tộc sẽ khiến long dạng thoái hóa.

Giống như trường hợp của hắn.

Hay chính xác hơn là trường hợp của "thái tử."

Nhưng khi trẻ con long tộc mới sinh, ngoại trừ khi bị ai làm phép, bằng không đều sẽ có vẩy và sừng.

Không có vẩy và sừng thì không là long tộc.

Kim Long đăm chiêu nhìn lên trần.

Đưa điếu thuốc lên miệng.

Nhả ra một làn khói mập mờ.

Nghe nói...

...ở trụ sở của đội đặc nhiệm không - thời gian...

...có thiết bị du hành về quá khứ.

**10**.

Hôm nay thái tử gọi mọi người lại.

Nói rằng muốn đi trộm một chiếc nhẫn.

Mặc dù Ngân Giáp không hiểu tại sao thái tử lại có hứng thú với một chiếc nhẫn.

Nhưng thái tử bảo y canh gác thì y canh gác.

Bảo y yểm trợ thì y yểm trợ.

Bảo y chạy thì y chạy.

Bảo y làm gì thì y làm đó.

**11**.

Ngân Giáp cùng mọi người đột nhập vào bụng một con quái vật kim loại to hơn cả con quái vật của bọn họ.

Có một kẻ phóng linh quang về phía thái tử.

Y đứng ra đỡ cho người

Linh quang này mạnh hơn các loại linh quang phổ thông.

Vết thương của y mất mấy ngày mới hồi phục.

Nếu bắn trúng chỗ hiểm, y có thể sẽ chết.

May là chưa đến nỗi đó.

**12**.

Thái tử đứng ngay cửa thép, lại đưa điếu giấy cuộn tròn đang cháy lên miệng.

Người không nhướng mày nữa.

Mà là cau mày.

Giọng nói cũng không nhàn nhạt bình thản.

Mà là gắt gỏng.

Tức giận hỏi tại sao y lại làm như vậy.

Mới đi theo người có mấy tháng mà cái gì cũng nhiệt tình làm.

Lau dọn, nấu ăn, bảo trì máy móc thì không nói.

Bây giờ cả tính mạng của mình còn lấy ra chơi đùa.

Ngay cả thấp bé, to béo lần cao kều theo thái tử lâu như vậy cùng không điên như y.

Thái tử từ đầu đã biết bọn chúng phát triển được loại tia laser mới nên đã chuẩn bị loại lá chắn phản đòn.

Y chạy ra làm gì!!!

Bảo y lần sau còn làm như vậy nữa thì cút!

Ngân Giáp nghe vậy, sắc mắt liền tái xanh.

Y khó khăn từ trên giường bò xuống.

Liên miệng nói mình đã biết lỗi rồi.

Xin thái tử...đừng đuổi y đi.

Xin...người...

Ngân Giáp cúi mặt, siết chặt hai hàng mi để nước mắt không rơi xuống.

Thái tử không hiểu sao đang tức giận lại đột ngột thinh lặng.


Xách người y lên, bế lại giường.

Người thở dài.

Xoa trán y.

**12**.

Kim Long ngồi tựa người trên ghế chỉ huy.

Đeo chiếc nhẫn vừa cướp được vào.

Hàng vạn ánh sáng tỏa ra bao lấy hắn.

Những cảnh tượng trong quá khứ lướt qua.

Năm hai mươi tuổi cướp được mẻ cá lớn đầu tiên.

Năm mười tám tuổi thành lập băng cướp Tứ Thần.

Năm mười sáu tuổi, trộm được phi cơ của cảnh sát đặc nhiệm.

Năm mười hai tuổi đánh nhau với bọn côn đồ ở thế giới ngầm.

Năm mười tuổi, vì trộm một ổ bánh mì mà bị giam mấy ngày.

Năm tám tuổi bị đuổi cổ khỏi cô nhi viện.

Năm sáu tuổi, bị quản giáo đánh đập đến suýt chết.

Năm bốn tuổi bị quản giáo nhốt vào phòng tối, không ăn uống suốt ba ngày.

Năm hai tuổi, đứa trẻ con bơ vơ lăn trên sàn một mình không ai trông nom.

Đến khi khung cảnh dừng lại ở một đêm tăm tối, thì hắn dừng lại.

Lặng lẽ quan sát từ xa.

Trước thềm của cô nhi viện.

Một cái bóng đen mặc áo khoác, trên tay bế một đứa trẻ mặc quấn trong vải lụa vàng.

Sau đó thì quay lưng bỏ đi.

Trời lạnh, đứa trẻ òa khóc.

Nhưng giờ này mọi người vẫn đang ngủ, sợ rằng không ai để ý đến nó.

Kim Long thở dài, tiến lại.

Kéo tấm lụa bọc xung quang nó bọc kín lại.

Trong lúc làm điều này hắn cũng đã quan sát kĩ.

Đứa trẻ với đôi mắt hoàng kim trên tay.

Không có vẩy, cũng không có sừng.

**13**.

Kim Long trở về hiện tại.

Thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau đó.

Cũng tràn ngập thất vọng.

Hắn đến phòng Ngân Giáp.

Lúc này y đang ngồi gọt trái cây trên giường.

Kim Long tiến lại.

Suy nghĩ một hồi.

Thì hỏi.

"Em phục tùng ta như vậy, có phải vì nghĩ ta là thái tử của tộc em không?"

Ngân Giáp đáp: "Thuộc hạ không nghĩ người là thái tử, thuộc hạ tin chắc người là thái tử!"

"Tại sao?"

"Vì Ngọc Rồng bảo như vậy!"

"Tại sao em không nghĩ là ba người còn lại?"

"Vì họ đã chạm vào Ngọc Rồng, nhưng không có gì xảy ra?"

"Vậy còn nữ bảo vệ ở công viên? Tại sao em lại nghĩ cô ta là thái tử của em?"

"Là vì...thuộc hạ nhầm lẫn..."

Kim Long hạ mi mắt, rút ra một điếu thuốc.

Nói tiếp.

"Và sau khi phát hiện ra cô ta không phải thái tử của em, em liền đi theo ta không hề chần chừ..."

"Vâng, vì người mới là thái tử!"

Ngân Giáp nói vô cùng dứt khoát.

Kim Long nghe vậy.

Thì gật đầu.

Bảo y nghỉ ngơi đi.

**14**.

Vì Ngân Giáp bị thương mà những công việc vốn đã chuyển giao cho y lại quay về với cố chủ.

Thấp bé lại dọn dẹp.

To béo lại nấu ăn.

Cao kều lại bảo trì máy móc.

Vốn dĩ những việc này trước giờ bọn họ vẫn làm.

Nhưng không hiểu sao, mọi thứ vẫn lấn cấn chỗ nào.

Phi cơ lúc nào cũng cứ dơ dơ.

Đồ ăn lúc nào cũng hơi mặn hơi nhạt.

Động cơ thỉnh thoảng cứ lạch cạch.

Vốn dĩ trước khi Ngân Giáp gia nhập, nơi này chính là như vậy.

Nhưng bây giờ lại không ai sống nổi.

Kim Long quan sát phi đoàn uể oải của mình.

Rút một điếu thuốc.

Rít một hơi, thở dài.

Bảo bọn họ cũng không thể giao hết việc bắt Ngân Giáp làm.

Cố mà cải thiện bản thân đi.

Y bây giờ ở chung với bọn họ được ngày nào...

...thì hay ngày đó.

**13**.

Sau khi Ngân Giáp đứng dậy được, không hiểu sao không ai cho y động vào cái gì nữa.

Nhiều lắm là đến hỏi y việc này phải làm như thế nào, làm ra sao thì ra được kết quả như của y.

Ngân Giáp có thời gian rảnh, lại đi săm soi máy pha trà để pha theo đúng ý thái tử.

Thái tử đi ngang qua.

Hỏi y đang làm gì đó.

Y nói y đang tìm cách để pha được loại trà thái tử muốn.

Bởi vì nhiệm vụ tối quan trọng trước mắt, là phải mang thái tử trở về.

Thái tử nghe vậy thì chớp mắt một cái, vẻ mặt thoáng chút u sầu.

Người liền bảo.

Người suy nghĩ lại rồi.

Người không muốn uống loại trà vừa đắng vừa ngọt, vừa nhẹ vừa đậm, vừa nóng như lửa vừa lạnh như đá nữa.

Người muốn uống loại trà vừa mặn vừa chua, vừa béo vừa thanh, vừa xanh vừa đỏ, vừa đen vừa trắng, vừa lỏng vừa đặc, vừa mềm vừa cứng, vừa đắng vừa ngọt, vừa nhẹ vừa đậm, vừa nóng như lửa vừa lạnh như đá.

Bảo khi nào y dùng cái máy đó pha được loại trà này.

Thì bọn họ liền kiểm tra xem hắn có phải thái tử của y không.

**14**.

Hôm nay thái tử thông báo điểm đến tiếp theo của nhóm bọn họ.

Là một chiếc du thuyền không gian hạng sang dành cho tầng lớp thượng lưu.

Đưa hành khách thăm quan thiên hà.

Điểm đến cuối cùng.

Là một cái hố đen.

**15**.

Ngân Giáp đã ở cái thế giới xa lạ này được nhiều tháng rồi.

Lần đầu tiên có cảm giác quê nhà thân thuộc.

Những bức tường trạm vàng, những sàn nhà trải bạc.

Y hệt hải cung.

Nơi y được nuôi nấng.

Nhưng ở hải cung thì không thể thấy được các tinh cầu đẹp đẽ xung quanh này.

Ngân Giáp áp mắt sát lại cửa sổ.

Trầm trồ.

Nhưng y vẫn không quên còn có phi vụ.

Bọn họ đến đây để làm việc.

Thế nhưng không hiểu sao mọi người lại đi đâu hết.

Y chạy đến hồ nước lớn, nới có rất nhiều người hở da hở thịt tập trung.

Thì tìm thấy cao kều đang bán khỏa thân, đeo kính đen, trôi mình trên mặt nước.

Y chạy đến nơi chưng bày rất nhiều chai lọ.

Thì phát hiện thấp bé đã uống đến ngất trên bàn.

Y chạy đến nơi có tiếng nhạc phát ra.

Thì phát hiện to béo đang khiêu vũ cũng những người khác.

Y chạy đi tìm thái tử.


Nói hình như phi vụ lần này không giống

trước.

Thái tử nhìn y một hồi rồi nói.

Bọn họ không có đi làm phi vụ.

Bọn họ đang đi nghỉ dưỡng.

**16**.

Ngân Giáp hỏi nghỉ dưỡng là gì.

Thái tử kiên nhẫn giải thích là nghỉ ngơi, vui chơi.

Ngân Giáp lại hỏi nghỉ ngơi, vui chơi là gì.

Thái tử nói y không thể nào không biết nghỉ ngơi, vui chơi là gì.

Là đứng mỏi chân thì tìm chỗ ngồi, ngưng làm việc, đi làm chuyện khiến mình vui vẻ,

Ngân Giáp hoảng hốt.

Ngưng làm việc?

Như vậy cũng được sao?

Thái tử hỏi sao lại không được.

Ngân Giáp nói vì sẽ bị đánh, bị phạt.

Lúc y được huấn luyện cho nhiệm vụ tìm kiếm thái tử, có lần do kiệt quệ mà ngã khuỵu xuống, liền bị phạt rất nặng.

Đừng nói là mỏi chân rồi tìm chỗ ngồi.

**17**.

Thái tử nói dẫn y đi chơi.

Cho y biết thế nào là nghỉ dưỡng.

Bắt đầu, người dẫn y đi dạo ở nhà triển lãm.

Sau đó là đi uống chút rượu, ăn gì đó nhè nhẹ.

Rồi đi xem phim.

Rồi đi ăn kem.

Rồi đi ra quảng trường, xem người ta nhảy múa.

Rồi cùng nhau nhảy múa.

Thái tử hỏi y có vui không.

Y thành thật nói ban nãy thì y vui lắm.

Nhưng bây giờ cảm thấy thật căng thẳng.

Thái tử hỏi tại sao lại căng thẳng.

Tại vì sau khi rời khỏi quảng trường nhảy múa.

Thì thái tử muốn cùng y đi xông hơi.

Cả phòng xông hơi chỉ có hai người.

Cả hai đều không mặc quần áo.

Nơi kin đáo chỉ có một tấm khăn.

Y cảm thấy thân mật như vậy với bề trên.

Thật căng thẳng.

**18**.

Thái tử dẫn y đi ăn tối.

Y hỏi ban nãy nhớ thái tử có hẹn ba người thấp bé, to béo với cao kều cùng ăn.

Thái tử nói người hủy hẹn rồi.

Bảo y quên họ đi.

Từ phòng ăn này có thể nhìn ra toàn cảnh ngoài không gian.

Khung cảnh thật đẹp.

Thái tử hỏi y có thích không.

Y trả lời rất thích.

Cả đời y chưa thấy qua cảnh tượng nào đẹp như vậy.

Thái tử nói nếu y thấy nơi này đẹp.

Thì...đừng đi đâu cả.

**19**.

Ngân Giáp hoảng sợ.

Thái tử hôn y.

Y đẩy người ra.

Thái tử bào y ngồi yên.

Nhưng y không ngồi yên.

Đây là lần đầu tiên y chống lệnh người.

Y hiểu thái tử muốn gì.

Y nói không được.

Thái tử không thể đối với y như vậy được.

Thái tử liền buông y ra.

Ngồi xuống.

Im lặng một hồi.

Rồi hỏi.

"Tại sao."

Y đáp.

Bởi vì người là dòng dõi rồng năm móng cao quý.

Kẻ vinh hạnh được đẻ trứng cho thái tử phải là rồng bốn móng.

Y chỉ có ba móng thôi.

Nên không được.

Thái tử liền hỏi.

Thế nếu người không phải thái tử.

Không phải rồng năm móng gì đó.

Thì có được không?

Ngân Giáp nghe câu hỏi này.

Thì lặng người.

Nắm hai tay lại.

Cúi đầu.

Mím môi.

Gật đầu.

Tàn thuốc trên tay thái tử rơi xuống sàn.

Cuối cùng y nói: "Nhưng dù giả sử thế nào thì người vẫn là..."

Thái tử lại hôn y.

Lần này y không đẩy ra.

**20**.

Trong lúc bọn họ hôn nhau, thì thông báo từ thuyền trưởng vang lên.

"Thưa quý ông và các quý bà, xin hãy nhìn về phía khu vực cửa sổ, ở bên ngoài là hố đen CVG27, có tuổi thọ lên đến hai vạn năm ánh sáng, là một trong những hố đen bí hiểm nhất thiên hà chúng ta. Đến hiện tại, vẫn chưa ai khám phá ra lỗ đen này dẫn đến đâu. Với kích thước của nó, nếu quý ông bà bước ra du thuyền này, sẽ lập tức bị hút vào bên trong. Rất may, nhờ sự phát triên của công nghệ, chúng ta mới có thể ngắm nhìn nó từ khoảng cách này..."

Cùng lúc này một tiếng rè rè vang lên.

"Tin khẩn cấp từ đội đặc nhiệm vũ trụ. Chúng tôi phát hiện có dấu vết của nhóm không tặc Tứ Thần, mã số tội phạm 7682SSS ở trên du thuyền. Dưới lệnh rà soát của tòa án, đề nghị các du khách trở về phòng riêng của mình và hợp tác cùng các nghiệp vụ viên."

Ngân Giáp và thái tử lập tức mở mắt ra.

Nhìn nhau.

Đứng bật dậy

__________________________

**Lời tác giả**: chắc tại ít viết thể tương lai quá nên tui thiết kế cái cốt truyện hơi dài. Cho nên...threeshot vậy.